Vũ Lâm Ký Sự

Chương 70: Hồi 70

Hán Khẩu thủy trại.

Nơi đại sảnh, bọn Công Tôn Long, Phương Nhân Kiệt đã tề tựu đông đủ. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng chu đáo. Trước chiếc ngai dành cho Giang Thừa Phong ngồi đã giăng một tấm rèm mỏng, bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy được bóng dáng người bên trong, chứ không thấy mặt.

Giang Thừa Phong đến ngồi trên ngai, rồi bế Anh nhi lên để ngồi trong lòng chàng. Cậu bé được ngồi cùng phụ vương trên long ngai, lòng rất thích thú, hớn hở vui cười. Sau đó, Giang Thừa Phong truyền cho Sở Nam Phi vào.

Liền đó, Vương lão chấp sự đưa Sở Nam Phi vào. Sở lão kính cẩn hành lễ bái kiến, đoạn nói :

- Hôm nay, nếu không nhờ vương thượng ra ân giúp đỡ thì cả bản môn lẫn lão phu đã không còn mặt mũi nào gặp người thiên hạ nữa rồi. Đại ân đại đức của vương thượng, lão phu nguyện suốt đời ghi nhớ.

Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Chỉ là chuyện nhỏ nhặt, Sở môn chủ không cần phải để tâm đến làm gì. Còn nếu như môn chủ có muốn cảm kích bản vương thì sau này thỉnh thoảng đến chiếu cố Lưu Hương Viện là được rồi.

Sở Nam Phi thở dài nói :

- Thú thật với vương thượng, sau trận này, e rằng bọn lão phu sẽ khó sống yên ổn được với bọn Cửu đại môn phái. Bọn họ trước nay vẫn tự cho mình là danh môn chính phái, không xem bọn lão phu vào đâu. Nay lại thêm chuyện này nữa, thế nào bọn họ cũng mượn cớ mà làm khó dễ bọn lão phu.

Giang Thừa Phong nói :

- Nếu đã biết vậy thì còn đi gây chuyện với bọn họ làm gì ?

Sở Nam Phi ngập ngừng nói :

- Trình vương thượng. Tất cả chỉ tại … chỉ vì lão Thạch Hùng cứ rêu rao khắp nơi rằng Cuồng Phong kiếm thức của lão là khắc tinh của vũ công bản môn, khiến cả giang hồ xôn xao bàn tán, làm tổn hại danh tiếng của bản môn. Lão phu nhất thời nóng nảy, lại vừa lúc luyện thành tuyệt học bí truyền, nên đã không nhịn được mà gửi thư ước chiến. Không ngờ sự thể lại xảy ra như thế.

Anh nhi chợt hỏi :

- Trước đó môn chủ tin chắc rằng có thể đả bại được đối phương hay sao mà lại gửi thư đính ước thế ?

Sở Nam Phi đáp :

- Trình tiểu vương gia. Trước đó quả thật lão phu đã rất tin tưởng vào vũ công của mình. Lão phu chuyên cần luyện vũ suốt mấy mươi năm nay, gần đây bế quan rèn luyện tuyệt học bí truyền, đã đại công cáo thành. Trong khi vũ công tổ truyền của Thạch gia vốn không có gì đặc sắc. Tuy Thạch lão nhi có thu được pho Cuồng Phong kiếm thức, nhưng tập luyện cũng chưa được bao lâu. Nào ngờ Cuồng Phong kiếm thức quả là khắc tinh của vũ học bản môn. Nếu lão phu không có ưu thế về công lực thì đã không thể cầm cự được bấy lâu.

Thấy Anh nhi thông minh sáng suốt, biết hỏi câu đó, Giang Thừa Phong rất vui lòng. Cậu bé còn muốn hỏi nữa, liền ngước nhìn phụ vương, thấy chàng mỉm cười khuyến khích, liền vững dạ hỏi tiếp :

- Trận đấu đã kết thúc, phụ vương đã tuyên bố song phương hòa nhau. Đâu còn chuyện gì nữa mà môn chủ lại lo lắng. Nếu Cửu đại môn phái cố ý gây chuyện thì bọn họ đã vi phạm quy tắc vũ lâm rồi.

