Trước giờ anh ta luôn coi thường việc phục vụ phái nữ, trong chuyện chăn gối, anh ta luôn giống như một vị vua, chỉ hưởng thụ, chưa từng bỏ ra thứ gì.
Nhưng bây giờ… bản thân anh ta cũng không biết vì sao mình lại như này… Những gì có thể làm cho một người phụ nữ, anh ta đều đã làm rồi.
Hôn khắp cả người cô, cẩn thận ra sức trêu chọc những nơi mẫn cảm trên người cô, dịu dàng mà triền miên.
Nhóc, có phải tôi đã đủ tốt với em rồi hay không?
Rất hiển nhiên, cô nhóc không có chút kinh nghiệm nào như Tiêu mộng đã hoàn toàn khuất phục, cô nằm liệt như một vũng nước, vì bị kích lên du͙© vọиɠ mà khuôn mặt đỏ bừng, xinh đẹp không gì sánh được!
“Em thật sự là món điểm tâm quyến rũ đàn ông trở nên xấu xa…”
Anh ta khẽ nỉ non, rồi lại ôm lấy mặt cô, điên cuồng mà hôn.
Khi cô nhóc đang mơ mơ màng màng, hoàn toàn chìm đắm, nhẹ nhàng nhấc chân của cô lên… Cô giống như một chú cá con trắng sữa, bị anh ta hôn tới thần hồn điên đảo.
Đột nhiên! Bên tai truyền tới tiếng rít trầm thô như mãnh thú!
Trần Tư Khải cắn chặt răng, nhắm chặt mắt, vòng eo dùng sức, tiến vào thật mạnh!
Cảm giác ấm nóng siết chặt lập tức bao trùm anh ta.
Khiến anh ta không nhịn được mà thở phào một hơi, cảm giác thỏa mãn mãnh liệt tràn ngập trong lòng.
“A, đau quá…”
Tiêu Mộng mở to mắt, bi thương kêu lên một tiếng, nhưng không đợi cô khóc to, môi của cô đã bị anh ta bịt kín.
Bàn tay của Tiêu Mộng bắt đầu đánh lên người anh ta, cô muốn khép chặt hai chân, nhưng nào có thể chứ, cả người anh ta hoàn toàn chiếm lấy cơ thể cô.
Đau, đau, đau… Đau quá, đau quá, đau chết mất!
Vì sao lại đau thế này?
Vì sao chứ?
Không phải đã qua lần đầu rồi hay sao? Vì sao lại còn đau thế này?
Ai giải thích cho cô với?
Nhất thời, Tiêu Mộng đau tới mức hơi choáng váng.
Nếu không phải là đôi môi anh ta chặn lấy môi cô, cô muốn kêu khóc thật to.
Nhưng Trần Tư Khải cắn chặt răng dừng ở đó, lần đầu của cô, cảm giác siết chặt của cô, đều khiến anh ta tạm thời không nỡ tiếp tục tiến vào.
“Huhuhu…” Tiêu Mộng giống như con bạch tuộc, hai chân cũng bắt đầu không an phận, đá lên eo anh ta vài cái, cô muốn anh ta cút ra ngoài!
Kết quả… Hành động này của cô… triệt để thổi bùng lên ngọn lửa mà Trần Tư Khải cố nhẫn nhịn.
Trần Tư thở mạnh một hơi, thở dốc hồng hộc, bắt đầu mãnh liệt rong ruổi trong cơ thể cô.
Mỗi lần va chạm mãnh liệt đều gần như khiến Tiêu Mộng nghẹt thở, bàn tay của cô bất lực chống lên bờ ngực cứng rắn của anh ta, nhưng căn bản không thể đẩy ra sự điên cuồng tấn công từng đợt của anh ta.
Tiếng kêu của cô, không khống chế nổi mà vang vọng trong căn phòng.
Rất lâu, rất lâu… Rất lâu… Khi Tiêu Mộng tưởng rằng cô nhất định sẽ chết, cảm giác đau đớn lại dần dần rút đi, thay vào đó, lại là… cảm giác sảng khoái… từng đợt từng đợt dần dần ập tới!