Phi Thăng Chi Hậu 2: Thần Ma Chi Chiến

Chương 74: Trận chiến cuối cùng (phần 7)

- Tịch Nhĩ Lạc, suy diễn vị trí hắn xuất hiện tiếp theo. Nếu như không ngăn cản, theo như tốc độ tăng trưởng này của hắn, người chờ chết sẽ là chúng ta.

Xi Vưu chợt hét lên. Trong số sáu người, chỉ có y là nhờ linh hồn dung nhập vào cửu tinh nên bị thương nhẹ nhất.

Nghe được tiếng hét của Xi Vưu, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc lập tức ngồi dậy, ổn định tinh thần, dùng thần lực trong cơ thể bắt đầu một vòng tiên đoán mới.

- Ở chỗ này!

Một lát sau, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc mở mắt ra.

Tia chớp màu đen do Chủ Thần thứ mười bốn hóa thành kiên tục biến mất trong vũ trụ, sau đó lại xuất hiện, cứ như vậy lặp lại. Mỗi lần hắn xuất hiện, ánh sáng màu đen chợt lóe lên, sau đó vô số thi thể đều biến mất không còn thấy. Không còn những tâm tình xấu ràng buộc, Chủ Thần thứ mười bốn đã không bị bất kỳ hạn chế nào, khí tức mạnh hơn gấp nhiều lần. Thần lực tổn thất chẳng những được bổ sung đầy đủ, hơn nữa còn gia tăng gấp mấy chục lần.

Sau khi quét qua mấy chục triệu không gian, thần thể cao mười ngàn trượng của Chủ Thần thứ mười bốn cuối cùng ngừng lại, lẳng lặng chờ đợi Xi Vưu, Đệ Nhất phân thần, Bổn Tôn, ba vị Chí Tôn và Phong Vân Vô Kỵ từ ba hướng chạy tới. Phong Vân Vô Kỵ là người đến sau cùng.

- Thứ cần phải hủy diệt cuối cùng sẽ bị hủy diệt.

Giọng nói mang theo tiếng kim loại của Chủ Thần thứ mười bốn vang vọng trong hư không, sau đó một bàn tay khổng lồ nhanh chóng lớn lên trong mắt đám người Xi Vưu.

“Ầm!”

Một quả cầu sấm sét to lớn nửa trong suốt từ trong lòng bàn tay Chủ Thần thứ mười bốn đánh ra, tương tự như Thiên Ngoại Tiểu Vũ Trụ do Đế Thích Thiên phát ra trước khi chết, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bao trùm lấy Xi Vưu, Ma Đế Hoàng, ba vị Chí Tôn, Đệ Nhất phân thần và Phong Vân Vô Kỵ. Mọi người bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thân hình đã ở trong một “vũ trụ nhỏ” mênh mông và hư vô.

Sau khi nhốt đám người Xi Vưu vào trong “vũ trụ nhỏ”, Chủ Thần thứ mười bốn xoay người lại, thần thể khổng lồ cao mấy chục ngàn trượng từ phía trên nhìn xuống Bổn Tôn không nhúc nhích. Tâm thần của hắn vừa động, một dao động ý thức khiến người ta sơ hãi liền hóa thành một làn sóng gợn nhàn nhạt khuếch tán ra.

- Độc thần giả, nhất định sẽ bị thần hủy diệt.

Nói xong những lời này, thần cách thời gian trên trán Chủ Thần thứ mười bốn bỗng lập lòe, sau đó một bàn tay to lớn vươn về phía Bổn Tôn. “Thời gian ngược dòng” phát động.

“Ong!”

Pháp tắc thời gian yên tĩnh hàng tỉ năm đột nhiên dao động. Khi Chủ Thần thứ mười bốn phát động “thời gian ngược dòng”, một luồng sáng mờ ảo như sao trời liền bao phủ lấy hắn và Bổn Tôn, khiến thân hình hai người trở nên mơ hồ. Trong bóng tối, một chùm ánh sáng trắng mờ mịt đồng thời nối liền hai viên thần cách trên trán Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn.

“Ầm!”

Pháp tắc thời gian mênh mông xuyên qua hai người. Chợt nghe một tiếng vang lớn long trời lở đất, khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn đột nhiên đồng thời biến mất khỏi vũ trụ.

