Anh Có Sợ Em Không?

Chương 22: Đối phó với các vị tiền bối tập 1

Quang Anh và Đường Thi tay trong tay ra sân bay đón hai vị tiền bối thuộc hàng khủng! Trời cao và trong vắt, những vệt nắng sớm trải dài trên con đường nhựa. Phố xá tấp nập, người đi kẻ lại như mắc cửi. Hai con người đứng trước sảnh của khách sạn, mỗi người nhìn một phía. Bàn tay đan chặt trông thật là lãng mạn!

Bỗng, một chiếc xe taxi đi tới, hai người lại tiếp tục cảnh tay trong tay bước xuống. Suốt quá trình đó, ai bảo họ đang giận nhau cơ chứ?

- Này! Bỏ ra - Đường thi quát lên.

Quang Anh định ngồi lên trên ghế lái phụ thì nghe thấy tiếng Đường Thi the thé như vậy. Anh nhếch môi rồi buông tay cô ra. Đúng là ghế lái phụ không thể đủ chỗ cho hai người ngồi.

Xe chạy bon bon trên đường, từng hình ảnh lùi xa dần, xa dần như một thước phim sống động và đầy màu sắc. Đường Thi chăm chú vào "bộ phim" mà mình đang theo dỗi, rồi cô lại bất chợt nhận ra: Đã lâu cô chưa về nhà rồi.

Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tại sao cô phải ở đây lâu như vậy nhỉ? Chỉ vì cái tên đang nhởn nhơ ngồi hàng ghế đầu hay sao? Không, nghĩ đến đây, Đường Thi lắc đầu nguầy nguậy. Cô sao có thể bị chi phối bởi đàn ông cơ chứ? Trước kia cô đâu có như vậy. Chẳng lẽ ở cùng Quang Anh nhiều, đầu cô cũng bị úng thủy giống hắn rồi hay sao?

Nếu là trước kia, khi biết hắn ngoại tình, cô sẽ tát cho tên cắm sừng cô chừng năm cái, đạp cho hắn chừng mười cái, dứt cho hắn từng 5 búi tóc gì gì đấy. Nhưng tất nhiên là chưa có chàng trai yêu quí nào có lá gan to bằng lá khoai để được cô làm cho điều ấy. Còn lần này thì sao? Lần này đã có tên giương cổ ra rồi mà cô lại không thể chém. Thật là cô còn ngắt ngứ làm gì cơ chứ? Sợ đao cùn hay sao? Hay là sợ làm đau kẻ ấy? Cô không lí giải nổi. Chỉ biết rằng, chắc chắn não mình đã bị teo mất đi một nửa.

Quang Anh cảm thấy ánh mắt đằng sau đang không ngừng chĩa về mình. Anh làm gì sai à? Không có. Là do đã đến giờ hoàng đạo để cô ta lên cơn. Mặc kệ đi.

Ra đến sân bay, ngồi chờ mất một tiếng mới thấy hai vị lão thành cách mạng, mỗi người một cái kính râm to bự chảng hùng hổ đi đến. Khi thấy Quang Anh và Đường Thi đứng thẫn thờ như bọn ngố, An Hợp liền lay tay Liêu Tuấn nói:

- Anh này, hai đứa không vui mừng khi chúng ta đến đây sao?

Liêu Tuấn quan sát vào hai con người nhỏ bé ở đằng xa. Đúng là thấy chúng không hề niềm nở với mình thật. Điều này khiến ông lo ngại. Hay là hai đứa nó bị trĩ thật? Tuy lần trước con gái ông đã đính chính. Nhưng ông nghi lắm, vớ vẩn chúng nó bị rồi thấy tự ti với đời mà phải gạt phắt cái căn bệnh ấy đi. Nghĩ thế, Liêu Tuấn vỗ vỗ vào bàn tay An Hợp, tỏ ý đồng cảm. Không ngờ bọn trẻ bây giờ lắm tài mà nhiều bệnh quá.

Thực chất là thế này.

Quang Anh và Đường Thi đã đến đây trước một tiếng, cả hai đều là những con người có sức chịu đựng không được tốt cho lắm. Hơn nữa, một người là tiểu thư, một người là công tử. Hầu như chưa bao giờ phải sống trong cảnh chờ đợi ai, cho nên khi phải đứng đợi những một tiếng như thế này đã khiến mặt họ chảy dài ra hàng kilomet.