Sở Nam Phi lắc đầu cười khổ :

- Chuyện đâu có đơn giản như vậy. Chỉ khổ một điều là bọn Cửu đại môn phái cứ nhất mực đề quyết là lão phu đã phóng độc hại Thạch lão nhi, và quyết làm khó dễ bản môn. Lão phu cũng chẳng biết phải làm sao nữa.

Anh nhi nói :

- Vậy thì môn chủ chỉ cần giao hung phạm cho bọn họ là xong thôi mà. Kẻ có thể tẩm độc vào ám khí của môn chủ chỉ có thể là người thân cận của môn chủ mà thôi, muốn tra ra chắc cũng chẳng khó gì. Hơn nữa, cả môn chủ và Lôi Phong sơn chủ đều ngộ độc, đối phương đâu có cớ gì để có thể làm khó dễ môn chủ được.

Sở Nam Phi khẽ thở dài, lộ vẻ khó khăn. Điều Anh nhi vừa nói là rất hữu lý, nhưng lại là điều khó khăn đối với lão. Anh nhi ngạc nhiên hỏi :

- Việc đó có gì mà lại khiến môn chủ khó nghĩ ? Kẻ đó còn muốn mưu hại cả môn chủ kia mà ?

Giang Thừa Phong khẽ bật cười. Biết chàng đã hiểu mọi chuyện, Sở Nam Phi cũng không dám dấu diếm, liền giải thích :

- Tiểu vương gia. Thật ra thì lão phu vốn không bị ngộ độc. Lúc sáng vương thượng bảo vậy là chỉ vì muốn giải nguy cho lão phu mà thôi. Đại ân này lão phu muôn vàn cảm kích.

Ngừng lời giây lát, lão khẽ thở dài, rồi lại nói :

- Còn người đã hạ độc chắc chắn là đệ tử của lão phu. Người ngoài không thể nào sờ mó vào ám khí của lão phu được. Tuy chưa biết là ai, nhưng hắn cũng chỉ vì bản môn nên mới làm vậy. Lão phu mà đã sử dụng đến ám khí tức là đã chịu thua đối phương về phương diện kiếm pháp. Hắn làm vậy cũng chỉ vì nghĩ đến bản môn, lão phu không nỡ trao hắn cho bọn chúng.

Anh nhi nói :

- Nếu kẻ đó nghĩ đến quý môn thì tất không nên hạ độc vào ám khí. Nếu hôm nay không có phụ vương hiện diện tại trường thì sự tình sẽ ra sao ? Chưa kể đến việc kết thù với Cửu đại môn phái. Nếu mọi người đều đề quyết môn chủ đã hạ độc thì môn chủ làm sao còn chỗ đứng trong vũ lâm. Đến lúc đó, không chỉ bản thân môn chủ, e rằng cả Hạo Thiên Môn cũng vì thế mà thanh danh lang tạ, bị người người thóa khí.

Thấy Anh nhi luận việc sáng suốt như vậy, Giang Thừa Phong rất hài lòng. Sở Nam Phi thì sững sốt nói :

- Tiểu vương gia luận rất phải. Lão phu thật tình chưa nghĩ đến điểm này. Nhưng nếu chịu giao người thì thiên hạ sẽ cho rằng bản môn khϊếp nhược, bản môn cũng đâu còn đất đứng trong vũ lâm.

Công Tôn Long đứng bên cạnh chợt hỏi :

- Trong đám đồ đệ của lão đó, lão có nghi ngờ kẻ nào đã hạ độc hay không ? Chúng ta cũng nên điều tra kỹ càng. Biết đâu hắn nghe lời xúi giục của kẻ nào đó nên mới dại dột làm vậy.