Trong các loại pháp tắc, pháp tắc thời gian là hao tổn thần lực nhất. Thay đổi thời gian trong cùng một thời không thì tiêu hao thần lực ít nhất, còn nghịch hướng thay đổi thời gian là tiêu hao nhiều nhất, thuận hướng thay đổi thời gian đứng tiếp theo.

Ngược dòng thời gian trở lại quá khứ, có nghĩa là điều động lực lượng thời gian, đưa toàn bộ vũ trụ đi ngược lại một thời điểm trong quá khứ. Thay đổi lớn như thế, không cần nói cũng biết thần lực tiêu hao nhiều như thế nào. Phạm vi mà lực lượng thời gian thay đổi càng lớn thì tiêu hao thần lực càng nhiều.

“Thời gian ngược dòng” có nghĩa làm thay đổi vũ trụ, trở về quá khứ. Trong quá trình này tiêu hao rất nhiều thần lực, dù là Chủ Thần thứ mười bốn cũng không chịu nổi, chỉ có chư thần trên hàng tỉ không gian mới sở hữu thần lực khổng lồ như thế. Một khi thời gian của “thời gian ngược dòng” trôi qua, chờ đợi hắn chính là sự suy yếu cực độ. Hắn vẫn luôn tránh sử dụng loại lực lượng thời gian đỉnh cao này, nhưng Bổn Tôn và bảy đại cao thủ khác lại bức hắn phải ra tay.

“Thời gian bất động” và “thời gian chảy ngược” đều là thay đổi thời gian trong cùng một thời không, loại thay đổi này mặc dù cũng tiêu hao thần lực, nhưng so với “thời gian ngược dòng” thì gần như chẳng đáng kể gì.

Sự đáng sợ của “thời gian ngược dòng” là có thể nghịch chuyển thời gian trở lại quá khứ, lúc đối thủ suy yếu nhất, từ đó gϊếŧ chết đối phương. Trong quá trình thời gian ngược dòng này, người thi triển lực lượng thời gian sẽ không bị ảnh hưởng làm suy yếu.

Ngoại trừ chư thần, không có ai từ khi sinh ra đã mạnh mẽ như vậy. Chủ Thần thứ mười bốn khẳng định, tên cao thủ sở hữu lực lượng thời gian trước mắt này chắc chắn là xuất thân từ loài người, mặc dù hắn đã vượt khỏi xuất thân chủng tộc, nhưng vẫn không thể nào thay đổi được điểm này. “Thời gian ngược dòng” chính là phương pháp nhanh và trực tiếp nhất để hủy diệt loại cao thủ này.

Loài người không thể nào vừa sinh ra đã tiếp xúc với thần lực. Chỉ cần làm cho kẻ hùng mạnh trước mắt trở về tình trạng loài người trước khi tiếp xúc với thần lực, sẽ có thể dễ dàng hủy diệt hắn, đây chính là kế hoạch của Chủ Thần thứ mười bốn.

“Ầm!”

Sau khi Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn biến mất tại thời không này không lâu, mất đi sự chống đỡ của Chủ Thần thứ mười bốn, Thiên Ngoại Tiểu Vũ Trụ lập tức tiêu tan. Đám người Xi Vưu vốn còn đang suy nghĩ đối sách, không ngờ chỉ trong nháy mắt lại ra ngoài được. Mọi người đều nhìn nhau, không hiểu là chuyện gì xảy ra.

- Tịch Nhĩ Lạc, tra xét thử xem đây là chuyện gì!

Xi Vưu trầm giọng nói. Với độ dung hợp giữa y và cửu tinh, nơi lực lượng cửu tinh có thể lan đến chính là tầm mắt của y, trong vũ trụ không thứ gì có thể thoát được cảm ứng của y. Nhưng sau khi do xét toàn bộ vũ trụ, y cũng không cảm giác được khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn, vì vậy đành phải nói với linh hồn biến dị trong cơ thể Ma Đế Hoàng. “Tra xét” mà Xi Vưu nói đến hiển nhiên chính là năng lực tiên đoán của Âm Mưu Chi Chủ.

- Ừ.

Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc không từ chối, đáp ứng rất sảng khoái, nhưng rất nhanh hắn lại mở mắt ra:

- Không được, ta không thể tiến hành tiên đoán với bọn họ.

- Là sao?

- Chính là không thể tiên đoán.

Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc nói:

- Chỉ có hai nguyên nhân xảy ra tình huống này, một là đối tượng tiên đoán đã chết, hai là đối tượng tiên đoán không còn tồn tại trong thời không này.

Nghe được lời giải thích của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc, sắc mặt mọi người đều trở nên rất khó coi. Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn dĩ nhiên không thể chết hết cả hai, như vậy chỉ còn cách giải thích sau.

- Xem ra, bọn họ không phải đang giao chiến trong quá khứ thì cũng là tương lai.

Trong mắt Bạch Hổ Chí Tôn lộ ra vẻ trầm tư.

Thời gian chỉ có mấy vĩ độ là quá khứ, hiện tại và tương lai. Không ở thời không hiện tại thì cũng chỉ có thể ở quá khứ hoặc tương lai, điều này đã vượt quá phạm vi nhận biết của tất cả cao thủ có mặt ở đây. Trốn vào trong dòng sông thời gian thì mọi người còn có thể miễn cưỡng nhúng tay, nhưng bước vào vĩ độ quá khứ hoặc tương lai của thời gian thì đã hoàn toàn vượt quá khả năng của tất cả mọi người. Cho dù là Xi Vưu, gặp phải tình huống này cũng chẳng có cách nào.

Thời gian ngược dòng.

Ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn thi triển “thời gian ngược dòng”, bên tai hai người đột nhiên vang lên một trận tiếng nổ, sau đó tất cả mọi thứ trong mắt bỗng hóa thành ánh sáng trắng lướt qua hai bên, chảy về phía sau. Thời gian trôi nhanh, vô số cảnh vật vốn chỉ tồn tại trong quá khứ lần lượt xuất hiện.

Phía bắc không gian Thái Cổ, Bổn Tôn đánh một chưởng vào ngực Chủ Thần thứ mười bốn.

Thời gian tiếp tục ngược dòng.

Tại lỗ hổng không gian ở Cửu Nghi Vu vực, vô số ma thần cổ xưa cao lớn đứng trên mặt đất, phía sau bọn chúng là đám Hắc Ám Quân Chủ khí tức thần bí và quỷ dị. Bổn Tôn lặng lẽ xuất hiện phía sau một tên Hắc Ám Quân Chủ. Mà ở phía trên, Chủ Thần thứ mười bốn đang nhìn xuống Bổn Tôn, thần cách thời gian trên trán càng rực rỡ.

Thời gian tiếp tục ngược dòng.

“Ong!”

Biến hóa chợt xảy ra, khi Chủ Thần thứ mười bốn điều động lực lượng thời gian, định đưa Bổn Tôn ngược về đại thứ nguyên, trong Phá Vọng ngân mâu của Bổn Tôn bỗng lóe lên một vệt sáng trắng, cùng lúc đó thần cách thời gian trên trán cũng rung động. Toàn thân Bổn Tôn rung lên, đột nhiên bước ra một bước, có dấu hiệu muốn thoát khỏi tác dụng của “thời gian ngược dòng”. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bàn chân Bổn Tôn đang bước ra bỗng dừng lại. Lúc này “thời gian ngược dòng” cũng bị ảnh hưởng, có dấu hiệu không ổn định.

“Ong!”

Thần cách trên trán Bổn Tôn lại rung lên kịch liệt. Không biết từ lúc nào, một cánh tay của Bổn Tôn đã từ dưới tay áo bào chậm rãi giơ lên, hướng về phía Chủ Thần thứ mười bốn.

Lực lượng thời gian, “thời gian ngược dòng” phát động.

Sau khi Chủ Thần thứ mười bốn phát động “thời gian ngược dòng” không lâu, Bổn Tôn trong quá khứ cũng đồng thời phát ra “thời gian ngược dòng” với Chủ Thần thứ mười bốn.

“Ong!”

Cảnh vật hai bên biến đổi, ánh sáng chợt lóe lên, hai người lại đột nhiên xuất hiện ở phía bắc không gian Thái Cổ, nơi lần đầu tiên giao thủ. Dưới sự điều động của Bổn Tôn, thời gian lại đưa Chủ Thần thứ mười bốn về thời điểm trước khi phát động “thời gian ngược dòng”, nếu cứ tiếp tục sẽ trở về lúc Chủ Thần thứ mười bốn suy yếu nhất.

“Ong!”