Quang Anh là người tinh mắt, anh vừa nhìn thấy bố vợ và An Hợp thấp thoáng trong biển người ở sân bay thì liền đưa tay lên vẫy vẫy:

- Bố!

Đương nhiên là hai người, chẳng ai nghe thấy gì.

Đường Thi đứng bên cạnh có quay ra nhìn anh, chưa bao giờ cô thấy anh có bộ dạng trẻ con như thế này. Giống như một đứa trẻ mong mẹ trở về trong một chuyến đi xa nào đấy. Thật đáng yêu.

Bất giác, Quang Anh bị Đường Thi véo một cái vào má và nhận lấy một nụ cười của cô. Trước hành động như vậy, anh không ngạc nhiên thì không chịu được. Thế là đôi mắt anh lại mở ra nhìn Đường Thi. Cô ấy cũng đang nhìn anh, đôi mắt bồ câu đẹp đẽ dướn lên, hàng lông mi dài thỉnh thoảng rung rung vì một cái chớp không có chủ ý. Cho dù biết cô là Đường Thi, biết cô là "Đát Kỉ tái thế", nhưng anh vẫn không khỏi ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của cô lúc này.

Người ta nói con gái bây giờ đẹp bởi son phấn, nhưng theo anh, son phấn chỉ đáng làm nền cho Đường Thi! Làn da của cô ấy chỉ thoa một lớp kem mỏng bên ngoài, đôi môi nhỏ xinh có bôi một lớp dưỡng bóng. Thế thôi, trước kia anh đã những tưởng cô ấy phải trang điểm rất nhiều. Nhưng nhìn kĩ thì hoàn toàn không phải, cô ấy gần như là để khuôn mặt của mình tự nhiên.

- Này hai đứa! - An Hợp cắt ngang cái cảnh quay đầy lãng mạn của đôi bạn trẻ. Kẻ này nhìn kẻ kia, kẻ kia cũng hau háu nhìn lại, khiến cho ai đi qua đều thấy tò mò.

Đường Thi niềm nở chạy đến chỗ An Hợp. Đôi guốc nhọn gõ lộp cộp xuống nền gạch tạo nên những âm thanh vui tai. Giống như một điệu R&B nhịp nhàng. Đường Thi cười tươi nói:

- Mẹ!

Khi tiếng "mẹ" được thốt ra thì cũng là lúc cả ba người kia như thành những vị khách đi du lịch ở Bắc Cực. Toàn thân đông cứng, mặt mày trắng bệch và nghệt ra.

- Cháu vừa nói gì? - An Hợp như không tin vào tai mình nên liền hỏi lại.

- Con nói là "mẹ"

Liêu Tuấn giả vờ không nghe thấy gì, ngại ngùng quay đi trong tiếng ho khan.

Quang Anh thì vẫn đực mặt ra đấy chẳng hiểu cái gì sất.

- Sao em lại gọi cô ấy là mẹ?

Đường Thi trừng mắt lên với Quang Anh, cô nói:

- Anh hỏi buồn cười thế? cô An Hợp và bố em bây giờ nguyện nâng khăn sửa túi cho nhau rồi. Không gọi là mẹ thì là gì? - Trừng mắt xong, Đường thi liền nháy nháy ra hiệu cho Quang Anh lấy lòng An Hợp nếu không muốn để bà phát hiện.

Quang Anh tất nhiên là sẽ hiểu ngay ý của Đường Thi. Anh vội vàng xách chiếc vali đang đặt ở bên cạnh An Hợp. Răng miệng thì khoe hết sức có thể:

- Mẹ vợ à! Chúc mừng mẹ nhé.

Nghe những lời mật ngọt như thế này dù có là An Hợp nổi tiếng sắc lạnh thì cũng phải mừng thầm. Bà vẻ bề ngoài coi như không có ý kiến, nhưng bên trong lúc phủ ngũ tạng đang nổ sampanh ăn mừng rồi.

- Hai đứa quỷ này. Ăn nói linh tinh cái gì thế?

Liêu Tuấn cuối cùng không chịu được nữa đành phải chạy đến phá đám. Ông không quen mấy cái không khí ngọt ngào đến nhuyễn nhoét như thế này.

