Phi Thăng Chi Hậu 2: Thần Ma Chi Chiến

Chương 20: Trở về

Khi An Đức Liệt bị Tâm Ma kéo vào dưới Cửu U, trên chiến trường vẫn đang chiến đấu. Không có mệnh lệnh của An Đức Liệt, đám Cửu U chiến sĩ số lượng đông đảo căn bản không hề quan tâm đến hàng tỉ ngôi sao mang theo khí tức hủy diệt từ trên trời rơi xuống, vẫn tiếp tục chém gϊếŧ với đại quân của vương triều Trung Ương.

Cách chiến trường mấy ngàn trượng, Tâm Ma đã thu hồi hóa thân chủ nhân Sát Lục, khôi phục lại hình thái bình thường, lướt trên trăng sao bay về phía chiến trường, ánh mắt kiêu ngạo thỉnh thoảng bắn ra những luồng sáng lạnh.

“Giải quyết xong đám Cửu U chiến sĩ này, toàn bộ Ma Giới sẽ là thiên hạ của ta.” - Trong lòng Tâm Ma lẩm bẩm. Mặc dù phía trên hắn còn có một Chủ Thần thứ mười bốn không thấy bóng dáng, nhưng sau khi ở Ma Giới thời gian dài đằng đẵng, hắn đã có nhận thức sâu hơn về những kẻ được gọi là Chủ Thần này. Chủ Thần cuối cùng vẫn phải trở về quốc độ, cũng sẽ không quyến luyến quyền lực trong trần thế này.

“Có một tên chủ nhân trên danh nghĩa thì lo gì. Chủ Thần vốn không có du͙© vọиɠ của trần thế, xem vạn vật như con kiến, nhưng trong mắt ta bọn chúng cũng giống như bù nhìn thôi. Chỉ cần cung cấp đầy đủ tín ngưỡng và linh hồn, bọn chúng sẽ cam tâm tình nguyện an cư ở một góc. Lúc cần thiết thậm chí còn có thể điều động những Chủ Thần cao cao tại thượng này ra mặt giúp ta, chỉ cần một cái cớ mà thôi.” - Tâm Ma suy nghĩ, khóe miệng nở một nụ cười: “Cứ nói với Chủ Thần vĩ đại, có một thế lực cần bị diệt trừ, bởi vì bọn chúng đã uy hϊếp đến việc truyền bá tín ngưỡng của ngài. Cái cớ này hẳn là không tệ. Hà!”

“Ầm!”

Trong lúc đang suy nghĩ, Tâm Ma thình lình nghe được một tiếng vang lớn kinh thiên ở phía sau. Bị tiếng vang này ảnh hưởng, mặt đất dưới chân cũng rung chuyển kịch liệt, vài vết nứt màu đen rộng hơn một trượng từ phía sau kéo dài đến, lan qua dưới chân Tâm Ma.

- Trung Ương ma đế, ngươi chạy đi đâu!

Tâm Ma vẫn chưa hoàn toàn xoay đầu lại, bên tai bỗng nghe được một tiếng hét điên cuồng đầy khí thế.

- An Đức Liệt? Ngươi còn chưa chết?

Quay đầu lại, ánh mắt thấy được bóng người quen thuộc trên Cửu U tế đàn sụp đổ, Tâm Ma cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên khó hiểu.

Khu vực trung ương của Cửu U tế đàn có diện tích trăm dặm đã tan tành, một dãy lan can hình tròn gãy thành từng đoạn, mảnh vụn rải rác trên đất, ngay cả bốn góc của vực sâu chính giữa cũng sụp xuống. Lúc này An Đức Liệt đang đứng bên cạnh vực sâu, mái tóc dài không gió tung bay.

Hoàng bào hoa lệ trên người An Đức Liệt đã sớm rách nát. Trên thân thể trần trụi, những mảng da lớn giống như bức tường đã trải qua vô số mưa gió, từ trên người hắn tróc ra rơi xuống. Dưới lớp da bị tróc tỏa ra khói mù dày đặc, không nhìn thấy rõ cơ thể bên dưới.