Giang Thừa Phong cười nói :

- Đó là kết luận hay nhất. Nhưng có lý tưởng quá chăng ?

Công Tôn Long nói :

- Trình vương thượng. Con người ta luôn muốn vươn tới những gì lý tưởng, bởi những gì lý tưởng cũng đều là hay nhất, tốt nhất. Vả lại, nếu sự việc không được lý tưởng thì với khả năng của bản cung, cũng vẫn có thể khiến nó thành lý tưởng.

Giang Thừa Phong nghe lão nói vậy, khẽ bật cười. Quả thật, với thực lực của chàng hoàn toàn có thể làm thế. Vấn đề ở chỗ có đáng hay không mà thôi. Sở Nam Phi ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp :

- Trình vương thượng. Trình viện chủ. Có thể động chạm vào ám khí của lão phu, nếu không phải là Lưu Kỳ Phương thì chỉ có Trịnh Đạt. Hai đứa nó là đệ tử thân tín của lão phu, vốn rất được lão phu thương yêu. Không lẽ nào …

Công Tôn Long hỏi :

- Hai người họ vẫn còn ở đây chứ ?

Sở Nam Phi đáp :

- Vâng. Bọn chúng vẫn chờ lão phu ở bên ngoài.

Công Tôn Long quay về phía Giang Thừa Phong kính cẩn nói :

- Vương thượng. Xin cho thuộc hạ tra xét vụ này.

Giang Thừa Phong khẽ cau mày, chợt hỏi Vương lão chấp sự :

- Vương chấp sự. Việc ta giao đã làm đến đâu rồi ?

Vương lão chấp sự cung kính nói :

- Trình vương thượng. Thuộc hạ tuân chỉ đã cho người giám sát các đối tượng. Kết quả chỉ có một kẻ khả nghi. Lúc nào hắn cũng có vẻ bồn chồn lo lắng, và thường hay tránh xa khỏi Sở môn chủ.

Nghe Vương lão chấp sự nói dài dòng nãy giờ, đến đây thì Sở Nam Phi mới biết lão chấp sự đang nói đến đồ đệ của lão. Lão ngơ ngác hỏi :

- Vương chấp sự đã từng cho người giám sát bọn lão phu ư ? Thế sao lão phu lại chẳng hay biết gì cả ?

Vương lão chấp sự bật cười nói :

- Nếu để môn chủ nhận biết thì còn theo dõi thế nào được. Vương thượng nghĩ rằng kẻ đã hạ độc phải là đồ đệ của môn chủ, nên đã truyền chỉ cho lão phu phải điều tra xem đó là tên nào.

Sở Nam Phi hỏi :

- Thế kẻ đó là ai thế ?

Vương lão chấp sự tươi cười nói :

- Chính là ái đồ mà môn chủ vẫn xem như con ruột ấy.

Sở Nam Phi kinh ngạc :

- Lưu Kỳ Phương ư ?

Vương lão chấp sự gật đầu :

- Chính hắn. Nhưng lão phu chỉ mới nhận định hắn là kẻ khả nghi chứ chưa dám đoan quyết hắn chính là thủ phạm.

Giang Thừa Phong truyền chỉ :

- Triệu Lưu Kỳ Phương vào đây.

Vương lão chấp sự cung kính tuân chỉ, sai thuộc hạ đi gọi Lưu Kỳ Phương đến. Với thân phận của lão thật không tiện đích thân đi. Trong lúc chờ đợi, Giang Thừa Phong lại hỏi Sở Nam Phi :

- Sắp tới đây môn chủ có dự tính gì không ?

Sở Nam Phi vòng tay nói :

- Kính bẩm vương thượng. Lão phu nghe nói gần đây vương thượng đại phong cho các huynh đệ, thiết lập phân viện ở khắp nơi. Nếu như có thể, cúi xin vương thượng hãy thu nhận bản môn vào dưới trướng. Lão phu nguyện một lòng phò tá vương thượng để đền đáp thâm ân.

