Phi Thăng Chi Hậu 2: Thần Ma Chi Chiến

Chương 76: Trận chiến cuối cùng (phần 9)

Một luồng kiếm ý bá đạo tràn đầy hủy diệt, căm hận và khí tức tử vong lan ra khắp vũ trụ. Đứng trước luồng kiếm ý khiến vũ trụ mất màu này, tất cả mọi người đều nảy sinh một cảm giác nhỏ bé.

- Tấn công hắn!

Một tên Hắc Ám Viễn Chinh quân trong bóng tối bỗng quát lên. Kiếm của Tây Môn Y Bắc còn chưa xuất ra, chỉ là kiếm ý đã khiến cho bọn chúng sinh ra một cảm giác bó tay chịu gϊếŧ, tất cả đều kinh hoàng thất sắc.

“Ầm!”

Chung quanh không gian Thái Cổ, vô số Hắc Ám Viễn Chinh quân không hẹn mà cùng đánh về phía kiếm ý kia truyền tới, ngay cả Hư Vô Chi Quân cũng phải ra tay.

“Ầm!”

Trong tiếng vang lớn rung trời, tất cả ánh sáng đều biến mất, chỉ còn lại một đoàn bóng tối thuần túy không thể nhìn thấy gì. Tại nơi sâu nhất của bóng tối, một ánh kiếm nóng rực như có như không bắn ra, trong nháy mắt đã lặng lẽ bao trùm cả vũ trụ, sau đó là một sự yên tĩnh như chết chóc. Dường như chỉ trong một ý niệm, lại giống như đã trải qua vô số thế kỷ vũ trụ dài đằng đẵng, cuối cùng ánh kiếm bá đạo kia tan đi, bóng tối bao trùm cả vũ trụ cũng dần dần biến mất.

Khi bóng tối nhạt đi, cảnh tượng trong Thái Cổ lại dần dần hiện ra. Dùng Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương làm trung tâm, vô số thi thể của Hắc Ám Viễn Chinh quân như vẫn thạch rơi xuống trên đất, bên ngoài không gian còn có rất nhiều thi thể trôi nổi như sông biển. Trên gương mặt tái nhợt của những Hắc Ám Viễn Chinh quân này đầy vẻ kinh ngạc, dường như không thể tin được. Ngay cả thời khắc cuối cùng, bọn chúng cũng không thể nghĩ ra kiếm pháp của loài người lại bá đạo và sắc bén đến mức này.

Chỉ một chiêu, Tây Môn Y Bắc đã hủy diệt gần một nửa chiến sĩ Hắc Ám Viễn Chinh quân. Hư không bên ngoài Thái Cổ đã hóa thành một biển thi hải. “Thiên hạ tấn công” vô cùng bá đạo, nhưng số lượng Hắc Ám Viễn Chinh quân lại rất đông. Trước khi kiếm đạo phát động, công kích do những Hắc Ám Viễn Chinh quân có thực lực mạnh mẽ này phát ra đã giúp những đồng bạn khác có được không gian sinh tồn, cũng khiến cho kiếm đạo của “thiên hạ tấn công” chỉ lan ra bên ngoài Thái Cổ mấy trăm ngàn cây số thì dừng lại.

Trời đất hoàn toàn yên tĩnh. Những Hắc Ám Viễn Chinh quân còn sống cũng bị thương hoặc nặng hoặc nhẹ, quan trọng nhất lại là tổn thương linh hồn. Giờ phút này nhìn những thi thể trôi nổi cách đó không xa, trên mặt đám yêu ma may mắn còn sống đều hiện lên vẻ bi thảm. Tất cả đều là cao thủ cấp Thiên Ma Thần, nhưng lại bị hai nhân loại dùng kiếm đạo gϊếŧ chết trong nháy mắt. Dù là trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, tổn thất của Hắc Ám Viễn Chinh quân cũng không lớn đến như vậy. Nhìn về hai người nơi lỗ hổng không gian đứng trên thi thể vô số Hắc Ám Viễn Chinh quân, trong lòng đám yêu ma không biết là kinh ngạc, sợ hãi hay là kính nể.

- Gào!