Quang Anh và Đường Thi thấy hai người bỏ lên đằng trước thì chợt nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm. Cửa ải đầu tiên đang qua, bộ dạng của hai người đã được lấp liếm.

Khi Liêu Tuấn và an Hợp đang chuẩn bị lên taxi thì Quang Anh chợt nắm tay Đường Thi rồi nói:

- Vợ à, chúng ta cũng như bố mẹ vợ thì tốt biết bao.

Đường Thi nhếch môi cười nhạt rồi văng bàn tay đang nắm lấy tay mình ra. Cô nhìn Quang anh bằng ánh mắt đầy khinh khỉnh và nói:

- Anh chán đi phục vụ người khác rồi à?

Quang anh cảm tưởng có vài cơn phong ba bão táp đổ bộ vào lòng mình, khiến cho nó tan hoang xơ xác cả đi. Quạ và diều hâu bay vù vù trên đầu báo hiệu cho kế hoạch giảng hòa đầu tiên đã thất bại một cách thàm hại.

Hai vị tiền bối đi xe đến chỗ của Len. Họ không ở khách sạn vì họ thấy chỗ của Len còn tốt hơn mấy khách sạn nơi đây gấp mấy lần. Trước khi đi, họ không quên hẹn đôi bạn trẻ buổi chiều nay đến bể bơi. Hi vọng các bạn ấy có thể bớt chút thời gian của mình mà cùng họ tham gia hoạt động bơi lội này. Đôi bạn trẻ chỉ biết nhìn nhau mà gật lấy gật để. Họ thấy mình nên đổi tuổi tác cho hai người kia mới đúng. Quả nhiên có chút tình yêu vào là sinh lực dồi dào hơn cả thanh niên.

Quang Anh và Đường Thi bước vào phòng. Vừa đóng được cửa vào là cả hai người cùng ngả luôn người xuống giường. Không ai nói với ai câu nào, mỗi người có một suy nghĩ. Nhưng chẳng ai biết được họ đang nghĩ gì.

- Chúng ta...như thế này liệu có ổn không?

Quang Anh quay mặt sang phía Đường Thi. Làn đầu tiên anh cảm nhận được nỗi sợ hãi trong giọng nói của Đường Thi. Lúc trước, anh chỉ biết cô qua vẻ ngạo mạn, tự tin và đầy quyết đoán. Chứ không phải là điệu bộ ngập ngừng xen lẫn sợ hãi như thế này. Ánh mắt của cô ấy nhạt nhòa một thứ gì đó mờ ảo, xa xăm. Trông cô ấy hôm nay vẫn rất xinh, rất đẹp...nhưng cũng rất lạ. Trước đó, không phải cô ấy rất tự tin hay sao? Đùng một cái lại thấy hào khí sụt giảm như quả bóng hết hơi vậy?

- Sao? Em sợ cái gì chứ?

- Em không sợ! Ý em nói là chuyện của anh với em, chúng ta cứ mãi hờ hững như thế này liệu có ổn không? Bố em và cô An Hợp đã hạnh phúc rồi, chỉ sợ đến lúc bố em phát hiện chúng ta từ đầu tới cuối chỉ là giả dối thì ông sẽ tức giận đến độ đột quỵ mất.

Quang Anh xoay người, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Đường Thi, nheo đôi mắt ấm áp của mình nhìn cô đầu trìu mến:

- Em không thấy chúng ta đã thay đổi hay sao?

- Thay đổi ư? Em chỉ thấy chúng ta đang chơi một trò chơi thôi.

- Chí ít thì cũng không phải là anh chơi, anh nghĩ mình đang thật lòng.

Đường Thi thoáng ngỡ ngàng vì câu nói của Quang Anh. Nhưng chỉ là thoáng qua thôi, vì khi Quang Anh định tiến sát lại cô đã nhanh chân đạp cho anh ta một cú chí mạng khiến anh bay luôn xuống đất. Đạp xong, cô không quên hỉ mũi nói lớn:

- Anh nghĩ mình có đủ cấp độ để lừa em hay sao?

Quang Anh vừa ôm chỗ đùi bị đạp vừa rên rỉ:

- Em có biết suýt chút nữa em đã biến chồng mình thành thái giám không?

