Anh Có Sợ Em Không?

Chương 9: Bước vào hiệp hai

Sau khi Đường Thi ra khỏi nhà thì cũng là lúc Hạ quản gia và Quang Anh phải úp mì ăn. Nồi thịt kho tàu "thơm ngon" kia vẫn nằm trên bếp mà không biết phải làm sao. Trong đầu hai người này đang có ý nghĩ, đợi khi Đường Thi về sẽ tống hết vào mồm cô ta.

Đường Thi hẹn Mac ra ngoài ăn. Tiện thể nhờ anh ta xách hộ mấy túi đồ mà cô mua. Chủ yếu là quần áo nhưng tích tiểu thành đại. Nhiều quá cũng không thể xách nổi. Đang đi thì cô hắt xi một cái, Đường thi lấy giấy lau mũi rồi mỉm cười:

- Xem ra họ đang nguyền rủa mình!

Mac đi bên cạnh nói hùng hổ:

- Ai? Ai nguyền rủa tiểu thư?

Đường Thi nghĩ ngợi một lúc, cô vẫn còn rất trẻ. Không thể để Mac ra tay mà mình phải ở góa được cho nên cô chỉ cười trừ mà trả lời Mac:

- À không! Dạo này Quang Anh nhà tôi có mua một con chó, nó giữ nhà rất giỏi, tôi thấy nó giữ nhà giỏi quá nên nguyền rủa nó ý mà.

Thực ra Đường thi cố tình ám chỉ Hạ quản gia.

Hạ Quản gia lúc đấy đang ăn bỗng tắc nghẹn. Uống nước thế nào cũng không trôi, may mà có Quang Anh, Dùng tay đập mạnh một cái, cuối cùng nó cũng chịu trôi tuột xuống dạ dày. Tí nữa thì bà đã lên báo với cái chết vì mì tôm.

Mac nghe Đường Thi nói vậy thì cũng không nói gì nữa. Anh tiếp tục xách những túi đồ còn nặng hơn cả súng của anh một cách đầy miễn cưỡng. Thực ra anh thấy mấy cái vụ mua sắm này chẳng có gì hay ho, cũng chỉ là mua về rồi đắp lên người, mà tiểu thư thì có bao giờ mặc một bộ quần áo quá ba lần đâu. Thật là...

Đường thi và Mac đang chọn quần áo trong khi cô đã mua đến nỗi Mac không thể xách nổi nữa. Đúng lúc ấy, một anh chàng đi tới. Một vẻ đẹp trai kiểu tri thức với gọng kính trước mắt. Có lẽ anh chàng này đã nhận ra Đường thi từ xa. Anh vội đi đến, khẽ đỡ lấy chiếc váy mà Đường Thi đã lấy ra xem. Rồi nhoẻn miệng cười:

- Chào em! Lâu rồi không gặp.

Đường Thi cũng cười lại:

- Vâng! chào anh.

Thực ra Đường thi chẳng nhớ anh ta là ai nữa. Tự dưng chạy đến rồi vẫy đuôi trước mặt cô, không xưng danh thì đến bố cô cũng không hiểu anh ta là ở cái lỗ nào chui lên.

- Em còn nhớ anh không?

Ơn chúa là anh ta vẫn hỏi câu này. Đường Thi chớp lấy thời cơ rồi cười tươi hơn nữa:

- Em không.

Như bị một tảng đá đè lên người bất ngờ. Anh chàng này cười một cách khổ sở rồi đứng thẳng người để lấy lại thể diện.

- Đường Thi! anh vốn biết em là một người hay quên mà. Anh là Triệu Dũng.

Lúc này Đường thi mới ngệt mặt ra để nhớ lại cái quá khứ huy hoàng của mình. Quả thực cô yêu quá nhiều chàng trai, và không còn nhớ nổi hết những con người này nữa. Cuối cùng thì Đường Thi cũng nghĩ ra, anh ta là người yêu cũ của cô là một điều đương nhiên, nhưng để nhớ xem anh ta là ai thì lại là cả một vấn đề.

Triệu Dũng chính là ông chủ của trung tâm mua sắm sầm uất này. Đường Thi đã nhớ ra tại sao mình yêu anh ấy, là do anh ấy đã tặng cô 20 bộ quần áo mới nhất của Prada. Nhớ ra vấn đề này Đường thi liền nói:

- Em nhớ rồi. Ông chủ nhỏ của trung tâm mua sắm này sao em có thể quên được.

Triệu Dũng méo xệch miệng đi vì tài hùng biện của Đường Thi.

- Không còn là ông chủ nhỏ nữa rồi. Giờ là ông lớn, và nếu em muốn nó là của em thì cũng có thể lắm.

Đường thi cười vang sung sướng nhưng cô thấy mình hơi bị thái quá thì liền ho khan chỉnh lại tư thế rồi kéo tay Mac đi.