Thấy chàng vẫn không nói gì, lão lại nói thêm :

- Vương thượng. Không phải lão phu tham chuộng hư danh hay mưu cầu chuyện gì. Nhưng sắp tới đây bản môn e sẽ khó sống yên được với Cửu đại môn phái. Mà bọn Cửu đại môn phái chắc chẳng khi nào dám đắc tội với vương thượng. Phương công tử đây hãy còn là đại ân nhân của bọn họ nữa mà. Thế nên, nếu như bọn lão phu được theo phò tá vương thượng thì bọn họ chắc cũng chẳng tiện làm khó dễ. Xin vương thượng hãy thương tưởng đến bản môn mà gia ân thu nhận.

Công Tôn Long cũng nói :

- Vương thượng. Hạo Thiên Môn cũng có chút thế lực ở Tinh Châu, mà Sở môn chủ đây cũng là một nhân tài. Xin vương thượng hãy suy xét.

Giang Thừa Phong nói :

- Huynh đệ nói cũng phải. Nhưng Sơn Tây là vùng trực tiếp cai trị của Minh triều, và cũng là một vùng đất phức tạp, ít dính líu đến thì hay hơn.

Sở Nam Phi thất vọng nói :

- Nếu như được vương thượng ân chuẩn thì lão phu nguyện sẽ di dời bản môn xuống Giang Nam.

Giang Thừa Phong vẫn có vẻ do dự. Anh nhi chợt nói :

- Phụ vương. Nếu được thì phụ vương có thể cho bọn họ tạm phụng sự phụ vương trên danh nghĩa, giống như Tần gia ở Thành Đô vậy.

Giang Thừa Phong bật cười nói :

- Anh nhi giỏi lắm. Nhưng hai việc này không thể xem giống nhau được. À, mà thôi … được rồi. Cơ nghiệp của Thái Chính Cung sớm muộn gì cũng sẽ là của con. Nếu con đã muốn thế thì phụ vương sẽ chiều ý.

Thái Chính Cung là một đại thế lực trong vũ lâm, nhân lực tài lực đều hùng hậu. Chàng nói thế nghĩa là đã minh định danh phận : Anh nhi sẽ là người thừa kế cơ nghiệp của chàng ở Thái Chính Cung. Anh nhi hãy còn đang ngơ ngác thì bọn Công Tôn Long, Phương Nhân Kiệt đồng chắp tay nói :

- Chúc mừng tiểu vương gia.

Anh nhi ngơ ngác hỏi :

- Phụ vương nói Thái Chính Cung sẽ là của hài nhi ấy ạ ?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Khi con đủ mười sáu tuổi phụ vương sẽ giao Thái Chính Cung cho con. Nhưng con cũng phải cố gắng học hành mới có thể đảm đương trọng trách.

Anh nhi cúi đầu nói :

- Dạ. Anh nhi sẽ cố gắng.

Chàng trầm ngâm giây lát, đoạn hỏi :

- Địa phận Nhạn Môn Quan, Hạo Thiên Môn có thể đảm trách được không ?

Sở Nam Phi cả mừng nói :

- Nhạn Môn và Tinh Châu cũng chẳng xa cách gì mấy. Nếu được vương thượng tin tưởng, lão phu tin rằng có thể hoàn thành trọng trách.

Giang Thừa Phong nói :

- Thế thì hay lắm. Vùng này sẽ giao cho huynh đệ phụ trách. Nhạn Môn Quan là một trong các con đường xung yếu nối Quan Ngoại với Trung Nguyên, là một địa bàn chiến lược. Trách nhiệm của huynh đệ rất nặng nề đó.