Biến hóa lại xảy ra, tư thế hai người vẫn bất động giống như một bức tranh. Thần cách thời gian to lớn trên trán Chủ Thần thứ mười bốn lại bắt đầu bừng sáng, một đoàn ánh sáng mờ mịt như bụi như sương bao phủ lấy hai người.

Chủ Thần thứ mười bốn lại phát động “thời gian ngược dòng”.

Trong nháy mắt, thời gian đã chảy ngược về chiến trường của huyết tộc ở đại thứ nguyên. Trong hư không mênh mông, vô số huyết tộc với hàm răng sắc bén rung đôi cánh dơi, chiến đấu với đại quân thiên sứ đông đảo. Phía sau đại quân thiên sứ, một đám Tọa thiên sứ và người hầu của thần đang quỳ rạp trước người Bổn Tôn, dường như đang định ngăn cản Bổn Tôn làm gì đó.

“Ong!”

Trên trán Bổn Tôn, thần cách thời gian cũng bừng sáng, tiếp tục thi triển “thời gian ngược dòng”.

Trong dòng sông thời gian của quá khứ, thần cách thời gian của hai người tranh chấp lẫn nhau, giành giật quyền khống chế lực lượng thời gian.

Hai kẻ mạnh nhất dưới chư thần đều hiểu được, lần tranh đoạt này có quan hệ đến kết quả chiến đấu cuối cùng, thậm chí là tính mạng của hai người. Sư nguy hiểm của nó vượt xa lúc trước giao thủ, vì vậy hai người đều toàn lực ra tay, không hề giữ lại, cũng không quen tâm đến thần lực tiêu hao.

Thời gian của quá khứ chỉ tồn tại trong quá khứ, không ảnh hưởng đến tương lai. Liên tục tranh đoạt “thời gian ngược dòng” khiến cho pháp tắc thời gian dao động kịch liệt. Dưới ảnh hưởng của pháp tắc thời gian, hai viên thần cách thời gian xung đột càng lúc càng kịch liệt, đến cuối cùng, tranh đoạt giữa hai người dần dần chuyển thành tranh đoạt của hai viên thần cách thời gian.

“Rắc!”

Khi một kén tơ trong pháp tắc thời gian xuyên qua hai viên thần cách, lực lượng thời gian đột nhiên đông cứng. Hai đại cao thủ đồng thời ngừng lại. Ở hai đầu kén tơ vô hình kia, hai viên thần cách thời gian đồng thời phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như đang tranh đoạt lẫn nhau, một viên sáng thì viên kia lại tối.

Hai viên thần cách thời gian gần giống nhau như đúc, khác biệt duy nhất là thoạt nhìn mặt ngoài thần cách của Chủ Thần thứ mười bốn dường như có thêm hai cạnh nhẵn bóng so với thần cách của Bổn Tôn.

“Ong!”

Cuối cùng trong cuộc tranh đoạt này, thần cách của Chủ Thần thứ mười bốn càng lúc càng sáng, còn thần cách của Bổn Tôn lại càng lúc càng tối.

“Ầm!”

Khi kén tơ nối hai viên thần cách đứt lìa, trong quá khứ, dao động thời gian thuộc về Bổn Tôn hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại dao động thời gian do Chủ Thần thứ mười bốn thi triển “thời gian ngược dòng”.

Thời gian tiếp tục ngược dòng.

Vô số cảnh vật thuộc về quá khứ hóa thành ánh sáng trắng nhanh chóng lướt qua hai bên, trôi về phía sau.

Đại thứ nguyên, Bổn Tôn thừa kế di sản của Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát.

Trận chiến tại Cửu U, bàn tay của Bổn Tôn đặt lêи đỉиɦ đầu Chủ Thần thứ mười bốn. Đây vốn là nơi Bổn Tôn đối phó với Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn không hề yếu đi, còn khí tức của Bổn Tôn lại rơi xuống ngàn trượng, đột nhiên trở nên vô cùng suy yếu.

Thời gian ngược dòng.

Bổn Tôn và Hư Vô Chi Quân… Bổn Tôn và Hoàng… Bổn Tôn và Ma Đế Hoàng…

Nguyên thần phân ba.

Trong hư không, hai người Phong Vân Vô Kỵ và Đệ Nhất phân thần gần như đồng thời biến sắc, một cảm giác suy yếu cực độ dâng lên trong lòng.

