Tỷ đấu trên Hổ bảng diễn ra rất nhanh. Cao thủ chân chính chiến đấu, thường chỉ cần vài phút là có thể phân thắng bại. Cái loại đánh tới mười mấy phút, thậm chí nửa canh giờ chỉ có trong phim, trên tivi mà thôi. Bởi vì trong lúc đánh nhau, thể lực tiêu hao rất nhanh. Nếu thực sự phải đánh lâu như vậy, chắc chăn các đối thủ sẽ mất hơn nửa lượng nước trong cơ thể.
Đánh nhau trên đài không thể nói là không kịch liệt, đủ loại kỳ công dị sự, có thiết chùy, có song tiết côn, có tay không, Triệu Thiết Trụ thậm chí còn nhìn thấy có người dùng châm.
- Ta ngất! Học Đông Phương Bất Bại à?
Triệu Thiết Trụ thầm nghĩ. Người dùng châm này vô cùng lợi hại. Ngân châm tung bay, thường thường vài cái là đã có thể làm đối thủ ngã rạp trên mặt đất run rẩy rồi.
- Dược Cữu Thạch! Cái tên thật kỳ quái.
Lôi Tử ở bên cạnh xem cảm thấy thú vị. Trong số những người này, rất nhiều người thực lực ngang bằng hắn, thậm chí mạnh hơn. Trận chiến trên đài khiến chiến ý của Lôi Tử bốc cao. Chỉ là trước mắt hắn đang là bảo an, bằng không Lôi Tử cũng muốn xông lên đánh vài trận.
Rất nhanh, danh sách ba người khiêu chiến mạnh nhất đã có. Người dùng châm Dược Cữu Thạch đương nhiên cũng ở trong đó. Dựa theo quy tắc, ba người này có thể lựa chọn khiêu chiến với người trên Hổ Bảng.
Thân hình Dược Cữu Thạch vô cùng nhỏ gầy, mặt trắng bệch không một tia máu, trên người khoác một chiếc áo choàng ngắn màu xám, khóe miệng thỉnh thoảng lộ ra vẻ tươi cười kỳ dị.
Hắn là người đầu tiên lên đài, nhưng lại trực tiếp khiêu chiến người đứng thứ năm mươi trên Hổ bảng, tên hiệu Khai Sơn Thủ, Triệu Long. Người này cùng họ với Triệu Thiết Trụ, chẳng qua thực lực so với Triệu Thiết Trụ lại như một trời một vực. Triệu Long nghe có người khiêu chiến mình, đầu tiên hơi kinh ngạc, sau đó nhếch miệng nở nụ cười tàn nhẫn. Lúc trước khi Triệu Long mới tiến nhập Hổ bảng, hắn đứng ở vị trí thứ sáu mươi. Sau qua ba vòng, từ vị trí sáu mươi trực tiếp nhảy lên vị trí năm mươi, trong đó khiêu chiến vượt cấp mấy người. Các đối thủ của Triệu Long đều bị đôi tay cường mãnh của hắn bẽ gãy xương cốt. Có thể thấy được hắn bạo lực như thế nào.
- Cậu rất lợi hại, ngay từ đầu đã chọn ta.
Triệu Long âm trầm nói, đứng ở trước mặt Dược Cữu Thạch. Dược Cữu Thạch không nói một lời, ngân châm trên tay thoáng hiện.
- Đồ chơi này vô dụng đối với ta.
Triệu Long cười nói. Chờ vị trọng tài râu bạc ra hiệu một tiếng, Triệu Long lao vυ't về phía Dược Cữu Thạch như tia sét.
Dược Cữu Thạch lui vài bước về phía sau, hai tay vung lên, từng ánh ngân quang lóe lên. Triệu Long mở tay thành chưởng, quạt một cái trong hư không, quét rơi toàn bộ ngân châm xuống đất:
- Tất cả đều vô dụng! Ha ha ha! Chết đi!
Chưởng phong của Triệu Long vang lên vù vù. Ánh mắt Dược Cữu Thạch không thay đổi, bàn tay khẽ lật, lại bắn ra một loạt ngân châm. Chỉ là những châm này, toàn thân đều màu đen.
Xưu! Dược Cữu Thạch đang ở tình thế quyền hết đà, người hết sức, một bóng đen chợt bay thẳng đến mặt Triệu Long. Triệu Long khinh thường vung tay. Tuy nhiên, ngân châm màu đen này so với ngân châm vừa rồi sắc bén hơn vô số lần. Nháy mắt ngân châm đã xuyên thấu qua tay Triệu Long, cắm vào má trái.