Sở Nam Phi cung kính vâng dạ, hứa sẽ cố gắng chu toàn trọng trách. Giang Thừa Phong lại nói :

- Minh đế gần đây hay gây sự với các bộ tộc vùng Quan Ngoại, chinh chiến liên miên, tình hình Hà Bắc rất phức tạp. Huynh đệ đảm nhận trọng trách, không chừng sẽ gặp khó khăn với đám quan lại địa phương. Theo như thỏa thuận trước đây thì vùng Sơn Tây nằm ngoài phạm vi ảnh hưởng của bản vương, và do Minh triều trực tiếp cai trị. Vậy nên, huynh đệ cần nên cẩn trọng trong lúc hành sự.

Sở Nam Phi lại kính cẩn vâng dạ. Giang Thừa Phong nói tiếp :

- Bản vương sẽ truyền chỉ điều quan binh Cam Túc đến đóng gần lưu vực Hoàng Hà, đồng thời cũng sẽ thông tri cho Tiêu huynh điều phái cao thủ đến làm thanh viện cho huynh đệ. Nếu Minh triều cố ý sinh sự thì huynh đệ cũng không cần phải nhân nhượng, miễn sao tất cả lỗi lầm đều quy về cho Minh triều là được. Bản vương cần một cái cớ chính đáng mới có thể đưa quân vượt Hoàng Hà. Nhưng nếu Minh triều không gây khó khăn cản trở thì huynh đệ cũng nên yên phận làm ăn. Bản vương cũng không thích chuyện can qua. Tôn chỉ của Thái Chính Cung là “Phát triển kinh thương, thu gom tài bảo”, huynh đệ cần nên nhớ kỹ.

Sở Nam Phi có hơi ngạc nhiên pha lẫn kinh hãi khi nghe những lời chàng vừa nói, nhưng dù lòng đầy thắc mắc, lão vẫn không dám hỏi lại. Và chàng cũng không giải thích. Công Tôn Long hỏi :

- Vương thượng. Hạo Thiên Môn đã quy phục. Vậy có cần đổi tên thành Hạo Thiên Viện không ạ ?

Giang Thừa Phong nói :

- Việc đó tùy các huynh đệ thôi. Đổi cũng được mà không đổi cũng không sao. Việc ấy không quan trọng. Chỉ cần thay đổi phương lược sao cho phù hợp với tôn chỉ của Thái Chính Cung là được.

Cả bọn vâng dạ, cùng nhau bàn bạc. Giữa lúc ấy, một thanh y hán tử môn hạ Lưu Hương Viện vào bẩm báo :

- Trình vương thượng. Hạo Thiên Môn đệ tử Lưu Kỳ Phương vâng lệnh triệu đã đến. Hiện đang chờ bên ngoài.

Giang Thừa Phong nói :

- Tuyên triệu.

Y kính cẩn vâng dạ, lui ra. Lát sau lại đưa vào một hán tử tuổi quá tam tuần, mày kiếm, mắt hổ, tướng mạo hiên ngang kiêu dũng. Nhưng khi nhìn kỹ, Giang Thừa Phong đã phát hiện thấy nơi khóe mắt gã có ẩn hiện ít nhiều lo âu. Chàng đã từng luyện Ma Nhãn Di Hồn Đại Pháp trong Ma Kinh, một bí lục truyền đời của Thiên Hỏa Giáo, nên có khả năng đọc thấu tâm trạng người đối diện. Khả năng này chỉ không thành khi đối phương có nội lực cực kỳ thâm hậu, hay định lực thật vững vàng. Mà trong thiên hạ rất hiếm người có một trong hai điều trên.

Lưu Kỳ Phương vào đến nơi, vái chào khắp lượt mọi người, rồi quay sang Sở Nam Phi hỏi :

- Sư phụ cho gọi đệ tử chẳng hay có chuyện gì thế ạ ?

Sở Nam Phi đáp :

- Vương thượng có chuyện muốn hỏi con. Chuyện có liên quan đến bản môn. Con hãy thành thật trả lời nhé.

