Bị đối phương nổi giận đùng đùng chất vấn, Lâm Hòa Tây cũng có chút chột dạ, nhưng tay ôm vai Phương Thanh Ninh vẫn không thả xuống, thậm chí còn giới thiệu với cậu: “Đây là Phương Thanh Ninh, lần trước các cậu đã gặp ở căng tin rồi.”
Du Trọng giận đến mức xoay người bỏ đi.
Mắt thấy tình thế lại diễn biến thành như vậy, Hạ Thành Phong không cố gắng truy cứu lời Lâm Hòa Tây nói là thật hay giả, cũng xoay người đuổi theo Du Trọng.
Đợi hai người kia biến mất ngoài cửa hàng, lúc này Lâm Hòa Tây mới thu hồi vẻ thờ ơ trên mặt, vội vã cầm hàng hóa thả lại trên kệ hàng, cùng Phương Thanh Ninh ra khỏi cửa hàng, đứng bên lề đường nhìn xung quanh.
Cũng may Du Trọng chưa đi xa, hình như Hạ Thành Phong không cùng đường với đối phương.
Ánh mắt xẹt qua bóng lưng dần nhỏ đi của Du Trọng, Lâm Hòa Tây quay đầu nói với Phương Thanh Ninh: “Một mình em trở về trường học được chứ?”
Phương Thanh Ninh sững sờ gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Không nói thêm gì nữa, vội vàng tạm biệt Phương Thanh Ninh, Lâm Hòa Tây nhấc chân đuổi theo hướng bóng lưng Du Trọng.
Phía trước là ngã tư có đèn xanh đèn đỏ, Du Trọng đã xuyên qua đường kẻ vạch cho người đi bộ đi về phía đối diện. Lâm Hòa Tây tăng tốc chạy tới thì đèn xanh bên đường chợt chuyển sang đèn đỏ, hắn buộc phải dừng lại trước đường kẻ vạch cho người đi bộ, trong lòng thầm đếm số giây đèn đỏ còn lại, khuôn mặt xẹt qua vẻ lo âu.
May mà người đi đường trong phố đại học rất đông đúc, thiết lập thời gian đèn đỏ không quá dài.
Trong ba giây cuối cùng, trơ mắt nhìn Du Trọng rẽ qua góc phố, bóng dáng sắp biến mất trong tầm mắt, Lâm Hòa Tây chợt cất cáo giọng gọi người phía trước: “Du Trọng!”
Thân hình người đi trên phố đối diện chợt khựng lại, cuối cùng dừng bước, quay đầu nhìn hắn vẫn đang đứng chờ đèn xanh đèn đỏ.
Lúc con số đếm ngược biến mất, màu sắc đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Lâm Hòa Tây không suy tính gì, trực tiếp nhấc chân xông lên đường kẻ vạch cho người đi bộ.
Có một chiếc xe máy đột ngột từ làn bên phải phía đường bên trái lao lên, người lái xe cũng không ngờ rằng có người lao ra đường kẻ vạch cho người đi bộ, vội vàng đạp thắng (Phanh) xe, nhưng đã quá muộn, xe gắn máy vẫn lao thẳng về hướng Lâm Hòa Tây.
Trên vỉa hè đối diện, đồng tử Du Trọng co lại, xoay người chạy về phía đường kẻ cho người đi bộ.
Giữa cái chớp mắt, bản thân Lâm Hòa Tây kịp phản ứng, tốc độ cực nhanh lùi về sau một bước.
Xe gắn máy sượt qua cánh tay và ống quần của Lâm Hòa Tây, mang theo một luồng gió mạnh, cuối cùng hữu kinh vô hiểm dừng lại cách chừng mười mét.
Người trên xe quay đầu chửi hắn như tát nước, sau đó mặt đầy vẻ xui xẻo lái xe rời đi.
Lâm Hòa Tây đứng tại chỗ, chờ trái tim đập thình thịch dần ổn định lại, mới phát hiện không biết Du Trọng đã quay lại đường kẻ vạch cho người đi bộ từ lúc nào, sắc mặt vừa nặng nề vừa giận dữ đứng trước mặt hắn, túm hắn đi về phía đường đối diện, cuối cùng dừng lại trên vỉa hẻ, quay đầu sắc mặt khó coi mắng hắn: “Cậu không muốn sống nữa à?”
Lâm Hòa Tây đoàng hàng đáp: “Muốn.”
Du Trọng chưa hết giận: “Nếu biết nguy hiểm, còn chạy nhanh như vậy làm gì?”
Lâm Hòa Tây ngước mắt nhìn cậu, vẻ mặt tức tối: “Còn không phải sợ cậu đi nhanh quá à.”
Du Trọng tức giận vô cùng ngược lại cười: “Tôi đi chậm như vậy, cậu còn không đuổi kịp, cặp chân dài trên người cậu để trang trí à?”
Người ngoan ngoãn bị giạy dỗ bất chợt kéo dài âm điệu, “A” một tiếng rất dài.
Du Trọng liếc nhìn hắn một cái: “Nói chuyện đàng hoàng cho tôi.”
Không nghe lời đối phương, vẻ mặt Lâm Hòa Tây vi diệu nhìn Du Trọng, khóe môi khẽ cong lên, “Thì ra là cậu cố ý đi chậm để đợi tôi?”
Bị lời của hắn chẹn ngang họng, Du Trọng lạnh mặt: “Tôi nói thế lúc nào?”
Lâm Hòa Tây cười híp mắt: “Không phải vừa mới nói à?”
Thu hết nụ cười của hắn vào đáy mắt, cơn tức lúc nãy lại xông lên đầu, giọng Du Trọng lành lạnh hỏi: “Bạn gái cậu đâu? Sao cậu không đi cùng cô ta?”