Triệu Long ngay cả mày cũng không nhăn lấy một cái, tay khẽ vuốt qua mặt, hắc châm kia được rút ra trong nháy mắt.Trên mặt Triệu Long xuất hiện một lỗ thủng nhỏ, từ đó chảy ra vài giọt máu.
Bụp! Một chưởng của Triệu Long cũng đã đánh trúng Dược Cữu Thạch. Dược Cữu Thạch vội lui lại tiết lực, nhưng cũng phải xoay vòng tại chỗ hai vòng mới dừng lại được. Gương mặt đã sưng phồng lên.
- Ha ha ha! Đến nữa đi! Cái này không đau, không ngứa, thật không kí©ɧ ŧɧí©ɧ chút nào.
Triệu Long nhe răng cười, vừa định tới gần Dược Cửu Thạch. Khóe miệng Dược Cữu Thạch hơi nhếch lên, khinh thường nhìn Triệu Long.
Đột nhiên, Triệu Long cảm thấy mắt mình hoa lên, cảnh tượng trước mắt càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng cái gì cũng không nhìn thấy được nữa.
- Mày…Mày đã làm gì tao?
Triệu Long điên cuồng chộp quanh bốn phía, muốn bắt được Dược Cữu Thạch.
Dược Cữu Thạch hừ lạnh nói:
- Dây thần kinh trong mắt của anh đã bị ngân châm của tôi đâm trúng. Trong vòng một giờ nếu không kịp thời cứu trị, sau này anh đừng mong nhìn thấy gì nữa.
- A!!! Tao phải gϊếŧ mày!
Triệu Long ở trên đài trở nên điên cuồng. Dược Cữu Thạch lại không ngừng di động, thỉnh thoảng búng tay bắn ngân châm lên các huyệt đạo trên người Triệu Long.
Triệu Long liều mạng vung hai nắm đấm, càng lúc càng tới gần vị trọng tài râu bạc. Vị trọng tài kia cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Đợi khi Triệu Long sắp sửa đấm quyền vào người, vị trọng tài râu bạc mới nói:
- Năm phút đã qua. Dược Cữu Thạch thắng!
- Không!
Triệu Long hét to một tiếng, lao về phía vị trọng tài râu bạc. Sắc mặt vị trọng tài râu bạc không một chút biểu cảm. Chờ khi Triệu Long vọt tới bên cạnh, lão giơ chân đá một cước, tốc độ nhanh tới cực điểm, trực tiếp đá bay Triệu Long ra ngoài hơn mười thước, té trên mặt đất. Hắn chỉ còn thờ hồng hộc, không đứng lên được.
- Mạnh thật!
Triệu Thiết Trụ kinh hãi nói. Trong nháy mắt lão nhân kia ra tay, khí thế bộc phát ra quả thực chỉ có thể dùng hai từ “ngập trời” để hình dung. Nếu so sánh Triệu Long như một dòng nước, Triệu Thiết Trụ là một dòng sông, như vậy lão nhân râu bạc kia chính là biển cả mênh mông.
Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo Triệu Thiết Trụ.
Lão nhân xem hành động vừa rồi như một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, nói tiếp:
- Dược Cữu Thạch khiêu chiến thắng lợi, có thể tiếp tục khiêu chiến. Cậu có muốn tiếp tục không?
Dược Cữu Thạch gật gật đầu, lần này y khiêu chiến Lý Lăng Vân, thứ hạng bốn mươi.
Một mỹ nam nhảy lên lôi đài, ôm quyền nói với Dược Cữu Thạch:
- Tại hạ Lý Lăng Vân, xin được chỉ giáo.
Dược Cữu Thạch chỉ gật gật đầu. Lý Lăng Vân cũng không nhiều lời vô nghĩa, xông lên phía trước giao đấu với Dược Cữu Thạch. Vũ khí Lý Lăng Vân dùng là một thanh trường kiếm với một bộ kiếm pháp vô cùng đẹp mắt, chỉ là Triệu Thiết Trụ vừa nhìn liền phát hiện kiếm pháp này quả thực có hoa không có quả.
Tuy nhiên, thực lực của người này cũng thập phần cường hãn, đấu với Dược Cữu Thạch mấy phút đồng hồ, cuối cùng đâm được vào ngực Dược Cữu Thạch một nhát kiếm. Lão nhân râu bạc liền phán Lý Lăng Vân thắng.