Trong không gian Thái Cổ, Hư Vô Chi Quân vừa mới bước vào lãnh địa Thái Cổ một trăm ngàn trượng, lúc này hoàn toàn nổi giận. Hắn không thể ngờ được, hai con người vốn bị hắn xem thường lại có thể khiến cho quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh dưới trướng hắn bị tổn thất nặng nề như vậy. Ngay cả hắn trúng phải kiếm thế của “thiên hạ tấn công” cũng bị thương không nặng không nhẹ.

- Loài người, loài người đáng chết!

Hư Vô Chi Quân gầm thét, bỗng nhiên gập người, như tia chớp lao về phía Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương. Quyền trượng tinh không trong tay giơ lên, tiếng ngâm xướng giận dữ vang khắp cả vùng đất. Nhưng khi còn cách Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương chưa đến ba mươi trượng, tiếng ngâm xướng chợt im bặt, quyền trượng tinh không đang giơ lên cũng chậm rãi hạ xuống. Hư Vô Chi Quân nhìn hai con người trước mặt, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Đối mặt với Hư Vô Chi Quân đang giận dữ, Độc Cô Vô Thương không hề sợ hãi, cũng không hề có ý né tránh, chỉ là nở một nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt của y không hề nhìn Hư Vô Chi Quân, mà lại lướt qua bầu trời, nhìn về hướng ba vị Chí Tôn rơi xuống.

“Những gì có thể làm thì chúng ta đã làm rồi. Thánh Giả tiền bối đi rồi, Quân Thiên Thương đi rồi, Huỳnh Hoặc cũng đi rồi… hôm nay cũng nên đến lượt chúng ta. Vô Kỵ, thật hi vọng chúng ta còn có thời gian, có thể cùng ngươi kề vai chiến đấu, nhưng mà… những gì chúng ta có thể làm cũng chỉ như vậy. Vô Kỵ, Thái Cổ có thể tồn tại được hay không thì phải xem ngươi rồi… Tạm biệt ba vị Chí Tôn, hi vọng các người không việc gì!”

- Tây Môn, chúng ta đi thôi!

Độc Cô Vô Thương vươn tay ra, nắm lấy tay Tây Môn Y Bắc. Cả đời này bọn họ đều chiến đấu cùng nhau, sau khi chết cũng cùng nhau bảo vệ mảnh đất này. Khi hai người nắm lấy tay nhau, bàn chân của bọn họ trong nháy mắt phân giải ra, hóa thành những chùm tro bụi nhỏ nhất trong vũ trụ. Từ bàn chân đến đỉnh đầu, cả thân thể nhanh chóng tan rã. Sinh cơ của bọn họ đã hết, đây cũng là nguyên nhân mà Hư Vô Chi Quân dừng ngâm xướng.

“Thiên hạ phòng ngự” và “thiên hạ tấn công” có phạm vi ảnh hưởng quá rộng, cũng quá bá đạo, điều này đã hoàn toàn vượt quá cảnh giới tu vi hiện giờ của hai người. Giống như thiêu đốt sức sống, khi xuất chiêu cũng là lúc sinh mệnh cháy hết.

Độc Cô Vô Thương từ từ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời mênh mông lần cuối: “Trời xanh có tộc nhân ta… tạm biệt, Thái Cổ!”

Một đoàn bóng tối vô tận ùn ùn kéo đến, sau đó tất cả ý thức đều biến mất.

Một chùm gió nhẹ thổi qua, hai người hoàn toàn hóa thành tro bụi hòa vào trong gió, trôi dạt trên mảnh đất Thái Cổ.

- Đại nhân!

Ở phía xa, trông thấy Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc hóa thành tro bụi, lúc này mọi người mới biết vốn chẳng có viện binh gì cả. Nhất thời cặp mắt bọn họ trở nên ướŧ áŧ, nghẹn ngào nhìn về hướng hai người biến mất.

Cuộc chiến thần ma bộc phát XX năm, Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc thi triển “thiên hạ tấn công” và “thiên hạ phòng ngự” mạnh nhất, hi sinh tại lỗ hổng không gian hướng đông nam.

“Ầm!”

Sau khi Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc chết không lâu, tại Cửu Nghi Vu vực phía nam, một cột sét màu vàng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, xuyên qua tầng tầng không gian, đánh vào Cổ Vu ở phía sau đại quân.