- Vô Kỵ, ngươi làm sao vậy?

Một tầng ánh sáng trắng mờ mịt đồng thời bao phủ lấy Phong Vân Vô Kỵ và Đệ Nhất phân thần. Trong ánh sáng trắng nhu hòa này, hai người đều có một cảm giác không chân thực. Thấy được trạng thái khác thường của Phong Vân Vô Kỵ, Bạch Hổ Chí Tôn liền biến sắc kêu lên.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt của Xi Vưu cũng biến đổi.

Lúc này trong lòng Đệ Nhất phân thần lại nổi lên sóng gió, nào còn tâm tình trả lời câu hỏi của Xi Vưu. Vào giờ phút này, hắn đột nhiên cảm nhận được sự tồn tại của Bổn Tôn. Sự liên hệ trên linh hồn này trực tiếp phá vỡ thời gian và không gian, nối liền ba phân thần lại với nhau. Hắn cảm giác được, giờ phút này Bổn Tôn mạnh nhất trong ba phân thần dường như đang gặp phải nguy cơ chưa từng có, mà loại nguy cơ này bắt đầu lan đến hai người ở thời không bình thường.

- Không hay!

Đệ Nhất phân thần kêu lớn một tiếng, thân thể bị ánh sáng trắng bao phủ đột nhiên tỏa ra vô số điểm sáng, biến mất không còn thấy. Gần như cùng lúc, Phong Vân Vô Kỵ cách đó không xa cũng hóa thành những điểm sáng lấp lánh, tiêu tan trong bóng tối.

Sau khi hai người biến mất, trong hư không lại yên tĩnh như chết chóc, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tất cả mọi người đều im lặng, trong lòng giống như có một tảng đá đè nặng. Ma Đế Hoàng càng tỏ ra rất bất an, nếu như Chủ Thần thứ mười bốn chiến thắng, tiếp theo nhất định sẽ hủy diệt hai người bọn hắn.

- Chúng ta rời khỏi nơi này đi!

Ma Đế Hoàng đứng dậy, long bào rung động, nói:

- Bây giờ có ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Chúng ta căn bản không thể nhúng tay vào trận chiến tồn tại trong quá khứ.

Xi Vưu dường như có vẻ không vui, nhưng cũng không nói gì. Những lời này của Ma Đế Hoàng mặc dù không có đạo nghĩa, nhưng lại là sự thật.

- Ngươi đi đi!

Xi Vưu trầm mặc một lúc, sau đó phất phất ống tay áo.

Ma Đế Hoàng cúi đầu, chậm rãi đi ra ngoài, tâm tư có vẻ nặng nề. Không phải hắn lo lắng về trạng thái khác thường của đám người Phong Vân Vô Kỵ, cũng không phải lo lắng về Xi Vưu, mà là suy nghĩ nên làm thế nào nếu như Chủ Thần thứ mười bốn chiến thắng.

- Ai!

Ba vị Chí Tôn thở dài một tiếng, xoay người nói với Xi Vưu:

- Sau này gặp lại!

- Sau này sẽ không gặp.

Xi Vưu lạnh lùng nói.

Sắc mặt ba vị Chí Tôn hơi biến đổi, nhưng cũng không nói gì:

- Đi thôi, hi vọng Chủ Thần thứ mười bốn sẽ bị cầm chân một lát!

Ba vị Chí Tôn nhìn về hướng Thái Cổ. Mặc dù bọn họ quan tâm đến trạng thái khác thường Phong Vân Vô Kỵ, nhưng chuyện này lại ngoài tầm tay với. Bước vào vĩ độ quá khứ của thời gian, dù là chư thần cũng không thể nào nhúng tay vào. Hiện giờ, việc duy nhất mà ba vị Chí Tôn có thể làm là dùng lực lượng thánh thú tiêu diệt những ma tộc xâm nhập Thái Cổ, bình định chiến sự.

Bóng người nhoáng lên trong hư không, ba vị Chí Tôn đã như sao băng bay về hướng Thái Cổ.

Ánh mắt dời khỏi bóng lưng ba vị Chí Tôn, Xi Vưu có vẻ buồn bã, ngẩng đầu nhìn về cửu tinh trên bầu trời, lẩm bẩm:

- Sau này sẽ không gặp… ít nhất trong một thời gian rất dài chúng ta sẽ sẽ không gặp mặt.