Triệu Dũng đứng khó hiểu một lúc thì đuổi theo. Làm sao anh có thể để lỡ một cô nàng nóng bỏng này một lần nữa. Triệu Dũng chạy đến cầm tay của Đường thi kéo lại, khi anh nhìn thấy khẩu súng dắt trong cạp quần của Mac thì anh vội buông tay Đường thi ra.

Mác cũng không có ý dọa anh ta, chỉ tại tiểu thư bắt anh vác quá nhiều đồ mà anh lúc đó không biết cất súng ở đâu nên chỉ biết dắt tạm vào cạp quần mà thôi. Mac thấy bộ dạng sợ hãi của Triệu dũng như vậy thì liền cười trừ:

- Ấy, tôi không có ý gì đâu. anh cứ tự nhiên.

Triệu Dũng nghe vậy cũng không toát mồ hôi nữa nên tiếp tục nắm lấy bàn tay đang chơi vơi vì vừa bị anh buông bất ngờ của Đường thi.

- Em có đồng ý làm bà chủ với anh không?

Đường thi mắt chớp chớp trả lời:

- Em có chồng rồi.

Triệu Dũng tí nữa thì phải quay ra đấm vào mặt của Mac để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm. Đường Thi mà chịu lui- về - ở - ẩn một cách ngậm ngùi và âm thầm như vậy sao? cũng may trong đầu anh vẫn còn hiện hữu khẩu súng đen xì của của Mac nên anh đã kiềm chế được nắm đấm của mình. Thay vì đấm Mac, Triệu Dũng đã đưa tay mình lên vai Mac vỗ vỗ nói:

- Anh khổ sở quá.

Rồi lại quay ra Đường thi nói:

- Em đùa anh à?

Đường Thi nhún vai:

- Em đùa anh thì em được lợi lộc gì?

- Vậy em có chồng thật rồi ư?

Đường Thi nghe nói đến "chồng" là lại muốn vận động chân tay. Chồng cái chết mẹ gì cơ chứ? Cô và anh ta là kẻ thù còn không đáng nữa là.

- Vâng!

Triệu Dũng vẫn không để ý đến nỗi đau của Đường thi.

- Chắc anh ta phải là một người tuyệt vời lắm.

- Tuyệt vời cái ... - Đường thi vội khựng lại, tí nữa thì cô phụt ra cái "đít" rồi. Thế là Đường Thi vội vàng mỉm cười chữa lại câu nói của mình - À không! Rất rất rấtttttttttttttt tuyệt vời.

Triệu Dũng xoa cằm nháy mắt nói với Đường Thi.

- Ra vậy. Tiếc quá, anh không có cơ hội rồi.

Đường Thi vội mỉm cười rồi kéo tay Mac đi luôn. Cô không có ý định xài lại hàng dùng rồi. Cho dù bây giờ nó có được đắp hàng tấn vàng lên người. thì đối với cô nó chỉ là những tấn vàng nổi mà thôi.

Quang anh đang cố thu xếp công việc để chuẩn bị cho thời gian tuần trăng mật của mình. Nếu không phải vì bố vợ cứ luôn mồm nhắc thì chắn chắn anh sẽ dẹp hết. Đi tuần trăng mật với cô ta thì thà anh đi với lợn còn hơn. Nhưng biết làm sao được.

Quang Anh vừa bước vào nhà đã thấy Hạ quản gia và Đường thi "nói chuyện" vang khắp nhà:

- Bà Hạ. Tôi bảo bà mua hoa hồng đỏ sao lại mua toàn hoa cúc thế này? Định đi viếng mộ hay?

- Cô chủ. Cô chủ chỉ nói là mua hoa tắm chứ có nói là hoa gì đâu.

- Thế bà có thấy ai dùng hoa cúc để tắm bao giờ không?

Hạ quả gia giọng nói bắt đầu chua ngoa phần nào:

- Tôi không. Nhưng tôi cũng chẳng thấy ai dùng hoa hồng để tắm bao giờ.

- Ôi trời ơi! Bà đừng cố tỏ vẻ ta đây là nhà quê nữa. Tôi sắp thoát nhiệt lên người bà rồi đấy. Câm môm lại ngay cho tôi.

Quang Anh chỉ nghe được đến đấy thì vội chạy vào nhà giải vây cho Hạ quản gia.

- Bà Hạ. Sao thế?

Hạ quản gia vừa thấy Quang anh về thì liền mừng rỡ như gặp phải quý nhân. Vội vàng chạy lại:

- Cậu chủ đã về ạ!

-Sao thế?

Hạ quản gia vừa nói vừa liếc mắt về phía Đường thi đang khoanh tay vênh mặt lên:

- Cô chủ muốn tắm hoa hồng, nhưng tôi lại mua nhầm hoa cúc ạ.

Quang anh biết thực ra là bà ta cố tình, Nhưng anh cũng coi như mình ngu, không biết gì, chỉ biết nghe và hiểu những gì bà ấy đang nói.

- Vợ à! Người ta mua nhầm rồi thì vợ cũng nên bỏ qua cho người ta đi. Mà đống sữa tăm cô mua trong nhà để làm cảnh hay sao?

