Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng

Chương 75: Không thể tưởng tượng được

A! Tên trôm nội y đột nhiên hét lên một tiếng sợ hãi. Chỉ có điều giọng nói đột nhiên trở thành giọng nữ.

- Chuối thật, là nữ. Không ngờ nữ lại đi trộm nội y. Cô biếи ŧɦái thật!

Triệu Thiết Trụ cầm lấy cái áσ ɭóŧ ném sang một bên. Tên trộm nội y khẩn trương ôm hai tay trước ngực, kêu lên:

- Anh mới chính là đồ biếи ŧɦái!

Triệu Thiết Trụ không nói được gì, nhìn người trước mặt. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy một tên trộm đồ lót lại có thể mở miệng mắng người khác biếи ŧɦái. Nếu ta biếи ŧɦái chắc thế giới này khùng hết rồi.

- Cô mới là biếи ŧɦái đó. Cô không mua đồ lót cho mình à? Cái tật xấu gì vậy? Trộm đồ lót phụ nữ. Cái qυầи ɭóŧ tôi treo bên cạnh, chắc cô cũng ăn trộm luôn rồi.

Triệu Thiết Trụ kêu lên.

- Bọn đàn ông xấu xa các người, ăn bẩn ở dơ, ai thèm lấy chứ. Phụ nữ đẹp hơn, loại nào cũng có hương vị.

Tên trộm đồ lót lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

- Chủ nhân cái áσ ɭóŧ vừa rồi nhất định là một mỹ nữ.

Triệu Thiết Trụ thật không biết phải làm như thế nào nữa. Bắt lấy người gọi là “đạo tặc nội y” này về? Hay là đưa đến cục cảnh sát? Người ta có tin không? Có lẽ sẽ bị người ta cắn ngược lại một cái không chừng. Nói chính mình có ý đồ quấy rối tìиɧ ɖu͙© cô ta. Đến lúc đó có muốn cãi cũng không cãi được.

- Bổn tiểu thư hôm nay nhớ kỹ anh. Anh hãy chờ đấy.

Nữ đạo tạc trộm đồ lót hừ lên một tiếng, quay người chạy vào rừng cây bên cạnh. Triệu Thiết Trụ chỉ có thể nhìn cô ta chạy đi. Bắt trở về à? Đồ lót của người ta cũng bị mình giựt, chẳng lẽ lại bắt về? Hay là bảo tiểu Thiết Trụ bắt?

Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ nhìn ra đằng xa, chỉ thấy một bóng người lay động, không ngờ lại vô cùng quyến rũ.

- Vừa rồi không phát hiện. Nhìn kỹ, cô nàng này cũng có thân hình rất đẹp. Đúng là không tồi!

Triệu Thiết Trụ thở dài, cầm hai cái đồ lót trên mặt đất lên. Tô Nhạn Ny là màu đỏ, còn của ả trộm đồ lót là màu đen. Triệu Thiết Trụ liền xoay người trở về biệt thự.

Triệu Thiết Trụ về đến bên ngoài căn biệt thự. Hắn nhảy vào bên trong, theo ống nước leo lên lầu hai. Cầm cái nội y màu đỏ trên tay, Triệu Thiết Trụ định bụng treo nó lên giá áo.

Đúng lúc này, cánh cửa sổ sát đất phòng Tô Nhạn Ny mở ra. Chỉ thấy Tô Nhạn Ny ngáp một cái, hít một hơi thật sâu. Xem bộ dạng của cô hình như là còn buồn ngủ.

- Ôi, thật là nóng nực!

Tô Nhạn Ny chỉ mặc một chiếc áo ngực và một cái qυầи ɭóŧ. Đột nhiên, Tô Nhạn Ny cảm thấy bên cạnh có người nhìn mình. Vừa quay đầu nhìn lại, không ngờ nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô phẫn nộ. Chỉ thấy Triệu Thiết Trụ đem áσ ɭóŧ của cô từ trên giá xuống (Đó là do cô nghĩ là lấy từ trên giá xuống, Triệu Thiết Trụ kỳ thật là muốn treo lên. Chỉ có điều là bị Tô Nhạn Ny làm cho hoảng sợ nên động tác dừng lại).

Mà trên vai của Triệu Thiết Trụ không ngờ còn vắt một cái áo ngực màu đen, không biết là của ai.

- Triệu Thiết Trụ, anh chính là tên trộm đồ lót.

Tô Nhạn Ny hét to một tiếng, chỉ về phía Triệu Thiết Trụ.

Triệu Thiết Trụ buồn bực nhìn lên trời. Hắn cảm thấy, lúc này bất luận giải thích gì cũng đều vô nghĩa, không thể tượng tưởng được a.

Mười phút sau!

Tất cả mọi người trong biệt thự đều bị Tô Nhạn Ny gọi dậy. Mọi người vừa đi vừa ngáp tới phòng khách. Lý Linh Nhi oán giận nói:

- Nhạn Ny tỷ, làm gì vậy? Lúc này mới nửa đêm, thật vất vả lắm mới có giấc mộng đẹp.

- Triệu Thiết Trụ, anh tự mình nói đi.

Nét mặt Tô Nhạn Ny lạnh lùng nhìn Triệu Thiết Trụ đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ. Lý Linh Nhi kêu lên:

- Ôi, anh Thiết Trụ, chẳng lẽ anh nửa đêm lẻn vào phòng Nhạn Ny tỷ muốn làm chuyện cầm thú bị chị ấy bắt gặp?

Triệu Thiết Trụ ủy khuất, cười khổ:

- Tôi nói các cô cũng không tin. Tôi không giải thích nữa.

- Hừ, Triệu Thiết Trụ, không nghĩ tới anh lại mặt người dạ thú như vậy.