“Bộp!”

Mạt Nhật Tế Điển rơi xuống trong bụi bặm, vết máu do Cổ Vu lưu lại trên trang sách dường như vẫn còn tươi mới.

- Tộc trưởng!

Đám đệ tử Vu tộc kêu lên bi thương, lao về phía Cổ Vu. Sau khi xác nhận Cổ Vu đã chết, trong bóng tối bên ngoài lỗ hổng phía nam, một cặp mắt hoàng kim to lớn chậm rãi biến mất.

Cuộc chiến thần ma bộc phát XX năm, Cổ Vu bởi vì thi triển Mạt Nhật Tế Điển quá mạnh khiến cho chư thần chú ý, cuối cùng bị Hắc Ám Chủ Thần đánh chết.

- Gϊếŧ!

Những Hắc Ám Viễn Chinh quân may mắn còn sống gầm lên giận dữ, lại xông vào không gian Thái Cổ. Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đã chết, bọn chúng không còn gì e ngại. Bị hai người dùng một chiêu gϊếŧ chết vô số chiến sĩ, khiến cho đám Hắc Ám Viễn Chinh quân vô cùng giận dữ, sự căm hận này lại chuyển sang những nhân tộc Thái Cổ khác.

- Gϊếŧ!

Bên trong Thái Cổ, đám nhân tộc Thái Cổ mắt ứa lệ nóng, thét lên, như mãnh hổ rời núi lao về phía đám Hắc Ám Viễn Chinh quân. Cảnh tượng Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc chết trận dường như lại hiện ra trước mắt, khiến chp hốc mắt mọi người như muốn vỡ tung, máu tươi chảy ra.

Trong vĩ độ quá khứ của thời gian, dòng sông thời gian lại kêu vang. Thời gian không ngừng chảy ngược, cảnh vật hai bên Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn nhanh chóng biến hóa.

Lúc nào là thời điểm Bổn Tôn suy yếu nhất? Không phải trước khi lấy được di sản của Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát tại đại thứ nguyên, cũng không phải là khi phát động thời gian chảy ngược khiến thần lực suy kiệt, mà là trước khi nguyên thần phân ba.

Trước khi nguyên thần phân ba, Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp của Phong Vân Vô Kỵ chỉ mới đạt đến tầng thứ sáu, sau khi nguyên thần phân ba mới có Bổn Tôn sinh ra. Không hề nghi ngờ, đây chính là thời kỳ mà Bổn Tôn suy yếu nhất.

Trong dòng sông thời gian mênh mông, ánh sáng chợt lóe lên. Ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn chuẩn bị ra tay, bên cạnh Bổn Tôn đột nhiên xuất hiện hai bóng người. Trên trán hai người này không có thần cách thời gian, trong cơ thể càng không có chút thần lực nào, theo lý tuyệt đối không thể bước chân vào nơi này.

Nhưng khi thấy được khuôn mặt giống nhau như đúc của ba người, Chủ Thần thứ mười bốn dường như đã hiểu được điều gì.

Khi bị kéo vào địa phương không biết tên này, đồng thời nhìn thấy Bổn Tôn bên cạnh khí tức nhanh chóng suy yếu, Phong Vân Vô Kỵ và Đệ Nhất phân thần đã hiểu tại sao toàn thân lại bị bao phủ trong một tầng ánh sáng, đột ngột bị kéo vào nơi này, cũng biết được đây là nơi đâu.

Nơi này là quá khứ, cũng là nguyên nhân mà bọn họ không thể cử động. Chủ Thần thứ mười bốn dùng “thời gian ngược dòng” tác động lên Bổn Tôn, cũng đồng thời ảnh hưởng đến bọn họ. Khi thời gian trở về lúc nguyên thần phân ba, bọn họ cũng bị kéo vào trong dòng sông thời gian.

Trong quá khứ kỳ lạ này, ba người không thể cử động được. Dưới ảnh hưởng của “thời gian ngược dòng”, linh hồn vốn gần như độc lập lại liên kết càng ngày càng chặt, thậm chí có khuynh hướng hòa làm một thể.

