Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng

Chương 17: KTV phong vân (P2)

Lý Linh Nhi hát xong, Triệu Thiết Trụ và Lôi Tử đã xử lý xong ba chai rồi. Tô Nhạn Ny cũng đã uống cạn một chai, sắc mặt đỏ ửng, trông vô cùng quyến rũ.

Lý Linh Nhi bỏ Micro xuống, cũng cầm lấy một chai bia, Triệu Thiết Trụ kêu lên:

- Trẻ nhỏ không được uống bia rượu.

Lý Linh Nhi ưỡn ngực nói:

- Còn nhỏ chỗ nào?

Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ, Lý Linh Nhi mở một chai bia sau đó tu ừng ực, vì uống ngụm quá lơn cho nên bị sặc, ho khù khụ. Triệu Thiết Trụ thấy vậy liền vỗ vỗ lưng cô nàng, nói:

- Nói em trẻ nhỏ còn không chịu thừa nhận, đây là lần đầu tiên uống bia hả?

- Đâu có, ai nói em lần đầu uống bia.

Lý Linh Nhi gạt tay Triệu Thiết Trụ ra, sau đó lại uống tiếp một ngụm nữa.

Triệu Thiết Trụ cũng không muốn quản thêm, mặc cho cô uống. Tô Nhạn Ny vội khuyên:

- Uống chậm một chút, không ai giành với em đâu.

Lôi Tử lúc này đã cầm micro, hát một bài, giọng ông ông kết hợp với chiều cao hai mét, khiến cho bài hát trở nên vô cùng hùng tráng phi phàm.

Lôi Tử hát xong, Tô Nhạn Ny cũng chọn một bài hát, trình độ cũng chỉ bình thường, sau đó đưa micro cho Triệu Thiết Trụ nói:

- Anh cũng hát một bài đi.

Triệu Thiết Trụ lắc đầu nói:

- Tôi không biết hát, mọi người cứ hát đi, tôi uống bia.

Tô Nhạn Ny sống chết không thuận, nhất định yêu cầu Triệu Thiết Trụ phải hát một bài. Triệu Thiết Trụ bó tay, đành phải cầm micro hát một bài tiếng anh: Hero.

Tiếng nhạc du dương được cất lên, Triệu Thiết Trụ khẽ hát, giai điệu của bài hát kết hợp với giọng ca của Triệu Thiết Trụ, nhất thời khiến cho Tô Nhạn Ny và Lý Linh Nhi ngẩn ngơ, cả hai chăm chú nghe Triệu Thiết Trụ hát. Triệu Thiết Trụ giống như đem tất cả tình cảm của mình vào bài hát vậy. Bài hát có vẻ bình thường nhưng được làm mới, nó như muốn nói lên tất cả quá khứ của Triệu Thiết Trụ. Ánh mắt của Tô Nhạn Ny càng lúc càng sáng, quá khứ hắn ra sao mà lại khiến hắn có tình cảm như vậy? Tô Nhạn Ny bỗng cảm thấy hiếu kỳ hơn về Triệu Thiết Trụ, Lý Linh Nhi dường như cũng bị sự bi thương của bài hát tác động, khóe mắt cô đã đỏ hoe, còn Lôi Tử thì chẳng có gì ngạc nhiên cả, gã chỉ liếc hai cô gái một cái. Hừ! Năng lực của anh Thiết Trụ, các cô không thể hiểu hết được đâu.

Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ mở cửa đi vào, nhân viên đó nói với Tô Nhạn Ny và Lý Linh Nhi:

- Hai vị tiểu thư, Hoàng thiếu gia hân hạnh mời hai cô đến phòng anh ấy uống một chén.

Bị người khác quấy rầy, Lý Linh Nhi tức giận ra mặt, quát:

- Đi ra đi, phục vụ như thế à, không thấy chúng tôi đang hát sao? Kim Sắc Thiên Địa của các người phục vụ như vậy hả?

Nhân viên phục vụ kia biến sắc, nói:

- Là Hoàng thiếu gia mời các cô qua đó.

- Bốp!

Không biết từ lúc nào Lôi Tử đã xuất hiện trước mặt nhân viên phục vụ kia, một cái tát vang lên.

- Mặc xác Hoàng thiếu gia hay Bạch thiếu gia, đều cút hết cho tôi, bằng không tôi cũng không ngại giúp các ngươi nới lỏng xương cốt đâu.