“Ầm!”

Trong khi Xi Vưu buồn bã ngẩng đầu nhìn lên trời, lâm bẩm tự nói, biến hóa lại chợt xảy ra.

Một cột sét to lớn màu vàng từ trên trời đánh xuống hư không ở phía đông, đó là một cột sét thần phạt. Nơi đó… chính là hướng ba vị Chí Tôn rời đi.

Sắc mặt Xi Vưu biến đổi, đột nhiên la lớn:

- Đi mau!

Tâm thần của y vừa động, trong phạm vi một triệu dặm phía trên, lực lượng cửu tinh lập tức ngưng tụ lại một điểm, muốn cứu giúp ba vị Chí Tôn. Giờ phút này y đã quên mất cừu hận, chỉ theo bản năng muốn cứu ba vị Chí Tôn, nhưng vẫn là đã chậm.

- Chu Tước, chạy mau!

Xi Vưu nghe được tiếng kêu của Bạch Hổ Chí Tôn ở phương xa, giọng nói vội vã và hoảng hốt, sau đó sấm sét màu vàng liền từ trên trời đánh xuống. Trong tai tựa như nghe được tiếng rêи ɾỉ của ba thánh thú, sau đó là ánh sáng vàng rợp trời kín đất. Trong bóng tối giống như xuất hiện mấy chục ngàn mặt trời, ánh sáng vàng chói mắt bao phủ tất cả vào bên trong, ngay cả lực lượng cửu tinh của Xi Vưu cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.

“Không hay!” – Trong hư không phía tây, Ma Đế Hoàng vừa mới rời đi không xa, đột nhiên nghe được phía sau vang lên những tiếng nổ lớn điếc tai. Tại khoảnh khắc quay đầu lại, hắn liền nhìn thấy một cột sét thần phạt đánh xuống ba Chí Tôn của Thái Cổ. Ngay khi nhìn thấy cảnh này, đôi môi của Ma Đế Hoàng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, tất cả màu máu đều rút đi sạch sẽ. Một cảm giác giống như ngày tận thế dâng lên trong lòng, hắn hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó giống như một con thỏ sợ hãi chạy thục mạng về phía xa.

“Ầm ầm!”

Trên bầu trời mây đen hội tụ, một tia chớp màu vàng to lớn đuổi theo hướng Ma Đế Hoàng chạy trốn, phía trên còn có một cặp mắt hoàng kim to lớn lạnh giá, nhìn chằm chằm vào Ma Đế Hoàng bên dưới đang chạy thục mạng về hướng tây.

Trái tim Ma Đế Hoàng giống như rơi vào trong hầm băng, hoàn toàn lạnh lẽo. Hắn biết cặp mắt trên đỉnh đầu kia chính là của Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc.

“Tịch Nhĩ Lạc là đến tìm hắn!” - Trong lòng Ma Đế Hoàng hiểu được, một ý niệm lướt qua trong đầu: “Nếu như ta để hắn lại cho Tịch Nhĩ Lạc, liệu Tịch Nhĩ Lạc có bỏ qua cho ta không?”

Ma Đế Hoàng không biết đáp án, giờ phút này hắn hoảng hốt như chó nhà có tang. Trong lòng hắn hiểu rõ, đây không phải là lần đầu hắn giúp vị đồng bạn trong linh hồn tránh khỏi sự đuổi bắt của Tịch Nhĩ Lạc, cho dù giao kẻ đó cho Tịch Nhĩ Lạc cũng sẽ không được khoan thứ. Hơn nữa một khi giao kẻ trong linh hồn ra, cũng có nghĩa là hàng tỉ năm ẩn nhẫn đều phí công vô ích, tất cả mơ ước đều hóa thành bọt nước. Ma Đế Hoàng không cam lòng, cho nên hắn vẫn do dự.

Trong khi Ma Đế Hoàng còn đang do dự, kẻ được hắn xem là đồng bạn lại đưa ra quyết định. Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên trong lòng, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc đột nhiên cảm thấy lần này chỉ sợ là không thể nào thoát được.

“Ngươi muốn làm gì? Ngươi biết mình đang làm gì không?” - Ma Đế Hoàng đang nhanh chóng chạy trốn đột nhiên ngừng lại, giống như điên cuồng liên tục nói hai câu “làm gì”, dường như gặp phải một chuyện mà hắn không ngờ đến, điều này khiến hắn vô cùng giận dữ.