“Không!” – Trong lòng Đệ Nhất phân thần phát ra một tiếng hét giận dữ bất cam, cặp mắt đen kịt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Chủ Thần thứ mười bốn, trong mắt là hận ý và sát ý ngập trời. Không ai biết khi thời gian ngược dòng trở lại trước khi ba người nguyên thần phân ba sẽ xảy ra chuyện gì, Đệ Nhất phân thần không biết, Phong Vân Vô Kỵ không biết, kể cả Bổn Tôn cũng không biết.

Đệ Nhất phân thần không biết những phân thần khác sẽ thế nào, hắn chỉ biết nếu trở lại trước khi nguyên thần phân ba, hắn nhất định sẽ biến mất.

“Thời gian ngược dòng” vẫn tiếp tục. Trước mắt đột nhiên có thêm hai người khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn tạm thời thay đổi kế hoạch, hủy bỏ quyết định ra tay, tiếp tục phát động lực lượng thời gian. Theo như hắn suy đoán, khí tức của Bổn Tôn sẽ càng ngày càng yếu, thậm chí là sẽ biến mất, đó là thời cơ tốt nhất để ra tay. Lần này hắn muốn hủy diệt hoàn toàn đối thủ trước mắt.

Thời gian tiếp tục ngược dòng.

Dù sao Chủ Thần thứ mười bốn cũng không phải là Âm Mưu Chi Chủ, không thể tiên đoán được tương lai. Hắn cũng không biết hành động nhìn cỏ vẻ sáng suốt này lại là sai lầm lớn nhất của hắn.

Thời gian tiếp tục chảy ngược… nguyên thần phân ba.

Khi thời gian trở lại ngàn vạn năm trước, Phong Vân Vô Kỵ vừa mới quyết định nguyên thần phân ba, một chuyện không ngờ đã xảy ra. Không ai nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.

Theo thời gian chảy ngược, bên ngoài thân thể Bổn Tôn, Đệ Nhất phân thần và Phong Vân Vô Kỵ đồng thời nổi lên một tầng ánh sáng mờ mịt, càng lúc càng sáng. Khi trở về thời điểm nguyên thần phân ba, thân thể Đệ Nhất phân thần và Phong Vân Vô Kỵ bỗng rung lên, nổ tan thành vô số điểm sáng biến mất trong hư vô. Trong vô số điểm sáng lấp lánh kia, hai thứ giống như chất lỏng gập lại trên không trung, chui vào trong cơ thể Bổn Tôn.

Trong ba phân thần, Đệ Nhất phân thần thừa kế tất cả mọi thứ của tâm ma, Đệ Ngũ Chí Tôn thừa kế tình cảm, còn người thật sự thừa kế thân thể lại là Bổn Tôn. Mặc dù Đệ Nhất phân thần và Đệ Ngũ Chí Tôn cũng sở hữu thân thể, nhưng đó đều không phải là bản thể.

Theo thời gian chảy ngược, linh hồn của ba người gắn chặt vào nhau trong bản thể, ba linh hồn to lớn đến kinh khủng bắt đầu có dấu hiệu dung hợp.

- Nghịch thần giả, nhất định sẽ bị thần hủy diệt!

Giọng nói hùng hồn của Chủ Thần thứ mười bốn vang khắp vĩ độ quá khứ của thời gian. Lời vừa dứt, bàn tay to lớn của hắn như tia chớp vươn về phía Bổn Tôn khí tức đã suy yếu cực độ.

“Bùng!”

Trong đầu bản thể bỗng phát ra một đoàn ánh sáng nóng rực. Đứng trước sinh tử tồn vong, ba phân thần cuối cùng đã từ bỏ tất cả tâm tư, dung hợp làm một.

Vô số tin tức, công pháp, ký ức, tình cảm, vào lúc này lại dung hợp với nhau với một tốc độ không thể tưởng tượng.

Sự khác thường của ba phân thần cũng không thoát khỏi ánh mắt của Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng hắn lại chẳng hề quan tâm. Hiện giờ chính là lúc Bổn Tôn suy yếu nhất, mặc dù ba người hòa làm một thể, nhưng thần lực trong cơ thể đã hoàn toàn biến mất, đó là sự thật không thể chối cãi. Đối mặt với một kẻ địch suy yếu như vậy, Chủ Thần thứ mười bốn không cho rằng còn chuyện gì có thể thay đổi được cái chết của đối phương.