An Đức Liệt lơ lửng trong hư không cách mặt đất chừng nửa thước, mái tóc dài rối tung không gió tung bay, cặp mắt bên dưới bắn ra ánh sáng lạnh. Khuôn mặt vốn tuấn tú lúc này đã trở nên cực kỳ xấu xí. Từng mảng da trên mặt tróc ra, nhưng bởi vì lớp da dính liền nên không rơi xuống, vẫn treo trên mặt hắn. Dưới lớp da dính liền kia, thấp thoáng có thể thấy được những sợi gân xanh nhúc nhích như con giun, như muốn thoát ra khỏi cơ thể.

“Xoẹt!”

Ma khí dày đặc có tính ăn mòn từ dưới da An Đức Liệt phun ra. Trong ánh mắt của Tâm Ma, thân thể An Đức Liệt nhanh chóng tan vào trong bụi mù dày đặc, chỉ còn lại hai con mắt lờ mờ vẫn treo trên không trung, nhìn chằm chằm vào Tâm Ma, trong mắt đầy sát khí ngưng tụ như thực chất.

Trong đoàn sương mù mờ mịt kia, một cánh tay không ngừng phun ra Cửu U ma khí vươn về phía Tâm Ma ở bên ngoài, đồng thời giọng nói khàn khàn của An Đức Liệt từ phía xa truyền đến:

- Chết đi cho ta!

“Ầm ầm!”

Phía trên An Đức Liệt, một đoàn mây sét từ phương xa bay tới, nhanh chóng bao trùm phía trên đỉnh đầu Tâm Ma. Phía dưới mây sét, một đoàn thủy triều ma khí cao hơn ngàn trượng hóa thành một bàn tay khổng lồ đè xuống Tâm Ma. Bàn tay ma chưa đến, hư không chung quanh Tâm Ma đã chịu không nổi áp lực vô hình to lớn này bắt đầu nứt ra. Ở phía sau, những vết tích màu đen đan xen bao phủ toàn bộ chiến trường, giống như những vết nứt trên thủy tinh. Tất cả yêu ma bị vết nứt màu đen ngoằn ngoèo kia xuyên qua, bất kể thuộc về bên nào đều kêu thảm một tiếng, sau khi run rẩy mấy cái liền hóa thành một bộ xương khô quắt, ngỡ ngàng há hốc mồm, treo trên vết nứt tung hoành chiến trường này. Nhìn từ phía xa giống như một dây leo to lớn mọc ra những quả hình người, mà những dây leo to lớn đan xen này lại đang vây lấy Tâm Ma.

- Cửu U cấm diệt, sinh tử mạn đà, diệt!

An Đức Liệt quát lớn một tiếng, bàn tay đang vươn ra bỗng nắm chặt, muốn hủy diệt Tâm Ma và cả không gian trong phạm vi mấy ngàn dặm.

- Hừ!

Mái tóc dài của Tâm Ma phất một cái, khớp xương toàn thân kêu lên lốp đốp. Trong ánh mắt của đám yêu ma, thân thể của hắn liên tục lớn lên, một đoàn khí tức hung ác đến từ hung thú Hồng Hoang như thủy triều cuốn sạch bốn phương.

- Ma Viên biến!

Theo tiếng hét lớn, trong lỗ chân lông toàn thân Tâm Ma bỗng nhô ra những sợi lông vượn to dài, trong nháy mắt đã hóa thành một Thái Cổ Ma Viên đội trời đạp đất. Trong cặp môi dày, hai chiếc răng nanh trắng lóa vượt qua môi trên nhô ra ngoài. Tâm Ma bước ra một bước, Hấp Tinh đại pháp trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, một quyền đánh về phía An Đức Liệt.

Ma khí thuần túy đến từ bên dưới Cửu U và sát lục ma khí trong cơ thể Tâm Ma phát ra như khói như sương, lượn lờ không tan, bao trùm khắp cả tây bắc Ma Giới, biến nơi này thành một quỷ vực giữa nhân gian. Trông thấy An Đức Liệt sau khi lập giao ước linh hồn với Cửu U Ma Thần, năng lực tăng mạnh, sắp kịch chiến với Tâm Ma lần nữa, ngay lúc này…

“Đùng!”

Trong hư không phía trên hai người, một đoàn ánh sáng lớn màu đen đột nhiên xuất hiện trong mây đen. Những cột sét to như vại nước lan ra bốn phía, nơi đi qua bất kể là mây đen hay ma khí đều tiêu tan không tung tích, lộ ra một khu vực trống không như khối đá xanh treo lơ lửng giữa trời.