Theo lời cậu, nụ cười bên khóe môi Lâm Hòa Tây càng sâu, “Bạn gái đâu ra? Tôi có bạn gái hay không, không phải cậu không biết.”
Du Trọng không hề nhúc nhích: “Lần trước bị chụp cùng vào khách sạn tình yêu với cô ta là ai?”
“Trong khoảng thời gian bị chụp ảnh tới lúc tôi gặp cậu, trong thời gian đó cách không tới nửa tiếng, đó là còn tính cả thời gian từ khách sạn tới phố quán bar.” Vẻ mặt Lâm Hòa Tây không thể giải thích: “Cậu cảm thấy tôi nhanh như vậy à?”
Du Trọng khẽ nhướng mày: “Cậu nhanh hay không nhanh, sao tôi biết được.”
Lâm Hòa Tây quay đầu nhìn cậu, đè thấp giọng cố ý nói: “Nếu cậu không biết, vậy thử một lần chẳng phải sẽ biết à.”
Cậu đã hoàn toàn miễn dịch với những lời suốt ngày treo trên khóe miệng như thế này, hai tay Du Trọng đút trong túi, cũng hạ thấp giọng, cắn từng chữ mở miệng: “Cậu đã muốn thử, hôm nào không bằng hôm nay, vậy thì tối nay đi.”
Người im lặng biến thành bản thân Lâm Hòa Tây.
Liếc thấy vẻ mặt hắn, Du Trọng cười một tiếng, xoay người đi về phía trước: “Trời sắp mưa, về thôi.”
Chuyện xảy ra phút trước ở trong cửa hàng kia, nhớ lại giọng nói và vẻ mặt Hạ Thành Phong và Phương Thanh Ninh lúc nói chuyện, và cậu đã từng có ấn tượng mơ hồ chuyện cô hẹn hò với Hạ Thành Phong, thật ra thì cũng không khó đoán, vì sao Lâm Hòa Tây lại làm như vậy, chỉ là giúp cô bé kia xả giận trước mặt Hạ Thành Phong.
Chuyện dễ hiểu như vậy, trong đầu Du Trọng nghĩ mãi không ra, tại sao lúc ấy cậu không nhìn ra?
Lâm Hòa Tây từ phía sau gọi cậu: “Chờ chút đã.”
Du Trọng dừng bước, quay đầu liếc nhìn hắn một cái: “Sao?”
Người sau tựa như có chút xấu hổ, sờ sờ mũi: “Cậu có thể theo tôi quay lại cửa hàng kia mua ít đồ được không? Vừa rồi tôi đi nhanh quá, chưa mua được gì cả.”
Quay về trước mặt hắn, Du Trọng lời ít mà ý nhiều: “Đi thôi.”
Xem ra lúc nãy người không yên lòng cũng không chỉ có mỗi bản thân cậu. Trong đầu hiện lên suy nghĩ như vậy, Du Trọng cong cong môi khó mà nhận ra.
Kết quả mua giấy vẽ và thuốc màu xong ra khỏi cửa hàng, đi tới nữa đường thì lời của Du Trọng lại lần nữa linh nghiệm.
Trên bầu trời quả nhiên đổ mưa.
Cũng may trời không mưa to như lần trước ở biển, giấy vẽ bỏ trong túi không lo bị tạt ướt, hai đại nam sinh cũng không cần tìm mái hiên trú mưa tạm thời.
Nhưng từ phố đại học về tiểu khu cũng cách một đoạn, tóc Lâm Hòa Tây nhanh chóng bị ướt.
Lúc ra cửa mặc áo dài tay không có mũ bảo vệ, bây giờ tóc ướt nằm dính trên trán, trán truyền tới cảm giác hơi khó chịu. Hắn không nhìn được đưa tay sờ thử, sau đó cả bàn tay dính đầy nước từ tóc qua.
Để ý thấy hắn thường xuyên giơ tay lên, Du Trọng quay qua nhìn hắn.
Tóc cậu ngắn hơn tóc Lâm Hòa Tây, nên không phải liên tục giơ tay lên hất tóc.
Du Trọng cởϊ áσ khoác ra.
Lâm Hòa Tây lau trước trên trán, liếc thấy động tác của cậu, không hiểu quay đầu qua.
Một giây sau, chiếc áo khoác bị đối phương ném sang, rơi thẳng xuống đầu hắn.
Hơi thở ấm áp khô ráo trong quần áo chụp lên mặt hắn, vẻ mặt Lâm Hòa Tây kinh ngạc dừng bước, vén áo rũ trước mặt sang một bên.
Lập tức tầm mắt khôi phục rõ ràng, ánh mắt xẹt qua áo tay dài của Du Trọng, hắn đưa tay kéo áo khoác trên đỉnh đầu, “Tôi không cần lấy áo che mưa, gần đây nhiệt độ hạ xuống dễ bị cảm, cậu lấy áo về mặc –“
Du Trọng lại ấn giữ áo trên đầu hắn, giọng lạnh lùng nói: “Chút mưa này chưa tới mức khiến tôi cảm đâu.”
Lâm Hòa Tây nói: “Tôi cũng sẽ không bị cảm –“
Đối phương lại cắt ngang lời hắn: “Tôi đưa áo cho cậu, cùng với cậu có thể bị cảm hay không thì liên quan gì.”
Lâm Hòa Tây sững sờ một lúc, đầu ngón tay nắm vạt áo trên đầu theo bản năng nhẹ nhàng sờ sờ vải, quả nhiên không kéo áo xuống nữa.
Hắn cũng muốn hỏi, điều này thì có liên quan gì.
Lâm Hòa Tây trề môi một cái, rồi lặng lẽ mím chặt, cuối cùng vẫn không hỏi gì cả.