“Bùng!”

Khi tất cả tin tức, công pháp, ký ức và tình cảm đều dung hợp hoàn thành, một Phong Vân Vô Kỵ chân chính khác đã ra đời. Sau một tiếng vang nhỏ, Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, trong mắt bắn ra một vệt sáng khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn cũng không thể tập trung nhìn. Xuyên qua cặp mắt kia, Chủ Thần thứ mười bốn cảm nhận được một linh hồn mạnh mẽ khiến hắn khϊếp sợ, linh hồn này so với Bổn Tôn và Đệ Ngũ Chí Tôn còn mạnh hơn gấp mấy lần.

“Đùng!”

Chủ Thần thứ mười bốn đánh xuống một chưởng, trong bàn tay mang theo thần lực hùng hậu. Đối diện với một chiêu này, Phong Vân Vô Kỵ đang suy yếu vốn không thể nào ngăn cản được, cho nên hắn cũng không ngăn cản.

Linh hồn, ý thức, kinh nghiệm và tình cảm hoàn toàn dung hợp, mặc dù thân thể đang ở tình trạng suy yếu nhất, nhưng linh hồn Phong Vân Vô Kỵ lại đạt tới một cảnh giới trước đó chưa từng có.

“Ầm!”

Một luồng ý thức hùng hậu khiến vũ trụ mất màu phát ra, bắn vào trong đầu Chủ Thần thứ mười bốn với tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với hắn xuất chiêu. Trong đầu Chủ Thần thứ mười bốn giống như có vô số sấm sét nổ tung. Đứng trước Phong Vân Vô Kỵ sau khi dung hợp, linh hồn mạnh mẽ của hắn lại giống như không hề có phòng ngự. Khi thần thức kinh khủng kia phát ra, ngay cả thời gian chung quanh chung quanh cũng bị ảnh hưởng, nổi lên sóng gợn đầy trời.

Một chiêu này bất ngờ đánh vào trong đầu Chủ Thần thứ mười bốn, khiến cho tầm khống chế của hắn xuất hiện một khe hở. Thừa dịp linh hồn của Chủ Thần thứ mười bốn chấn động, thân thể Phong Vân Vô Kỵ lập tức nhoáng lên, hóa thành một tia chớp bay về hướng ngược lại với dòng chảy thời gian.

Thân thể cao lớn của Chủ Thần thứ mười bốn như một người khổng lồ đội trời đạp đất, vắt ngang trong vĩ độ quá khứ của thời gian, nhìn xuống Phong Vân Vô Kỵ cách bàn tay của hắn không xa, trong mắt không hề có chút dao động nào.

Thời gian không phải là không gian. Trong vĩ độ quá khứ của thời gian, tốc độ có nhanh cũng không thể nào chạy ra khỏi “nhà tù của thời gian”. Tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ nhìn giống như tia chớp, nhưng thực ra lại không hề di động nửa tấc. Có điều tốc độ của hắn vẫn đang gia tăng.

Chủ Thần thứ mười bốn hờ hững nhìn xuống đối thủ nhỏ như con kiến, không hề do dự, bàn tay sắt to lớn mang theo thần lực hùng hậu đánh xuống.

“Ầm!”

Một chưởng đánh xuống, dưới bàn tay lại truyền đến cảm giác trống không. Trên gương mặt không hề có biểu tình của Chủ Thần thứ mười bốn cuối cùng đã hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Không thể nào!” - Ý nghĩ này lướt qua trong đầu nhanh như chớp, sau đó cặp mắt màu hoàng kim của Chủ Thần thứ mười bốn quét qua hư không. Xuyên qua vĩ độ thời gian, hắn cuối cùng thấy được Phong Vân Vô Kỵ đang nhanh chóng di chuyển trong vĩ độ quá khứ của thời gian. “Thời gian ngược dòng” chính là Pháp tắc thời gian, Phong Vân Vô Kỵ bị đưa đến thời điểm nguyên thần phân ba, không chỉ mất đi thần lực ánh sáng mênh mông trên người, mà còn mất đi thần cách. Không có thần lực và thần cách, hắn vốn không thể nào di chuyển được trong thời gian. Chủ Thần thứ mười bốn làm sao cũng không ngờ, Phong Vân Vô Kỵ đã suy yếu đến mức này lại có khả năng đi xuyên trong vĩ độ thời gian.