Hiện tượng đột ngột xảy ra này khiến đám yêu ma có mặt cả kinh. Một cảm giác bất an loáng thoáng khiến cho Tâm Ma và An Đức Liệt đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn về khu vực trống không trên bầu trời.

“Ầm ầm!”

Một tảng đá to lớn mang theo khói dày và ngọn lửa màu đen từ sâu trong bầu trời rơi xuống, vừa rơi vừa xoay tròn. Tảng đá lớn kia chiếm cứ gần nửa bầu trời, bóng đen chiếu xuống vừa vặn bao trùm khoảng trống giữa An Đức Liệt và Tâm Ma. Ánh mắt nhìn lên khối vẫn thạch khổng lồ xoay tròn này, thân thể đám yêu ma đột nhiên không tự chủ được run lên. Ngay cả Tâm Ma và An Đức Liệt cũng cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ khiến người ta hít thở không thông, đó là áp lực thuộc về một thứ vượt xa trần tục. Nhìn khối vẫn thạch kéo theo chiếc đuôi lửa thật dài này, trong lòng đám yêu ma bỗng dâng lên một cảm giác nhỏ bé, giống như bản thân chỉ là một sinh linh nhỏ bé trong vũ trụ.

“Ầm ầm!”

Vẫn thạch khổng lồ kia rơi mạnh xuống trước Cửu U tế đàn trăm trượng, mảng lớn bùn đất bắn lên cao, những cơn sóng nhiệt lan về bốn phía. Ngỡ ngàng nhìn tay phải dưới tác dụng của quán tính, một quyền đánh vào tảng đá lớn kia, trong lòng Tâm Ma đột nhiên sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt. Hắn đang muốn thu hồi công kích phát ra, không ngờ lại phát hiện từ phía trước truyền đến một lực hút hùng hậu, ma khí trong cánh tay phải không tự chủ được thoát ra khỏi cơ thể, bay về phía tảng đá lớn kia. Gần như đồng thời, công kích do An Đức Liệt phát ra cũng rơi vào trên vẫn thạch bốc cháy ngọn lửa màu xanh sẫm này.

“Ầm!”

Tảng đá lớn nổ tung, vô số đá vụn bắn về bốn phương tám hướng. Trong đá vụn màu nâu, hai bàn tay mang giáp che tay màu xanh đen vươn ra ngoài, một bàn tay hướng về phía Tâm Ma, còn một bàn tay khác hướng về phía An Đức Liệt. Ngón tay lập lòe ánh sáng lạnh vẫy nhẹ một cái, hai người liền bị kéo đến như con rối.

“Rào rào!”

Trong tiếng đá vụn rơi xuống, một bóng đen to lớn khí tức như vực sâu từ trong đống đá vụn kia chậm rãi đứng lên, cặp mắt màu vàng tối lạnh giá vô tình nhìn vào hai người.

An Đức Liệt hóa thành một đoàn bụi mù và Tâm Ma bị nhân vật mạnh mẽ không thể tưởng tượng kia dùng một tay giơ lên giữa không trung, tâm thần đồng thời run rẩy.

“Chủ Thần thứ mười bốn!” - Sắc mặt hai người đều biến đổi. Không ai nghĩ tới, Chủ Thần thứ mười bốn sau khi tiến vào Thái Cổ đã biến mất không tung tích, lúc này lại xuất hiện ở đây. So với An Đức Liệt, chấn động trong lòng Tâm Ma càng mãnh liệt hơn. So với lần gặp mặt đầu tiên, khi tức trên người Chủ Thần thứ mười bốn càng trở nên mạnh mẽ. Nếu như nói lần gặp mặt đầu tiên, Tâm Ma cảm thấy giống như giọt mưa so với sông lớn, vậy thì cảm giác hiện giờ là như so với một hải dương.

Linh hồn của Chủ Thần thứ mười bốn cao thâm khó lường như mây đen biến ảo trên bầu trời, chỉ riêng áp lực của linh hồn đã khiến cho linh hồn của hai người không thể động đậy, đừng nói đến chuyện thao túng chân khí trong cơ thể phản kích.