Một chùm sương mù mờ ảo từ trong thân thể Ma Đế Hoàng tỏa ra, nhanh chóng biến ảo trong hư không, khi rơi xuống đã hóa thành một bóng người mơ hồ, vừa thành hình liền nhanh chóng chạy trốn về hướng tây nam.

“Thật xin lỗi, đồng bạn tốt của ta, lần này chỉ có thể hi sinh ngươi thôi!” – Trong lòng phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc yên lặng nói với Ma Đế Hoàng. Khi Ma Đế Hoàng còn đang do dự thì hắn đã đưa ra quyết định, quyết tâm hi sinh vị đồng bạn đã hợp tác hàng tỉ năm này. Mặc dù có phần tiếc nuối, nhưng đối với hắn thì tìm một thân thể khác để nương nhờ cũng không phải là chuyện khó, dù sao cũng có rất nhiều lựa chọn, không phải sao?

“Ầm!”

Một cột sét màu vàng từ trên trời đánh xuống. Ma Đế Hoàng lại không hề tránh né, chỉ xoay người nhìn về phía bóng lưng của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc đột nhiên thoát ra khỏi linh hồn, chạy trốn về hướng tây nam. Trong mắt hắn tràn đầy giận dữ, thống khổ, bất cam và tuyệt vọng vì mơ ước sụp đổ. Sau một tiếng nổ vang, thân thể Ma Đế Hoàng liền hóa thành tro bụi, ngay cả linh hồn của hắn cũng tiêu tan. Hắn đã trốn tránh cả đời, giờ phút này lại không tránh và cũng không muốn tránh. Tại khoảnh khắc cuối cùng khi bị hủy diệt, hắn cũng không có bất kỳ sự phản kháng nào.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Bản thể sao lại xuất hiện vào lúc này? Còn người ra tay hủy diệt ba vị Chí Tôn của Thái Cổ là ai? Ta cảm giác được khí tức quang minh mãnh liệt, hẳn là một vị Quang Minh Chủ Thần. Từ lúc nào bản thể lại liên thủ với đám Quang Minh chư thần này?” – Trong lòng phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc đầy nghi hoặc, hoảng hốt như chó nhà có tang, nhanh chóng quên đi Ma Đế Hoàng. Sự kết hợp vì lợi ích vốn chẳng có bao nhiêu thứ đáng để hoài niệm. Giờ phút này hắn chỉ vội vã tìm kiếm thân thể mới, tránh khỏi bản thể truy đuổi. Thậm chí hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cho dù tìm một người hợp tác có năng lực không mạnh cũng chẳng sao, quan trọng nhất là thoát khỏi bản thể đuổi gϊếŧ lần này.

Trong trạng thái hóa thành sương mù, tốc độ của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc còn nhanh hơn so với Ma Đế Hoàng, cho dù so với Thái Cổ Kiếm Thần dùng tốc độ xưng bá vũ trụ cũng không kém hơn bao nhiêu, đây là bản năng của hắn.

Nhớ tới Ma Đế Hoàng, hắn ít nhiều có phần hổ thẹn, trên thực tế hắn đã lừa gạt đối phương. Ma Đế Hoàng vốn không phải là người đầu tiên hợp tác với hắn, còn thần lực trong cơ thể hắn cũng không ít như vậy. Luận về khả năng dồn nén thần lực và che giấu khí tức, Ma Đế Hoàng còn kém hắn đến mười vạn tám ngàn dặm. Mặc dù bản thể đang nhanh chóng đuổi đến, nhưng hắn tin tưởng vẫn có thể trốn thoát một lần nữa, tìm một người hợp tác khác, tiếp tục tìm thức ăn trong cuộc chiến thần ma.

Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh. Cũng không biết trải qua bao lâu, khi khí tức của Tịch Nhĩ Lạc dường như đã đi xa, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết mình lại thoát được một kiếp này.

“Rắc rắc!”

Đột nhiên một vết nứt to lớn xuất hiện trước người hắn, phía sau loáng thoáng truyền đến tiếng sóng biển. Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc mở mắt ra, một tia sáng đen kịt nhàn nhạt xuyên qua vết nứt in vào trong mắt hắn. Giờ phút này sắc mặt của hắn giống như tro tàn, bờ môi run rẩy giống như muốn nói gì, nhưng lại không thể thốt nên lời nào.

