"Cái gì? Tịch Mộ Như đêm qua đã bỏ trốn?" Đông Phương Mặc nghe Đông Phương Tuấn báo cáo, giọng nói khàn khàn như cũ của anh hiển nhiên là rất ngạc nhiên: "Chẳng lẽ lại là thủ đoạn của Lãnh Lôi Định? Tịch Mộ Như không có vũ khí thì làm sao có thể trốn thoát khỏi phòng mà Lãnh Lôi Đình đã giam giữ cô ấy?"
"Đúng là đã trốn thoát, em đã đích thân đến đó xem", Đông Phương Tuấn thành thật nói: "Lãnh Lôi Đình không ngờ lại giam giữ Tịch Mộ Như trong một ngôi nhà riêng ở thành phố cũ, bên cạnh đó, khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên tay Mộ Như có quan hệ với Đông Phương gia nên không dám xử lý Mộ Như, chỉ muốn dùng cô ấy để đổi lại 40 triệu ..."
"Được rồi, tôi hiểu rồi, bây giờ cô ấy đã chạy đi còn sợi dây chuyền cũng đã mang về, chuyện này kết thúc", Đông Phương Mặc cáu kỉnh vẫy vẫy bàn tay đeo găng trắng của mình, rồi nhìn vào phòng ăn hỏi những người khác: "Có nhìn thấy Nhị thiếu gia không?"
Tất cả mọi người đều lắc đầu, đều nói không thấy, tối hôm qua Đông Phương Vũ rời đi, đến giờ vẫn chưa trở về.
“Buổi sáng Nhị thiếu gia gọi điện thoại về, nói còn có chuyện phải làm, hôm nay sẽ không về.” Liễu mẫu bước ra khỏi phòng bếp, sau đó nhìn Đông Phương Mai rồi nói, "Khi tôi nghe điện thoại, dì Mai cũng ở đây."
Đông Phương Mai gật đầu, có chút sốt ruột nói: "A Vũ chắc ở nhà của Tang Lili hay ở nhà của Thị trưởng Khuông, ai mà biết nó? Dù sao nó cũng không thích ở nhà."
“Tôi nghĩ A Vũ tính tình ngông cuồng, rất khó để kìm chế cậu ất, hay để cậu ấy kết hôn sớm thì sao?” Đông Phương Anh Vũ hỏi với giọng điệu thăm dò Đông Phương Măc
"Tôi cũng muốn cậu ấy nên sớm kết hôn, nhưng vấn đề là Thị trưởng Khuông có thể không đồng ý", Đông Phương Mặc vẫn giọng nói khàn khàn như cũ.
Mọi người ngừng bàn tán khi nghe anh nói, vì Thị trưởng Khuông gần đây rất không hài lòng với Đông Phương Vũ, ban đầu, lễ đính hôn của Khuông Doanh Doanh và Đông Phương Vũ là do nhà họ Khuông đề xuất, họ nghĩ sau khi Khuông Doanh Doanh và Đông Phương Vũ đính hôn, Đông Phương Vũ sẽ thay đổi, thế nhưng Đông Phương Vũ vẫn chứng nào tật nấy, người ta nói lần trước nhìn thấy Đông Phương Vũ và Tang Lili dùng bữa trong phòng riêng của khách sạn, họ còn bị Khuông Doanh Doanh bắt gặp, nên Thị trưởng Khuông đã rất tức giận.
"Tôi gọi điện cho A Vũ, bảo nó buổi tối phải trở về. Bữa cơm giao thừa của cả gia đình sao có thể thiếu nó?" Đông Phương Mặc quay xe lăn về phía thang máy khi đang nói chuyện, trên tay vẫn cầm điện thoại di động để gọi điện.
Đông Phương Anh Vũ nháy mắt với dì Mai ngay lập tức, dì Mai liền hiểu ý ông, khi Đông Phương Mặc ngồi xe lăn vào thang máy, bà nhìn con trai mình, Đông Phương Tuấn hỏi: "A Tuấn, con thấy điều gì kỳ lạ ở chỗ của Lãnh Lôi Đình không?"
“Không, có điều gì lạ sao?” Đông Phương Tuấn bị câu hỏi của Đông Phương Mai làm cho bối rối, không nhịn được hỏi: “Mẹ, mẹ muốn nói cái gì?"
“Ta muốn hỏi Tịch Mộ Như có thực sự là tự mình bỏ trốn hay là Lãnh Lôi Đình nói dối?” Thấy con trai không hiểu ý mình, Đông Phương Mai dửng dưng đổi chủ đề, không muốn nói nhiều với con trai bà.
"Chuyện này ... con không biết," Đông Phương Tuấn nói thật, dù sao cậu cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, nên không có kinh nghiệm, cũng chưa từng đối đầu với người của thế giới ngầm. Vì vậy, cậu không thể đánh giá tính chính xác.
“Này, con đúng là đứa trẻ lớn lên trong sự bảo bọc", Đông Phương Mai thở dài, nhưng nhìn làn da mỏng manh của cậu, rốt cuộc bà cũng không nói gì, chỉ xua tay nói: “Được rồi, cái này chỉ là ta hơi khó hiểu, bây giờ con hãy nói về những chuyện ở nước ngoài của con xem có gặp chuyện gì khó khăn không?"