Chủ Thần thứ mười bốn đầu đội Xi Vưu mũ giáp, người mặc Sát Lục chiến giáp, cả người bao phủ trong giáp sắt lạnh giá, cặp mắt lạnh lẽo vô tình nhìn chằm chằm vào hai người. Mặc dù hắn không mở miệng nói chuyện, nhưng từ trong ánh mắt của hắn hai người đều đọc được tin tức: “Muốn chết hay muốn sống?”

- Xin chủ nhân tha mạng! An Đức Liệt trung thành, tuyệt đối không hai lòng!

Bị Chủ Thần thứ mười bốn cao hơn trăm trượng nắm trong tay giơ lên cao, An Đức Liệt run rẩy co lại thành một đoàn, giống như một con thỏ bị hoảng sợ. Vào lúc này, sự căm ghét và sát ý gì đó đối với Tâm Ma đều đã bay ra ngoài chín tầng mây, chỉ còn lại bản năng cầu sinh.

Đã từng tận mắt nhìn thấy Chủ Thần thứ mười bốn nuốt trọn ma thần cổ xưa đã bảo vệ Cửu U tế đàn cho hắn trong mấy trăm triệu năm, An Đức Liệt căn bản không tin Chủ Thần thứ mười bốn sẽ có ưu đãi gì cho người hầu của hắn.

Cặp mắt của Chủ Thần thứ mười bốn lộ ra bên ngoài chiến giáp quét qua Cửu U tế đàn sụp đổ. Tâm thần An Đức Liệt run lên, không đợi Chủ Thần thứ mười bốn chỉ trích, toàn thân sương mù dâng trào, một luồng bụi mù tràn đầy khí tức tử vong tụ lại thành hình cánh tay, chỉ vào Tâm Ma đang nằm trong một bàn tay khác của Chủ Thần thứ mười bốn, thét to:

- Chủ nhân, tất cả những thứ này đều do hắn gây nên!

Lúc này Tâm Ma bị bàn tay khổng lồ của Chủ Thần thứ mười bốn nắm lấy cổ, hắc ám thần lực của Chủ Thần thứ mười bốn trực tiếp phong tỏa ma khí trong cơ thể hắn. Mà sát lục thần lực hắn thu được lại có cùng nguồn gốc với Chủ Thần thứ mười bốn, luận về độ thuần túy lại kém xa đối phương, căn bản không có cách nào phản kháng. Ma khí lưu chuyển trong cơ thể vừa bị phong tỏa, Tâm Ma cũng không thể duy trì hình dángThái Cổ Ma Viên, lập tức khôi phục thành hình thái yêu ma cao khoảng mấy trượng, vừa vặn bị Chủ Thần thứ mười bốn nắm trong tay.

Nghe được An Đức Liệt chỉ trích, cặp mắt Tâm Ma trợn lên, thiếu chút nữa muốn xông tới một đao gϊếŧ chết đối phương. Tâm niệm xoay chuyển, hắn liền cung kính nói:

- Xin chủ nhân trách phạt! An Đức Liệt sỉ nhục tục danh của chủ nhân, thần giận quá muốn giáo huấn hắn một trận, vì mậy mới vô tình phá hủy Cửu U tế đàn.

Sương mù không ngừng lượn lờ quanh người An Đức Liệt đột nhiên thu lại một chút. Một tiếng thét chói tai từ trong sương mù vang lên:

- Chủ nhân, không phải vậy… chuyện không phải như vậy!

Ngay lúc này, giọng nói không có chút tình cảm nhân loại nào của Chủ Thần thứ mười bốn đồng thời vang lên trong đầu hai người: “Kể từ hôm nay, hai người các ngươi đồng thời trông coi Ma Giới, không được tiếp tục gϊếŧ hại lẫn nhau. Đợi sau khi cửu tinh hội tụ, các ngươi sẽ cùng ta tấn công vào Thái Cổ, hủy diệt nhân tộc.”

Hai người nào còn dám ý kiến. Ngay cả An Đức Liệt, lúc này nghe được ý niệm của Chủ Thần thứ mười bốn truyền vào trong đầu, cũng biết bảo vệ cái mạng của mình, không dám nói gì nữa. Hai người đồng thanh cung kính nói:

- Vâng thưa chủ nhân!