Gã hơi thoáng biến sắc, nhưng trấn tĩnh lại ngay, hướng vào trong màn chờ đợi. Giang Thừa Phong thầm khen định lực của gã, khẽ cười hỏi :

- Vụ việc hạ độc lúc sáng đã gây tổn hại thanh danh của Hạo Thiên Môn không ít. Nếu không điều tra ra được hung phạm để phúc đáp với người vũ lâm thì Hạo Thiên Môn sẽ khó có đất đứng trong vũ lâm. Nghe nói ngươi là đệ tử thân cận thường cận kề bên Sở huynh đệ, vậy ngươi có phát hiện ra sự gì lạ không ?

Gã ta ấp úng hỏi :

- Sự gì lạ là sao ạ ?

Giang Thừa Phong nói :

- Kẻ đã hạ độc chỉ có thể là sư huynh đệ các ngươi mà thôi. Người ngoài sao có thể động chạm đến ám khí của Sở huynh đệ được ? Bản vương muốn biết gần đây trong bọn sư huynh đệ các ngươi có kẻ nào có biểu hiện lạ hay không ?

Thấy gã ta có vẻ ngập ngừng, chàng lại nói :

- Ngươi nên nhớ việc này có liên quan đến thanh danh và chỗ đứng của Hạo Thiên Môn trong tương lai đấy nhé.

Gã ta ngần ngừ một lúc rồi bỗng phục xuống lạy, khóc nói :

- Sư phụ. Đệ tử thật có lỗi. Xin sư phụ hãy trừng phạt.

Sở Nam Phi biến sắc nói :

- Hóa ra là ngươi ư ?

Lưu Kỳ Phương cúi đầu nói :

- Đệ tử thật có lỗi, đã hành động dại dột, phụ lòng tin yêu của sư phụ. Xin sư phụ hãy nghiêm trị.

Sở Nam Phi thở dài nói :

- Lão phu nuôi nấng ngươi từ nhỏ, lại xem ngươi như con ruột, hết lòng tin tưởng ngươi. Thế mà …

Lưu Kỳ Phương gục xuống dưới chân lão, khóc :

- Đệ tử biết tội rồi. Xin sư phụ hãy trừng phạt đệ tử thật nặng. Hay là sư phụ hãy giao đệ tử cho bọn người Cửu đại môn phái, tội đệ tử gây ra đệ tử xin gánh chịu, chắc bọn họ sẽ không làm khó dễ bản môn nữa.

Giang Thừa Phong chợt nói :

- Bản vương chỉ mới nói mấy câu mà ngươi đã chịu nhận tội chứng tỏ ngươi vẫn còn có một điểm lương tâm. Vậy trong sự việc này có khúc mắc gì chăng ?

Lưu Kỳ Phương lắp bắp :

- Tại hạ suy nghĩ quá đơn giản nên đã gây họa cho bản môn. Cứ tưởng hạ thủ hại được đối phương là xong, nào ngờ …

Giang Thừa Phong nói :

- Vấn đề là ở chỗ số độc dược đó ngươi lấy ở đâu ra ? Thất Bộ Đoạn Trường Phấn không phải là chất độc thông thường.

Sở Nam Phi nghiêm giọng hỏi :

- Ngươi đã mua số chất độc đó ở đâu ?

Lưu Kỳ Phương ngẩn người nói :

- Không … đệ tử không mua. Có người đã cho đệ tử. Chính kẻ đó cũng đã bày cho đệ tử cách hạ độc này. Hắn còn bảo rằng đây là loại chất độc phát tác rất chậm, kẻ bị trúng độc không thể nào nhận biết ngay được. Đệ tử nhất thời hồ đồ, cứ nghĩ làm như thế sẽ giúp ích được cho sư phụ. Có ngờ đâu sự thể lại đến nông nổi này. Đệ tử lại trở thành kẻ tội đồ của sư môn.

Nói đến đây, gã lại gục xuống, nghẹn ngào nức nở.