Không có thần lực và thần cách thì không thể thi triển lực lượng thời gian, Phong Vân Vô Kỵ chỉ dựa vào tốc độ. Mặc dù không có thần lực, nhưng hắn vẫn còn có kiếm nguyên, còn có kiến thức rộng lớn và tốc độ tung hoành vũ trụ.

Thời gian Bổn Tôn chìm trong lực lượng thời gian còn nhiều hơn so với Chủ Thần thứ mười bốn, hiểu biết về lực lượng thời gian của Chủ Thần thứ mười bốn cũng chưa chắc đã sâu bằng Bổn Tôn. Khi ba phân thần dung hợp, tất cả kinh nghiệm và ký ức cũng dung hợp theo.

Mặc dù hiện giờ là lúc Phong Vân Vô Kỵ suy yếu nhất, nhưng hắn lại có được lĩnh ngộ của Bổn Tôn khi nghiên cứu đạo của thời gian, cũng có được năng lực Hấp Tinh đại pháp của Đệ Nhất phân thần, đồng thời còn sở hữu tốc độ có một không hai trong vũ trụ của Đệ Tam phân thần.

Khi Chủ Thần thứ mười bốn nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ di chuyển một cách vô nghĩa, thực ra chính là hắn đang thử nghiệm lĩnh ngộ của mình. Trong vĩ độ quá khứ của thời gian, tốc độ di chuyển của Phong Vân Vô Kỵ mặc dù còn chậm, nhưng lại đang liên tục gia tăng. Theo sự di chuyển này, khí tức của hắn cũng càng lúc càng mạnh. Năng lượng đánh mất trong vĩ độ thời gian đang tự động tràn về phía hắn.

Trong cặp mắt không hề có cảm tình của Chủ Thần thứ mười bốn cuối cùng đã hiện lên vẻ chấn động, hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy tình huống này. Thân thể rung động, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, nhanh chóng bước vào trong vĩ độ thời gian, đuổi theo Phong Vân Vô Kỵ. Hắn nhất định phải hủy diệt kẻ địch đáng sợ này trước khi đối phương lại lấy được thần cách và thần lực, nếu không chờ đợi hắn chính là cái chết.

“Ầm!”

Trong thời gian quá khứ nổi lên sóng gợn đầy trời. Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn một trước một sau, nhanh chóng xuyên qua vĩ độ thời gian. Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng thu hẹp lại, nhưng tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ lại đang gia tăng, hơn nữa càng lúc càng nhanh.

Khi tốc độ vượt qua cực hạn sẽ có kết quả như thế nào? Vấn đề này đã được Đệ Tam phân thần đã giải đáp, đó là sẽ có cơ hội bước vào dòng sông thời gian, tiếp xúc với lực lượng thời gian, nhưng vẫn không có khả năng thi triển lực lượng thời gian. Còn nếu tốc độ tiếp tục gia tăng thì sao?

Khi tốc độ gia tăng đến mức không thể tăng được nữa, ngươi sẽ có khả năng thay đổi thời gian, khiến thời gian nhanh chóng trôi qua. Có thể nói, người sở hữu tốc độ này cũng có khả năng gia tốc thời gian. Phương pháp tiếp xúc với lực lượng thời gian vốn không chỉ có một loại.

“Ong!”

Trông thấy bàn tay to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn đánh xuống, lúc này trong cơ thể nhỏ bé của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên bộc phát ra một làn sóng tinh thần khiến trời đất biến sắc. Chủ Thần thứ mười bốn chỉ có thể nhìn tốc độ Phong Vân Vô Kỵ tăng vọt, dùng tốc độ không hề kém hơn thoát ra khỏi kẽ tay của hắn.

Trong vĩ độ thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn bỗng dừng bước. Hắn biết có tiếp tục đuổi theo cũng không còn ý nghĩa, không thể nào đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ biến mất ở đầu cuối thời gian.