Hai người kế tiếp thực ra không mạnh bằng Dược Cữu Thạch. Một người khiêu chiến cao thủ Hổ bảng thứ chín mươi, người còn lại khiêu chiến vị trí chín mươi ba. Hai người cùng đạt được thắng lợi. Người khiêu chiến thành công vị trí chín mươi tuổi còn rất trẻ, nhiều lắm chỉ 18,19 tuổi. Người này chính là tộc nhân họ Trần được cao thủ Long bảng thứ tư Thái Cực kiếm Trần Đạo Lăng mang đến, Trần Vấn Đạo.
- Thực lực những người này cũng không tệ lắm.
Lôi Tử ở bên cạnh nói với Triệu Thiết Trụ.
- Đúng vậy! Cậu xem những phú hào quyền quý kia đi, bọn họ đã bắt đầu đi mời chào những người đó rồi. Kể cả những người không tiến vào nhóm ba người mạnh nhất cũng được mời chào. Lần thi đấu này quả đúng là một cơ hội giúp cá vượt long môn, trách không được lại được nhiều người coi trọng như vậy.
Triệu Thiết Trụ nói.
Mà sau khi các trận đấu khiêu chiến kết thúc, các cao thủ trong Hổ bảng so đấu mới thật sự là trọng điểm.
- Năm nay Hổ bảng so đấu dùng quy tắc hoàn toàn mới.
Lão nhân râu bạc đột nhiên nói:
- So đấu năm nay dùng phương pháp phân tổ hỗn chiến. Một trăm tuyển thủ trong Hổ bảng phân ra thành mười tổ, mỗi tổ tiến hành hỗn chiến. Mười người cuối cùng đứng vững trong mười tổ này chính là mười cao thủ đệ nhất trong Hổ bảng. Bắt đầu từ kỳ này sẽ không còn Hổ bảng 100 người, mỗi kỳ chỉ lấy mười người. Mười người này trực tiếp có cơ hội khiêu chiến cao thủ Long bảng.
Dưới đài nhất thời xôn xao một trận, đặc biệt là những cao thủ xếp ở vị trí sau càng mãnh liệt kháng nghị. Lão nhân râu bạc chậm rãi nói:
- Kỳ thật, trong mắt ta, Hổ bảng từ vị trí thứ mười trở xuống đều là phế vật. Quốc gia hàng năm đã phải tiêu phí bao nhiêu tài nguyên chi để bồi dưỡng một đám phế vật, thực sự là lãng phí của cải và thời gian. Quy tắc mới lần này là do cấp trên quyết định. Nếu ai không phục, có thể trực tiếp rời khỏi đây, hoặc là im lặng chấp nhận thi đấu.
Lão nhân nói lời cuối cùng gần như hét lớn, khí thế trên người tăng tới đỉnh phong. Dưới đài nhất thời hoàn toàn im lặng.
- Không nói nhiều lời nữa. Tới khi ta đọc tên ai, mười người tự động về tổ của mình. Sau đó mỗi tổ có mười phút. Đến phút cuối người nào còn đứng trên đài coi như thắng. Nếu còn hai người trên đài, ta sẽ trực tiếp quyết định. Bây giờ bắt đầu phân tổ…
Lão nhân căn bản không cho người khác cơ hội phản đối, trực tiếp phân tổ cho mọi người.
- Lần này sao lại như vậy?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Em cũng không biết!
Lôi Tử cũng tỏ ra mờ mịt.
Triệu Thiết Trụ sống chết cũng không nghĩ ra, quy tắc mới này rốt cuộc mang ý nghĩa gì, hoặc là có âm mưu gì. Lão nhân râu bạc kia lại âm thầm bật cười:
- Mịa! Nếu tỉ đấu từng cặp loại dần sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian. Cuối cùng vẫn là lão tử thông minh, đề nghị với đám lão gia hỏa kia phương pháp này. Như vậy thật tiện lợi, một lần liền chọn ra được mười cường giả. Vốn chỉ có năm người có tư cách khiêu chiến Long bảng, lần này cho bọn hắn nhiều thêm năm người, cũng coi như là một chút an ủi với bọn họ rồi.
Nếu để Triệu Thiết Trụ biết cái gọi là “Quy tắc mới” này, thuần túy chỉ để tiết kiệm thời gian thì không biết hắn sẽ hối hận thế nào, khi lãng phí bao nhiêu tế bào não để suy xét chuyện này.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (https://adf.ly/C4xmH)