Đường thi hất hàm nói:

- Tôi mua về để tắm cho chó.

Quang Anh nhíu mày. Vì thường ngày anh vẫn tắm bằng mấy lọ đấy và anh để ý Đường thi không hề có con chó nào. Rõ ràng là cô ta đang ám chỉ anh:

- Vậy chó đâu?

- chết rồi.

Quang Anh tưởng chừng như mình có thể giết người ngay lập tức. Ánh mắt anh dán chặt vào người Đường thi. Cô ta thật quá đáng, cậy đằng sau có Đông Bang hội mà muốn trèo lên cổ anh cũng được. TRước giờ, chưa có người con gái nào dám đối xử với anh như vậy. Đường Thi quả là người rất vinh hạnh.

Quang anh tức quá không làm gì được vội nháy mắt với Hạ quản gia. Hạ quản gia hiểu ý ngay thì liền nói:

- Thường ngày không phải cô chủ cũng tắm bằng mấy lọ đó sao?

Đường thi mỉm cười đi đến, ghé sát mặt vào Hạ quản gia nói:

- Bà Hạ. Xin lỗi! Nhưng sữa tắm của tôi có để riêng. Sao có thể để lẫn lộn với đống sữa tắm cho chó được. À! Ý là bà muốn một lọ chứ gì? Cứ lấy bao nhiêu bà muốn.

Hạ quản gia tưởng như thổ huyết. cô ta còn ám chỉ bà là chó nữa.

- Cô...

Đường thi lừ mắt:

- Xem ra bà làm giúp việc mà vô lễ quá. Cãi nhau tay đôi với cả chủ.

Hạ quản gia nhêch môi cười nhạt:

- chỉ tiếc là tôi có bị thôi việc hay không thì đó cũng không phải là quyền của cô chủ.

Đường Thi nhún vai:

- Tôi không quan tâm. Bà cứ việc ăn bám ở đây đi.

Rồi Đường thi đi vào phòng ngủ. Cái cô quan tâm bây giờ là mấy túi quần áo mà mình mới mua hôm nay. Cô đã không mất tiền với chúng vì gặp Triệu dũng thật đúng lúc. Xem ra lần sau đi mua sắm, nên kéo anh ta đi hơn là kéo Mac đi. Tiếc là anh ta không thể đẹp trai bằng Mac được.

Nhưng vừa vào phòng ngủ thì cô đã hét lên. Chiếc giường thân thương của cô đã biến mất một cách rất nhiều dấu vết. Vì thủ phạm còn đang nhởn nhơ ở ngoài kia. Không những giường mà ngay cả tủ quần áo, tivi...tất cả đều được dọn sạch sẽ. Đường thi vôi lao ra ngoài thì thấy Hạ quản gia đang chăm chú đọc báo và không để ý gì đến cô.

Đường Thi giật lấy tờ báo của bà ta rồi gằn giọng hỏi:

- Bà làm phải không?

- Tôi làm gì? Tôi trang trí lại phòng ngủ cho cậu chủ một lúc thôi. Nhưng lại thiếu nhiều đồ dùng quá.

Đường Thi tức tối không thèm đôi co với bà ta mà chạy lên phòng -ngủ - mới của Quang anh. Cuối cùng thì cô cũng tìm ra được cái phòng chết tiệt đó. Nhưng cửa thì cô có làm thế nào cũng không mở được. Đường Thi vội hét lên:

- Nếu biết điều thì ra đây sớm đi.

Im lặng.

- Anh dám sao?

Im lặng.

Đường Thi cảm thấy không nên phí lời nữa. Cô chạy về phòng lấy điện thoại gọi cho Mac.

Một lúc sau Mac chạy đến nhà cô với vẻ mặt hấp tấp. Anh vừa thở dốc vừa hỏi:

- Cô chủ, cô cần nó làm gì?

Đường thi phẩy tay rồi đuổi anh về:

- Nghịch thôi! Anh về đi. Cảm ơn anh nhé.

Đường thi chạy qua mặt Hạ quản gia, cũng may là bà ta vì quá đắc ý mà cũng chẳng thèm để ý gì đến cô. Cô chép miệng nói vẻ thương tiếc:

- Xin lỗi hai người. Nhưng có lẽ hai người nên tự tìm một đối thủ khác xứng tầm hơn.

Đường thi đi đến trước cửa phòng. Lôi trong chiếc hộp đen ra một con chuột nhắt và thả vào khe cửa. Con chuột như cũng hiểu ý vội vàng chui vào một cái "tọt". Và thế là Đường Thi đứng ngoài cửa đếm:

- 1, 2, 3...

- AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng hét của Quang Anh chính là màn ăn mừng chiến thắng của Đường Thi. Sau đó, anh ta mở cửa và chạy thẳng ra ngoài. Đường thi đứng ở mép cửa nhìn Quang anh chạy đến đầu cũng chẳng thèm quay lại nhìn cô thì không khỏi vui mừng. Cô vẫy tay nói:

- Chúc ngủ ngon!.