Đằng Sau Lưng Ta Có Con Goblin

Chương 39: Một Lũ Thằn Lằn (Phần 1)

[Chào mừng bạn đã đến với danh vọng tháp.]

[Do bạn đã vào lại bên trong tòa tháp nên liệu bạn có muốn trở về nguyên trạng thái không?]

[Lưu ý đây không phải là lựa chọn bắt buộc]

[Có / Không]

“Chắc mình chọn không vậy vì hiện giờ còn rất nhiều người ở cạnh.” Yuya nghĩ thầm

[Bạn đã chọn không thay đổi. Hệ thống tôn trọng quyết định của bạn.]

“Quao vậy đây là bên trong tòa tháp sao…” Naoko và Kyosuke biểu lộ sự kinh ngạc của họ khi được bước chân vào một môi trường hoàn toàn mới.

Sau đó cách xa xa là nhóm của bọn đã ức hϊếp Kyosuke và có vẻ bọn chúng đang thì thầm với nhau những lời nói chất đầy sự nguy hiểm.

Nhưng ngay lập tức ngay khi tiến lại gần chỗ của chúng tôi thì bọn chúng lại tỏ ra thân thiện hơn rất nhiều so với lúc trước.

“Xin lỗi nhiều về những chuyện lúc trước đã xảy ra với nhóc nhiều lắm.” Hắn ta cuối gập người xuống xin lỗi và điều đó đã khiến Kyosuke phần nào.

“Tôi thật sự xin lỗi rất nhiều vì đã gây rắc rối cho nhóc và mọi người ở đây. Xin hãy thứ lỗi cho chúng tôi.”

“Tôi là Kemoto Asumi, cứ gọi tôi là Asumi nha.” Hắn ta đưa tay ra định bắt tay với chúng tôi nhưng đương nhiên ác cảm vẫn còn đó nên chúng tôi đã từ chối.

“Hà hà, tôi cũng biết mọi người vẫn còn đề phòng tôi cho nên thôi đành vậy. Takahito đi thôi!” Hắn ta ra lệnh cho một thành viên bên nhóm của hắn.

“Dạ vâng thưa đội trưởng.” Cậu ta cắm cây gậy phép thuật của mình xuống đất và ngay lập tức hiện lên một vòng tròn dịch chuyển.

“Vậy tôi đi nha, xin phép.” Hắn ta quay lưng lại và tiến về phía nhóm của hắn.

“Bọn chúng khinh thường mình, tao đã cố thân thiện hết mức rồi, mà thôi kệ vậy dù gì thì cũng chết cả thôi.” Hắn ta nghĩ thầm và nở một nụ cười nham hiểm và ngay sau đó dịch chuyển thẳng lên tầng 20

“Có một điều gì đó kỳ lạ ở bọn họ nhỉ…” Naoko thì thầm

“Đúng đó đúng đó, lúc nãy bọn họ còn đòi đập tôi nữa cơ mà bây giờ lại như thế…” Kyosuke nói lớn

“Thôi thôi bình tĩnh bình tĩnh bây giờ chúng ta sẽ lên luôn nhỉ hay chờ một tí?” Yuya hỏi cả hai

“Anh muốn sao cũng được hết, em theo ý anh.”

“Thôi hai phiếu rồi còn đâu nên là tôi cũng sẽ theo ý của cậu Yuya à.”

“Thế thì…” Yuya định nói thì bị một tiếng nói ngắt lời.

“Ở lại đây một chút đi chừng nào tui nói lên thì ông hãy đi lên.”

“Giọng nói này, nghe quen quen nhỉ…”

“Là tui đây, Krois đây.”

“Hả Krois nãy giờ quên luôn ấy mà sao ông ở nguyên hình thái thế không sợ họ thấy… à…”

“Có đâu, nhìn biểu cảm của họ đi kìa.” Yuya quay lại nhìn biểu cảm của cả Naoko và Kyosuke thì thấy hai ánh mắt nghi ngờ.

“À um, anh Yuya ơi, sao anh nói chuyện một mình vậy ạ? Anh thấy không khỏe chỗ nào sao?” Naoko nói

“ À không không có gì đâu em. Chết thật câu nói đó sát thương cao quá, chí mạng vô tim luôn rồi…” Yuya ngoài mặt thì không cảm xúc nhưng bên trong bị tổn thương ở mức nghiêm trọng

“Mà thôi nói gì thì nói thì cậu nên ở đây chờ một tí đi đó Yuya à.”

“Được rồi được rồi, chúng ta đành quyết định ở lại đây một tí vậy…”

“Dạ vâng!” Naoko nói lớn

“Em dạ luôn với anh rồi à?” Yuya cảm nhận được rằng từ đằng sau lưng, một luồng sát khi đang bao trùm lên đầu của cậu và coi bộ như nó còn nhắm đến Naoko nữa.

“Thấy chưa ghen rồi kìa Yuya à…”

“Thôi nàooo…”



Một lát sau

“Rồi bây giờ cả bọn đi được rồi đây.”

“Ohh, này Naoko, Kyosuke đi thôi!”

“À dạ.” Naoko lẫn Kyosuke liền chạy đến chỗ Yuya và bắt đầu đứng sát lại với nhau

Một luồng sáng tương tự cũng xuất hiện dưới chân bọn họ và một thông báo liền hiện lên

[Bắt đầu dịch chuyển tới tầng 20]