Bàn tay như sắt thép của Chủ Thần thứ mười bốn buông lỏng ra, hai người liền từ không trung rơi xuống, cũng không dám đứng dậy, song song quỳ sát trên đất, đầu cúi thấp gần như đυ.ng vào mặt đất.

Tâm Ma nhìn chằm chằm mặt đất đầy đá vụn nhỏ chừng đầu ngón tay út, vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng âm thầm suy nghĩ: “Lần này có vẻ không ổn. Cuộc chiến tranh này đã khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn khôi phục trước thời hạn rất nhiều. Nguyên thần của Đệ Tam phân thần bây giờ còn chưa trở về…”

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, bên tai chợi có một luồng gió nhẹ thổi qua, nơi này đã có thêm một luồng khí tức quang ám đan xen. Tâm Ma kinh ngạc, ma thức quét qua, thình lình phát hiện bên cạnh đã có một người nữa.

- Thống lĩnh quân đoàn đọa lạc thiên sứ Lộ Tây Pháp tham kiến Chủ Thần thứ mười bốn đại nhân! Lộ Tây Pháp nguyện dẫn hàng tỉ đọa lạc thiên sứ theo đại nhân chinh chiến vũ trụ, quân lâm hàng tỉ không gian!

Mười hai đôi cánh chim sáng tối đã nói rõ thân phận của người đến. Lộ Tây Pháp vừa mới xuất hiện ở trước người Chủ Thần thứ mười bốn không xa, lập tức quỳ một chân xuống, vẻ mặt thành kính.

- Ồ…

Chủ Thần thứ mười bốn lẳng lặng đứng giữa trời đất, ánh mắt không có chút biểu tình nào nhìn chằm chằm vào Lộ Tây Pháp nửa quỳ trên đất. Một lúc sau hắn mới chỉ một cái, đầu ngón tay bắn ra một điểm đỏ tươi, lúc đầu lớn khoảng bằng chiếc cối xay, sau đó nhanh chóng xoay tròn nhỏ đi, cuối cùng trở thành lớn khoảng chừng hạt gạo, in vào giữa vầng trán trắng nõn nhẵn bóng của Lộ Tây Pháp.

- Tạ đại nhân, Lộ Tây Pháp nhất định sẽ toàn tâm trợ giúp đại nhân chinh phạt nhân tộc!

Lộ Tây Pháp cung kính nói.

Ánh mắt Chủ Thần thứ mười bốn chỉ dừng lại trên người Lộ Tây Pháp một chút liền dời đi chỗ khác, nhìn về phía xa. Trên chiến trường, bởi vì Chủ Thần thứ mười bốn đột ngột từ trên trời giáng xuống nên hai bên đã sớm ngừng giao chiến.

Chiến trường rộng lớn hoàn toàn im ắng. Đám yêu ma đông đảo trải dài đến tận chân trời, nhìn về về phía Chủ Thần thứ mười bốn, lặng lẽ nằm rạp xuống đất, dùng tư thế này để biểu đạt sự sợ hãi và kính phục trong lòng.

Rất nhanh, trên chiến trường chỉ còn lại quân đoàn Hủy Diệt vẫn đứng ngạo nghễ. Trông thấy ánh mắt của Chủ Thần thứ mười bốn sắp nhìn tới, Thái Huyền lo lắng, liền dùng ý niệm truyền âm với mọi người: “Mau quỳ xuống! Nếu vì chuyện này mà bị Chủ Thần tiêu diệt, vậy thì mục đích chúng ta tới đây sẽ hoàn toàn không còn ý nghĩa.”

Trong mắt mọi người hiện lên vẻ phức tạp, sau khi do dự một chút cuối cùng cũng quỳ xuống.

Ánh mắt của Chủ Thần thứ mười bốn quét qua chiến trường yên tĩnh, lại thu về nhanh như chớp. Ánh mắt của hắn chuyển sang ba người Tâm Ma, An Đức Liệt và Lộ Tây Pháp, dừng lại ở mỗi người một chút, cuối cùng nhìn thẳng vào An Đức Liệt.

- A!

An Đức Liệt kinh hãi kêu một tiếng, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền bị một lực lượng vô hình từ trong ánh mắt của Chủ Thần thứ mười bốn phát ra từ từ nhấc lên.