Trông thấy thân thể cao lớn của Lôi Tử, đôi chân tên nhân viên phục vụ như muốn nhũn ra, không nói một câu, chạy thẳng ra khỏi phòng.

- Hoàng thiếu gia là ai?

Lôi Tử trở lại hỏi.

- Một tên ăn chơi ấy mà, đừng để ý đến hắn. Nào, chúng ta uống bia đi. Nhạn Ny, hát một bài nữa đi.

Triệu Thiết Trụ nói.

Lần này, Tô Nhạn Ny lại không đấu võ mồm với Triệu Thiết Trụ nữa, cô chỉ lặng lẽ cầm lấy micro hát một bài tiếng anh. Dường như vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc từ bài hát của Triệu Thiết Trụ cho nên một bài hát vui nhộn bị cô biến thành một ca khúc bi thương .

Triệu Thiết Trụ lại nốc cạn một chai bia nữa. Từng ấy bia đối với hắn mà nói chẳng là gì. Lúc trước bản thân hắn, Lôi Tử và Angel ngồi uống rượu, rượu trắng qua từng chai từng chai một, cuối cùng mỗi người nốc hết ít nhất bốn năm chai xuống bụng. Nhớ lại thời gian đó, Triệu Thiết Trụ tự cười, đều đã là quá khứ rồi, bây giờ cuộc sống của mình rất tốt.

Hơn mười phút sau, cửa phòng hát của Triệu Thiết Trụ lại bị người đẩy vào. Triệu Thiết Trụ ngẩng đầu lên trông thấy tên tóc vàng ban nãy, tên này còn dẫn theo một đám thanh niên lực lưỡng vào cùng.

Lúc nhìn thấy Lôi Tử, Hoàng thiếu gia cũng có chút sửng sốt, ánh mắt lướt qua, thấy Lôi Tử chẳng thèm nhìn lại mình, một luồng hỏa khí bốc lên, tuy nhiên lúc này còn có việc chính cần làm cho nên Hoàng thiếu gia đành nén lửa giận trong lòng, cười nói với Lý Linh Nhi và Tô Nhạn Ny:

- Hai vị mỹ nữ, xin tự giới thiệu một chút, tên tôi là Hoàng Ninh, ba tôi là phó chủ tịch thành phố FJ - Hoàng Kỳ Phàm. Thế nào, bây giờ có thể hãnh diện đi uống với tôi một chén được chưa.

Nói xong, y còn nhếch mép cười với hai cô nàng. Với kinh nghiệm trước đây của mình, Hoàng thiếu gia rất tự tin, bởi vì nhiều cô gái khi nghe nói ba mình là phó chủ tịch thành phố thì ai cũng xách dép chạy theo y. Có lẽ hai cô gái trước mặt mình cũng vậy, Hoàng Ninh đang chờ đợi ánh mắt sùng bái của hai mỹ nữ, chỉ có điều y đợi một hồi, phát hiện Lý Linh Nhi đang hát, còn Tô Nhạn Ny đang lắc súc sắc với Triệu Thiết Trụ, chẳng có ai thèm để ý đến y, điều này khiến lòng tự trọng của Hoàng thiếu gia bị tổn thương nghiêm trọng.

- Hai vị mỹ nữ, không thể không nể tình như vậy.

Sắc mặt Hoàng Ninh có vẻ không tốt, nói.

- Tôi nói anh này, sao anh mặt dày thế, không thấy chúng tôi đang chơi rất vui vẻ hay sao mà còn đến quấy rầy. Đúng là bệnh thần kinh.

Lý Linh Nhi cầm micro mắng.

- Con đàn bà thối tha, có giỏi thì nói lại lần nữa xem.

Sắc mặt Hoàng Ninh đã vô cùng khó nhìn.

- Nói lại thì nói lại chứ sao, anh định cắn tôi à? Tên bệnh thần kinh, không nhìn thấy bạn trai của người ta đang ở đây à? Ông xã, em bị mắng nè.

Lý Linh Nhi làm nũng với Triệu Thiết Trụ.