Tô Nhạn Ny mở miệng, giọng khinh bỉ nói:

- Tôi vừa rồi do thời tiết nóng bức làm cho tỉnh giấc, đi ra mở cửa sổ hóng gió, kết quả là nhìn thấy Triệu Thiết Trụ không ngờ đang trộm đồ lót của tôi. Hơn nữa, không biết anh ta từ nơi nào còn trộm được một cái áσ ɭóŧ khác. Mấy người kiểm tra lại xem, có ai bị mất đồ lót không?

Lucy cũng kêu lên một tiếng kinh ngạc:

- A, Thiết Trụ là tên trộm đồ lót?

Rồi sau đó chạy về phòng mình kiểm tra hành lý. Lý Linh Nhi có vẻ nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm vào Triệu Thiết Trụ nói:

- Anh Thiết Trụ, không ngờ được, anh, cái mặt đã đáng khinh rồi, không ngờ lại còn có một mặt càng đáng khinh hơn. Chậc, chậc.

Lúc này Lucy đã trở lại, vui vẻ nói:

- Của tôi còn nguyên vẹn.

Tô Nhạn Ny lấy cái áσ ɭóŧ của tên trộm đồ lót thực sự ra, nói với mọi người:

- Đây là của ai?

Tào Tử Di và Lý Linh Nhi đều lắc đầu.

- Em không có cái loại thành thục như vậy.

Lý Linh Nhi nói.

- Nhìn không ra được. Chắc là của bên ngoài.

Tô Nhạn Ny cười lạnh.

Triệu Thiết Trụ bĩu môi:

- Dù sao thì tôi không làm. Mọi người tin tưởng tôi thì tôi còn giải thích một chút. Nếu các người không tin tôi thì tôi cũng không có biện pháp nào cả.

- Còn dám mạnh miệng? Thành thật nói cho chúng tôi biết, cái áo này anh trộm ở đâu?

Tô Nhạn Ny quát lên.

- Anh Thiết Trụ, anh nói đi. Linh Nhi nhất định tin tưởng anh.

Lý Linh Nhi kiên định nói.

Tào Tử Di cũng gật đầu. Ánh mắt Lucy lộ đầy hứng thú, ra vẻ chuyện như vậy ở nước Mỹ bọn họ rất là bình thường.

- Sự tình là như vậy. Tôi vừa rồi ngủ đến nửa đêm, nghe được ngoài ban công có động tĩnh. Tôi liền ra ngoài kiểm tra một chút, kết quả là nhìn thấy có người đang trộm đò lót của Nhạn Ny. Tôi thân là chủ cho thuê nhà, đương nhiên thấy việc nghĩa phải hăng hái làm. Nên liền ra tay ngay, bắt tên trộm lại. Không nghĩ tới cô ta lại bỏ chạy. Tôi liền đuổi theo. Sau khi tôi đuổi tới bìa rừng thì mang được cái áo này của cô trở về.

- Thế cái áo này là của ai?

Tô Nhạn Ny hỏi.

- Của tên trộm đồ lót.

- Anh nói đây là đồ của tên trộm đồ lót, trộm của người khác?

- Không phải, tên trộm đồ lót đó là nữ.

- Anh Thiết Trụ, không phải là Linh Nhi không tin anh. Anh nói là Obama hay chú Bin Laden biết làʍ t̠ìиɦ thì em còn tin. Chỉ có điều chuyện này thì…

Lý Linh Nhi cười nói.

- Chết tiệt, tôi nói các người không tin thì tôi cũng không còn biện pháp nào khác.

Triệu Thiết Trụ nhún vai nói.

Tào Tử Di cũng lên tiếng:

- Tôi tin tưởng Thiết Trụ.

Mắt Triệu Thiết Trụ lấp lánh như thiên thần nhìn Tào Tử Di nói:

- Vẫn là Tử Di tốt, không giống như các người, hoài nghi phẩm chất của tôi. Tôi nếu có trộm thì cũng trộm của Lucy chứ không trộm của Nhạn Ny.

- Anh….

Tô Nhạn Ny làm ra bộ dạng muốn đánh, Tào Tử Di liền chặn lại:

- Chính vì giải thích rất vớ vẩn nên tôi mới tin tưởng. Triệu Thiết Trụ cũng không phải thằng ngốc. Hắn có muốn tìm lý do cũng phải tìm lý do cho thích hợp. Giải thích như thế này chẳng phải là lý do. Tôi vẫn tin vào trí tuệ của anh ấy.

Triệu Thiết Trụ cảm động muốn khóc.

Tô Nhạn Ny cũng phục hồi lại tinh thần, ngẫm lại cũng thấy đúng. Nếu hắn thật sự là tên trộm đồ lót, như thế nào lại tìm một cái cớ bất hợp lý như vậy, liền hỏi:

- Tên trộm đó có thật là nữ?

- Tôi thề! Tuyệt đối là nữ? Bằng không thì làm sao tôi có cái ào ngực này chứ?

Triệu Thiết Trụ nói.

- Thật sự là thần kỳ. Chẳng lẽ có nữ trộm đồ lót sao? Bộ dạng của cô ta thế nào?

Tô Nhạn Ny hỏi.

- Dáng người rất đẹp!

Ánh mắt Triệu Thiết Trụ như đang nhớ lại.

- Quả nhiên là cầm thú!

Tô Nhạn Ny khinh bỉ nói.

- Được rồi, tạm thời tin tưởng anh. Cái áo này coi như là vật chứng. Tôi tịch thu.

Giơ cái áo ngực màu đen lên phía trước, Tô Nhạn Ny đi theo mọi người lên lầu hai.

Triệu Thiết Trụ thở dài. Xem ra hình tượng của mình đã dần dần vãn hồi rồi.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (https://adf.ly/C4xmH)