- An, Đức, Liệt…

Giọng nói của Chủ Thần thứ mười bốn như tiếng kim loại vang khắp bầu trời. Đám yêu ma nghe được giọng nói này đều lần lượt ngẩng đầu lên, nhìn về phía An Đức Liệt như con rối bị Chủ Thần thứ mười bốn treo giữa không trung.

- Hắn sẽ thay thế ta thống trị Ma Giới.

Chủ Thần thứ mười bốn dùng một ngón tay chỉ vào An Đức Liệt, lạnh lùng nói.

“Ầm!”

Trên vùng trời chiến trường đột nhiên bộc phát ra một tiếng vang lớn. Đám yêu ma đều kinh hô một tiếng, mở to hai mắt nhìn về phía An Đức Liệt. Trong đám người, thân thể Thái Huyền run lên mấy cái, nhờ vào lý trí mới kìm được không lao tới, nhưng trong đầu lại nổ vang: “Tại sao lại như vậy?”

Ở bên cạnh, đám yêu ma dưới trướng An Đức Liệt đã lộ ra vẻ mừng rỡ, đồng loạt hét lớn.

Khi giọng nói như tiếng kim loại của Chủ Thần thứ mười bốn biến mất trên trời, ba người Tâm Ma, An Đức Liệt và Lộ Tây Pháp vẫn đang chìm trong sự kinh hãi to lớn, thật lâu không thể bình tĩnh lại.

An Đức Liệt chỉ cảm thấy trong đầu không ngừng nổ vang, mỗi tiếng nổ đều gây nên sự trống rỗng. Một sự vui sướиɠ to lớn như thủy triều tràn qua trong lòng hắn, cũng không nhận ra Chủ Thần thứ mười bốn thả hắn xuống lúc nào.

“Chủ Thần thứ mười bốn lại chỉ định ta làm thần sứ! Chủ Thần thứ mười bốn lại chỉ định ta làm thần sứ…” - Trong đầu An Đức Liệt không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, sự vui sướиɠ to lớn khiến cho hắn đã mất đi tâm tính bình thường.

Thần sứ của Chủ Thần thứ mười bốn, danh hiệu này cũng không phải đơn giản như bề ngoài. Mỗi người đều hiểu được uy lực những lời vừa rồi của Chủ Thần thứ mười bốn. Tiến vào Thái Cổ, tiêu diệt nhân tộc, tiếp đó sẽ là huyết tộc và Thiên Đường. Trước đây chư thần đều là cao cao tại thượng, cũng không tham gia vào chiến đấu cấp bậc dưới Chủ Thần, nhưng Chủ Thần thứ mười bốn lại không giống như vậy. Những gì hắn trải qua đã nói rõ hắn sẽ phá vỡ cấm kỵ này của chư thần.

Bốn Chí Tôn rất mạnh, thánh thú rất mạnh, nhưng trong lòng đám yêu ma, năng lực của một Hắc Ám Chủ Thần thật sự còn mạnh hơn nhiều. Huống hồ không có Tứ Tượng đại trận, Thái Cổ lấy gì để đối kháng với Chủ Thần thứ mười bốn? Đám yêu ma đều bị cảnh tượng sắp xuất hiện làm phấn chấn, điên cuồng gào lên.

Bên cạnh An Đức Liệt, tâm tình của Tâm Ma nhanh chóng khôi phục bình thường, như suy nghĩ gì đó liếc nhìn Chủ Thần thứ mười bốn một cái, lại nhìn về phía An Đức Liệt bên cạnh. Gần như đồng thời, Lộ Tây Pháp cũng như có suy nghĩ nhìn về An Đức Liệt đang mừng rỡ.

Chân mày Tâm Ma cau lại, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cũng không ai biết hắn đang nghĩ gì.

“Lộ Tây Pháp… Trung Ương đại đế, hừ!” - Ánh mắt An Đức Liệt xuyên qua bụi mù dày đặc nhìn vào Lộ Tây Pháp và Tâm Ma bên cạnh, trong lòng dâng lên sát ý lạnh lẽo: “Đợi khi ta nắm giữ Ma Giới sẽ chăm sóc bọn ngươi thật tốt.”