Triệu Thiết Trụ biến sắc, nhìn nhìn Lý Linh Nhi, mình được gọi là bạn trai a, nếu có thể được làm những chuyện trong vai trò bạn trai, hắn chấp nhận ngay, chỉ có điều từ ‘bạn trai’ này, phần lớn là Lý Linh Nhi lôi hắn ra để làm vật chắn.

Quả nhiên, Hoàng Ninh liền trợn mắt nhìn Triệu Thiết Trụ như muốn ăn tươi nuốt sống luôn hắn. Lôi Tử nhướn mày, đứng lên, còn Triệu Thiết Trụ thì vẫn ngồi uống bia, chẳng thèm nhìn Hoàng Ninh lấy một cái.

- Nhìn cái gì? Nhìn bố mày à?

Lôi Tử quát.

- Lôi Tử đừng quát, anh đây không có loại con trai như hắn.

Triệu Thiết Trụ chậm rãi nói.

- Mẹ kiếp, chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì, không thấy chúng nó đang chửi tao à? Lên đi, đánh cho tao, đánh chết tao chịu trách nhiệm. Còn hai con bé kia thì bắt lại, tao nghi ngờ chúng nó ở KTV bán da^ʍ.

Hoàng Ninh tức giận quát.

Một đám thanh niên trai tráng tuân lệnh tiến lên, nhặt chai rượu dưới đất lên lao vào đập đám Triệu Thiết Trụ.

Lôi Tử lạnh lùng nhìn mấy người này, sau đó đứng chắn ngang trước mặt Triệu Thiết Trụ.

- Đừng gϊếŧ người.

Triệu Thiết Trụ hạ giọng nói, sau đó quay sang nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tô Nhạn Ny cười nói:

- Nào, chúng ta tiếp tục lắc súc sắc đi.

Tô Nhạn Ny đang định mắng Triệu Thiết Trụ bị thần kinh, không thấy họ chuẩn bị đánh mình rồi à? Với thân thủ của mình, phỏng chừng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh được một tên, tình hình bây giờ….Tô Nhạn Ny định gọi điện đến cơ quan nhờ người cứu viện.

Triệu Thiết Trụ giơ tay cản Tô Nhạn Ny lại, nói:

- Đừng coi thường Lôi Tử.

Lôi Tử bước lên một bước, một bước đạp mạnh xuống mặt đất, không ngờ gây ra một tiếng nổ lớn, một quyền, chỉ một quyền đã đánh bay tên đứng đầu, một tên nặng đến gần một tạ bị ném vào góc tường, bốp! Một chai bia đập vào lưng Lôi Tử, Lôi Tử nhếch mép cười, sau đó quay lại túm lấy đầu tên đánh lén, một tiếng động mạnh vang lên, tên đó nằm sõng soài trên mặt đất, co giật vài cái rồi bất động.

Người thứ ba bị Lôi Tử dùng một cước đá bay, tên thứ tư bị Lôi Tử dùng khuỷu tay thụi cho một cái, không biết sống chết thế nào.

Trong nháy mắt, đám người đi theo Hoàng Ninh đã bị hạ gục hết. Vũ lực dũng mãnh đến cực điểm. Lôi Tử đứng trước mặt Hoàng Ninh, ánh mắt khinh thường nhìn y giống như mèo nhìn chuột. Hoàng Ninh cảm thấy một áp lực cực lớn đè lên mình, giống như đang bị cả một ngọn núi lớn đè lên người vậy, hai chân mềm nhũn, ngồi quỵ xuống mặt đất.

- Vứt ra ngoài.

Triệu Thiết Trụ nói.

Lôi Tử dùng một tay nắm lấy cổ áo Hoàng Ninh, ném mạnh ra bên ngoài, làm cho Hoàng Ninh trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nằm bẹp dí dưới góc tường, phía dưới còn chảy ra một bãi chất lỏng màu vàng.

Lôi Tử xách mấy tên ‘trai tráng’ ném ra bên ngoài, rồi sau đó đóng cửa lại, trở về chỗ gần Triệu Thiết Trụ.

Tô Nhạn Ny không dám tin nhìn Lôi Tử. Lôi Tử thấy cô nhìn mình liền tỏ ra ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói:

- Đừng nhìn tôi như thế, ngại lắm.

- Oa, anh là yêu quái phải không?

Lúc này, Tô Nhạn Ny mới kinh ngạc thốt lên một câu.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (https://adf.ly/C4xmH)