Đường Thi đổ người xuống giường, vắt chân lên đầu gối rồi cười ha hả. Tiếng cười giòn tan, khiến cho mang nhĩ ai đó phải vỡ vụn. Sau đó, cô nói bằng một giọng the thé:

- Thôi đi anh! Cái loại anh làm sao có thể biến thành thái giám cơ chứ? Mà em nghĩ, nếu anh có thành thái giám thì cũng nhất định có cách để mình làm người bình thường.

Quang Anh không hiểu cái ẩn ý sâu xa mà vợ mình nói:

- Là sao?

- Vì anh tiếc, còn rất nhiều mĩ nhân thập toàn mà anh chưa nếm trải. Không phải sao?

Quang Anh tức nổ đom đóm mắt. Những ý nghĩ tôn vinh vợ mình trước đó như là đóa hoa, như một miếng bánh thơm ngon, như một viên ngọc sáng ngời...thì giờ đây anh lại thấy cô ta giống một đống phân bốc mùi.

Rồi anh đứng dậy. Hậm hực nằm xuống bên cạnh Đường Thi, toan ngủ một giấc vì buổi sáng nay giấc ngủ bị Đường Thi phá đám. Nhưng còn chưa kịp nhắm mắt. Phía ngực anh đã có một bàn tay mềm mại trườn vào. Sau lưng cũng vương vất một hơi thở ấm áp. Khiến cho người anh trong phút chốc nóng bừng lên.

Không, phải kiềm chế, nhất định cô ấy đang cố tình quyến rũ để thử sức chịu đựng của anh. Thế là Quang Anh không nhúc nhích, cho dù là rất muốn.

Đường Thi không hiểu mình đang làm cái gì, nhưng thực sự là cô cảm thấy trái tim bỗng dưng nhoi nhói khi Quang Anh tức giận. Cô muốn anh không giận cô nữa, cô muốn anh lại dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô, cô muốn anh lại dùng đôi tay ấm ấp mà vuốt nhẹ mái tóc cô như vừa nãy.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là cô đã bị teo não!

Dù biết mình mắc phải căn bệnh nguy hiểm đó, vậy mà cô vẫn muốn làm những hành động mờ ám như thế này. Chỉ để đổi lại một ánh mắt và một đột bàn tay của anh.

Đường Thi áp khuôn mặt mình vào lưng Quang Anh, cô chưa bao giờ thấy mình ủy mị và yếu đuối đến đáng ghét như thế này. Hơi thở của cô dường như cũng gấp gáp hẳn lên, là do cơ thể anh cũng đang nóng dần dần.

- Em muốn gì? - Quang Anh cố giữ cho giọng nói thật bình tĩnh, nhưng dường như nó vẫn xúc động đôi chút.

Đường Thi không nói gì. Cô chỉ ôm anh chặt như vậy.

Chỉ khổ cho mỗi đồng chí Quang Anh, anh thấy người mình cương cứng toàn phần. Sợ rằng cử động thêm một chút là ma sát sẽ tạo ra lửa thiêu đốt cơ thể anh ngay lập tức.

- Đường Thi. Anh muốn ngủ.

Thực ra câu nói đấy là " Đường Thi, anh muốn em!".

Đường Thi im lặng như đã chìm vào giấc mộng rồi.

- Này, anh nóng quá, anh không chịu nổi nữa đâu.

Thực ra là "anh nóng quá, em mà còn giữ nguyên những hành động này là anh cho em biết tay đấy".

Khi sức chịu đựng lên đến đỉnh điểm thì cũng là lúc Đường Thi buông tay ra. Cô quay người lại về phía anh. Trước khi quay, cô không quên nói:

- Em ngủ đây. Anh đừng lải nhải nữa! - Rồi như nhớ ra gì đó, cô nói thêm - Anh tắm đi, lưng anh chảy nhiều mồ hôi quá, điều hòa đểu như thế sao?

Quang Anh rủa thầm trong lòng. Mẹ kiếp, đưa anh vào bẫy rồi lại khiến anh như thằng ngố trong cái bẫy ấy. Anh thề, anh thề là cả đời này sẽ không quên nỗi nhục nhã ngày hôm nay. Cho anh được tự sướng đặt tên nó là "nỗi nhục sinh lí". Vì anh không thể giải tỏa sinh lí ngay lúc cao trào. Thật là ức chế không chịu được. Sớm muộn gì anh cũng bị bệnh mất, amen.