Vết nứt trước người hắn nhanh chóng kéo dài, cuối cùng hóa thành một vết nứt to lớn, phía sau là một vực sâu tràn ngập sương mù, đó là vực sâu bóng tối nơi Hắc Ám chư thần cư ngụ. Trên vực sâu bóng tối nhấp nhô kia, một cặp mắt to lớn đang nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt kia giống như một người mẹ đang nhìn kẻ lãng tử trở về nhà.

Hắn biết mình đã sai. Hắn vẫn cho rằng mình đã thoát khỏi sự truy bắt của bản thể, nhưng thực ra hắn vẫn luôn nằm trong bàn tay của đối phương. Khi vết nứt to lớn xuất hiện, phía sau lộ ra vực sâu bóng tối mênh mông, một cánh cửa bị đóng kín trong đầu hắn bỗng nhiên mở ra, vô số tin tức tràn vào.

Từ trước đến giờ hắn chưa từng thoát khỏi sự khống chế của bản thể, tất cả mọi thứ chỉ là một âm mưu, còn hắn chính là một con cờ vô tri trong đó. Con cờ mà Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc quăng ra cũng không chỉ có một mình hắn.

Tại thời khắc cuối cùng, tất cả bí mật đều hiện ra trước mắt hắn, tin tức vô tận tràn vào trong đầu, tất cả nghi vấn đều được làm sáng tỏ.

Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc.

Bất cứ Chủ Thần nào cũng cần thần lực, Tịch Nhĩ Lạc cũng như vậy. Nhưng không giống như những chư thần khác, bọn họ thông qua hấp thu lực lượng tín ngưỡng để nhận được thần lực, còn Tịch Nhĩ Lạc lại hấp thu thần lực của những Chủ Thần khác.

Khi cuộc chiến thần ma còn chưa bắt đầu, Tịch Nhĩ Lạc ở dưới vực sâu đã gieo ra vô số hạt giống. Ở bên ngoài, những hạt giống này được gọi là “phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc”. Tịch Nhĩ Lạc chỉ có lý trí, không có tình cảm, nhưng những hạt giống do hắn gieo rắc lại có tình cảm rất phong phú. Tịch Nhĩ Lạc dựa vào những hạt giống này để săn bắt phân thân của chư thần, hấp thu thần lực của bọn chúng. Trong số các hạt giống, có hạt cần thời gian rất dài mới có thể thức tỉnh, cũng có hạt vừa gieo ra đã thức tỉnh. Tất cả hạt giống đều cho rằng mình bị đuổi bắt, vì vậy bọn chúng không ngừng chạy trốn, nhưng thực ra Tịch Nhĩ Lạc chưa bao giờ đuổi bắt bọn chúng. Hạt giống một khi gieo ra nhất định sẽ trưởng thành, còn Tịch Nhĩ Lạc lại chọn thời điểm thích hợp thu hoạch những hạt giống trưởng thành này.

Những sợi dây vô hình liên kết Tịch Nhĩ Lạc và những hạt giống của hắn lại với nhau, ngay cả thời không cũng không thể ngăn cách được, mà những hạt giống lại không hề cảm nhận được sợi dây này.

Tịch Nhĩ Lạc dùng phương thức này để tránh khỏi tầm mắt của những chư thần khác, hấp thu thần lực.

Ngay khi biết được sự thật, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc đột nhiên muốn khóc, muốn cười, muốn hét lên giận dữ… nhưng cuối cùng tất cả tâm tình đều biến mất, chỉ còn lại sự chết lặng như tro tàn.

“Rắc rắc!”

Vết nứt to lớn chậm rãi khép lại, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc cũng từ từ biến mất dưới vực sâu bóng tối mênh mông.

Trong khi thu hoạch hạt giống, lại đồng thời gieo ra một số hạt giống khác. Trong lúc một số hạt giống ngủ say, một số hạt giống khác lại đang hấp thu dinh dưỡng, nhanh chóng trưởng thành… Chờ đến cuộc chiến thần ma lần sau, những hạt giống ngủ say này sẽ thức tỉnh, đến lúc đó Tịch Nhĩ Lạc lại gieo ra một đám hạt giống mới.

Đây chính là Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc.