Phi Thăng Chi Hậu 2: Thần Ma Chi Chiến

Chương 8: Điềm báo nhỏ

Đợi khí tức của Trật Tự Chi Chủ Phất Lợi Quý Mễ An và Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc biến mất khỏi vũ trụ hư không đen kịt, mười tên vương triều đại đế đã sớm chạy ra xa mấy chục vạn dặm.

Bất kể là Ma Đế Hoàng đại đế hay Tát Cách Lôi Tư đại đế, cả mười tên đại đế đều không phá vỡ không gian trở về Ma Giới. Đợi sau khi khí tức của hai vị Chủ Thần biến mất khỏi vũ trụ, ánh mắt của bọn chúng liền sáng lên, không hề do dự bay về hướng hai viên thần cách biến mất như tia chớp.

Khí tức của mười tên vương triều đại đế nhanh chóng biến mất khỏi cảm ứng của Tâm Ma. Biến hóa đột ngột này cuối cùng khiến cho hắn thu hồi ánh mắt khỏi hư không mênh mông, bất giác nhìn về hướng mười tên vương triều đại đế. Chỉ thấy ở phía trước hư ảnh mười tên vương triều đại đế, một bóng sáng lấp lánh như sao băng nhanh chóng biến mất vào sâu trong bóng tối.

Trước khi vệt sáng trắng lấp lánh như sao băng kia biến mất vào sâu trong hư vô, ánh sáng còn sót lại in vào trong con ngươi đen kịt của Tâm Ma, hóa thành mười hai đôi cánh sáng.

“Lộ Tây Pháp…” – Đưa mắt nhìn về phía xa, Tâm Ma thu chân lại, trong miệng lẩm bẩm, thần sắc lại tỏ ra có chút không yên.

Sự biến mất của Bổn Tôn thật quá kỳ dị. Bất kể Tâm Ma đối với Bổn Tôn như thế nào, là ghét hay là căm hận, đều không thể thay đổi được một sự thật: từ trước tới nay, sự cường đại của Bổn Tôn chính là chỗ dựa cuối cùng của hai phân thần còn lại.

Lại nhìn về hướng hai viên thần cách biến mất lần nữa, vẻ mặt Tâm Ma ngơ ngác, đưa tay khẽ vuốt lên trán mình. Nơi bàn tay chạm vào truyền đến khí tức quen thuộc của Sát Lục thần cách bước đầu thành hình.

Một bên là tình huống của Bổn Tôn, còn một bên là sự hấp dẫn của thần cách. Tâm Ma hơi do dự, cuối cùng hạ quyết tâm, áo choàng phất lên, xoay người bay vυ't về hướng ngược lại.

Cái chết của Chiến Tranh Chi Chủ và Cứu Thục Chi Chủ đã nói rõ vấn đề, bất kỳ sự xuất hiện của Chủ Thần mới nào đều không được phép. Âm Mưu Chi Chủ và Trật Tự Chi Chủ lần lượt ra tay, hiển nhiên cũng không hi vọng bất cứ sinh vật nào dùng hai viên thần cách này để thành thần. Nếu là như thế, sao có thể để cho đám cường giả yêu ma dễ dàng lấy được hai viên thần cách này như vậy.

Trong vũ trụ tồn tại vô số không gian song song và không song song. Cho dù là đuổi theo hướng hai viên thần cách biến mất, cũng chưa chắc có thể tìm được thần cách.

Vào giờ phút này, nói không chừng nó đã lẳng lặng nằm ở một không gian đổ nát đầy dung nham, ít dấu chân người; hoặc có thể rơi vào bên cạnh một dòng suối nhỏ trong một không gian, bị một con dã thú đi qua cho rằng là bảo thạch kỳ lạ mang đi.

Tất cả đều có thể.

Không có ai làm chủ, thần cách của Chủ Thần cũng không khác gì hòn đá bình thường, sẽ không tỏa ra bất kỳ khí tức nào khiến người khác chú ý.

Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ vẫn chưa trở về, nhưng Phượng Phi đã sớm quen với cuộc sống này.

Đột nhiên một trận dao động không gian khác thường từ trước dốc núi truyền đến. Phượng Phi còn chưa kịp phản ứng, trước mắt chợt tối sầm lại, đã có thêm một bóng người đứng thẳng.

Người nọ mặc trường bào rộng thùng thình, áo khoác màu đen từ đỉnh đầu rũ xuống đến chân, cả nửa gương mặt đều ẩn giấu bên dưới áo bào đen, chỉ lộ ra chiếc mũi vươn thẳng cùng đôi môi hơi dày.

Trong lòng Phượng Phi giật mình. Người này tới quá đột ngột. Nhưng rất nhanh nàng liền phát giác ra, trên người kẻ mới tới này không hề có gì sát khí, cũng không có ý thù địch, chân khí ngưng tụ trong l*иg ngực nàng liền tản ra.

- Ngươi là?

Phượng Phi nghi hoặc hỏi.

Người tới cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Thái Cổ Kiếm Thần không nhúc nhích bên cạnh Phượng Phi.

- Hắn như vậy… đã bao lâu rồi?

Người tới lên tiếng hỏi. Mặc dù hết sức che giấu, nhưng Phượng Phi vẫn nhận ra một sự kinh hãi và kích động khó mà kiềm chế được.

“Có lẽ hắn là một cao thủ tiềm tu của Thái Cổ quen biết với Vô Kỵ.” - Phượng Phi thầm nghĩ.

- Đã mấy tháng rồi.

Phượng Phi trả lời, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt bên dưới mũ trùm đầu của người mới tới. Người này gây cho nàng một cảm giác kỳ quái, vừa quen thuộc nhưng lại vừa xa lạ.

Người tới dường như phát giác được ý đồ của Phượng Phi, liền quay đầu đi tránh khỏi ánh mắt của nàng, giả bộ như vô ý nhìn lướt qua dãy núi phía xa.

“Đây… rốt cuộc là chuyện gì?” - Một sự mê mang trước đó chưa từng có dâng lên trong lòng, Tâm Ma cảm giác mình giống như bước vào trong một mảng sương mù mênh mông vô tận, không có phương hướng, cũng không có đường ra. Ba phân thần vốn là một thể, một vinh thì tất cả đều vinh, một mất thì tất cả đều mất.

Trung Ương đại đế là Tâm Ma, cũng là Đệ Nhất phân thần.

Tâm Ma vốn muốn đến Thái Cổ Kiếm các gặp mặt Kiếm Thần, xem thử hắn có biết tin tức gì về việc Bổn Tôn đột nhiên biến mất hay không. Từ sau khi ý thức Tâm Ma thức tỉnh, hai người đã ngăn cách liên hệ tâm linh với nhau.

Nhưng không nghĩ tới, sau khi đến Thái Cổ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng ở bên dốc núi, chân khí trong cơ thể vẫn còn, nhưng linh hồn thì đã biến mất không tung tích.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” - Trong lòng Tâm Ma gào thét, loáng thoáng có một sự khủng hoảng. Hai phân thần đột nhiên biến mất như vậy, một người thì ngay cả thân thể và linh hồn đều không tồn tại, một người khác thì chỉ còn lại một cái vỏ rỗng. Ba phân thần một mất thì tất cả đều mất, rốt cuộc mình còn có thể duy trì được bao lâu? Liệu có biến mất giống như bọn họ hay không?

Tâm Ma phiền não lắc đầu một cái. Tại khoảnh khắc này, mũ trùm đầu màu đen rũ xuống bỗng phất lên, vô tình lộ ra một vệt đường nét lưu loát trên gương mặt.

Trong lòng Phượng Phi giật mình, trái tim đập mạnh, liền nhẹ nhàng đứng dậy, do dự một chút, cuối cùng vươn một cánh tay mảnh khảnh nhu hòa ra, nhìn chăm chú vào Tâm Ma, khó nén kích động nói:

- Ta có thể nhìn khuôn mặt của ngươi một chút không?

Tâm Ma giống như khựng lại một chút, chợt xoay đầu nhìn chằm chằm vào Phượng Phi, cả người tỏa ra khí tức nguy hiểm giống như dã thú.

“Keng!”

Bên dốc núi, Phong Vân Vô Kỵ không nhúc nhích đột nhiên toàn thân phát ra một vòng kiếm khí sáng ngời. Trong hư không vang lên một tiếng kiếm ngân phá vỡ bầu trời. Kiếm khí hùng hậu ngăn cách khí tức của Tâm Ma ảnh hưởng đến Phượng Phi, đồng thời bảo vệ Phượng Phi bên trong kiếm khí.

“Bỏ đi… nếu nữ nhân này đã quan trọng với ngươi như vậy, ta tha cho ả một mạng là được.” - Tâm Ma không nhìn Phong Vân Vô Kỵ ngồi trên đất, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, đây chỉ là chân khí do Phong Vân Vô Kỵ lưu tại trong cơ thể, bảo vệ một cách vô thức mà thôi.

- Kẻ nào?

Bên dưới dốc núi, một đám cao thủ đang tu luyện bị tiếng động này làm giật mình, lần lượt từ trong nhập định tỉnh lại, thân hình vừa động đã nhảy lên dốc núi.

Tâm Ma lúc này tâm phiền ý loạn, căn bản không muốn dây dưa với đám người Thái Cổ này.

- Đây là khuôn mặt thật của ta.

Tâm Ma đột nhiên đưa tay vén chiếc mũ trùm đầu màu đen trên đầu xuống, nhìn chằm chằm vào Phượng Phi nói. Thân hình vừa động đã như sao băng từ trên sườn núi nhảy xuống, lao vào trong hư không biến mất không thấy. Chỉ còn lại Phượng Phi đứng trong cuồng phong, lẳng lặng ngẩn người.

- Công chúa Phượng Phi, cô không sao chứ?

Trên dốc núi, đám cao thủ ẩn tu trong lòng nghĩ lại mà sợ. Vừa rồi thật quá sơ suất, nếu như người đến có ác ý, chỉ sợ…

- Ta không sao…

Phượng Phi ngơ ngác nói. Đối với Vô Kỵ, những thứ nàng không biết thật sự quá nhiều.

Trong không gian vũ trụ mênh mông, Đọa Lạc Chi Vương như sao băng đuổi sát theo hai viên thần cách. Sở hữu tốc độ tung hoành vũ trụ, Lộ Tây Pháp hoàn toàn có tự tin và năng lực này.

Hai viên thần cách chia ra làm hai hướng bay đi. Lộ Tây Pháp hơi do dự, liền lựa chọn một viên thần cách trong đó đuổi theo.

Tốc độ bay của thần cách cũng không phải là rất nhanh, nhưng chỉ trong khoảng cách ngắn ngủi đã xuyên qua hàng vạn không gian song song. Loại phương thức bay không theo đường thẳng không gian này khiến cho Lộ Tây Pháp gặp phiền toái rất lớn. Mặc dù sở hữu tốc độ tung hoành vũ trụ, cũng không cách nào phát huy được tác dụng lớn nhất trong kiểu di chuyển như con thoi qua các không gian này.

Bình thường nhìn như chạm tay là có thể đυ.ng được, nhưng ở giữa lại cách nhau đến mấy không gian.

Cũng không biết đã đuổi theo viên thần cách của Cứu Thục qua bao nhiêu không gian, cuối cùng thần cách đã càng lúc càng gần. Ánh mắt Lộ Tây Pháp kiên nghị, mười hai đôi cánh sau lưng rung lên, tốc độ càng gia tăng gấp bội.

Một ngày này, sinh vật trong vô số không gian ngẩng đầu nhìn lên trời, nơi đó có một viên sao băng phát ra ánh sáng và hơi nóng vô tận, vẽ ra một vệt cầu vồng trắng sáng trên không trung, biến mất nơi chân trời.

“Cuối cùng…”

Thần cách lại xuất hiện trong tầm mắt lần nữa, khoảng cách đã còn chưa đến một không gian. Một cảm giác vui sướиɠ không thể ức chế dâng lên trong lòng, với sự bình tĩnh của Lộ Tây Pháp khóe miệng cũng không khỏi lộ ra một nụ cười mừng rỡ.

“Ầm!”

Tay phải mở ra, không gian quy tắc chung quanh dao động, đồng thời không gian trước người xuất hiện tầng tầng nếp nhăn. Trong nháy mắt, khoảng cách với thần cách đã còn chưa đến trăm trượng. Với tốc độ của Lộ Tây Pháp, bắt được thần cách gần như đã là chuyện mười phần chắc chín. Mắt thấy cách thần cách càng lúc càng gần, ngay lúc này…

“Đại nhân!” - Một giọng nói nôn nóng đột nhiên vang lên trong đầu Đọa Lạc Chi Vương: “Chúng tôi không chống cự nổi nữa rồi!”

Ánh mắt Lộ Tây Pháp lạnh lẽo, vẫn như cũ bay về phía viên Quang Minh thần cách kia.

“Đại nhân, chúng tôi thật sự không thể chống nổi nữa. Mễ Già Lặc đã chuẩn bị phát động ‘Sự cứu rỗi của Thiên Đường’, không có ngài chủ trì, chúng tôi căn bản không thể dựa vào Chúng Ma điện để ngăn cản được.”

Trái tim Lộ Tây Pháp đột nhiên co lại một chút, nhưng khi ánh mắt rơi vào trên viên thần cách kia, liền cắn răng một cái, tiếp tục lao về phía trước.

“Hẳn là tới kịp!”

Tay phải mở ra, Lộ Tây Pháp đưa tay bắt lấy thần cách gần trong gang tấc. Gần rồi, đã rất gần rồi…

“Đại nhân, Gia Bách Liệt và Ô Liệt Nhĩ cũng xuất hiện rồi!”

“Đại nhân!”

“Đại nhân!”

Tiếng kêu gọi đến từ bảy quân chủ của Chúng Ma điện càng lúc càng dồn dập. Từ một đầu khác truyền đến vô số tiếng kêu thảm thiết của đọa lạc thiên sứ trước khi chết phát ra. Trong thấp thoáng, Lộ Tây Pháp dường như nhìn thấy một đoàn ánh sáng to lớn còn chói mắt hơn gấp trăm ngàn lần so với mặt trời, như sao băng kéo theo chiếc đuôi lửa thật dài từ không trung nghiêng nghiêng rơi xuống. Nơi đoàn ánh sáng kia lăn qua, vô số đọa lạc thiên sứ còn chưa đến gần đã ào ào tan rã như tuyết đọng. Đọa lạc thiên sứ đầy trời lại không một ai có thể khiến cho tốc độ của đoàn ánh sáng đang rơi xuống này chậm lại dù chỉ một khắc.

Phía sau đoàn ánh sáng có ba bóng sáng mơ hồ quỳ một chân trong ánh sáng thần thánh, sau lưng sáu đôi cánh sáng mở thật to. Tiếng cầu nguyện vang khắp trời mây.

“Bất kể thế nào ta cũng nhất định phải lấy được viên thần cách này!” - Trong biển ý thức cảm nhận được tiếng kêu thảm thiết của đọa lạc thiên sứ tử vong, ý chí của Lộ Tây Pháp lại như sắt thép không hề lay chuyển.

Từ Thiên Đường rơi xuống đến Địa Ngục, từ bỏ quang vinh của một đại thiên sứ trưởng, trở thành tín đồ của Hắc Ám Chủ Thần đã từng rất căm ghét… tất cả những điều này rốt cuộc là vì cái gì?

Còn không phải là vì giờ phút này sao? Còn không phải là vì lấy được viên thần cách này, thành tựu Chủ Thần, dùng nó để chứng minh với Chủ Thần, Lộ Tây Pháp ta tuyệt đối không phải là một món đồ chơi hay con rối đáng thương hại.

Trong lòng Lộ Tây Pháp điên cuồng hét lên, cặp mắt như ngôi sao đã phát ra ánh sáng chói mắt như như hằng tinh. Giờ phút này trong lòng hắn có một sự thèm khát chưa bao giờ từng có.

Cho ta thêm một chút thời gian, chỉ cần nửa giây, không, chỉ cần ít hơn, ta có thể lấy được thần cách, sau đó trở về Chúng Ma điện ngăn cản công kích của bọn chúng. Cho thêm ta một chút thời gian, thời gian…

Tất cả mọi thứ đều để lại phía sau, cuối cùng…

Năm ngón tay đột nhiên nắm lại…

Thế nhưng…

“Sao lại như vậy?” - Khi năm ngón tay của Lộ Tây Pháp thu lại, cũng không cảm nhận được vật thật ở trong lòng bàn tay. Thần cách vốn chắc chắn phải nằm trong tay lại đột nhiên biến mất không hề báo trước.

- Không thể nào!

Bàn tay mở ra như tia chớp. Nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trống rỗng, Lộ Tây Pháp phát ra một tiếng hét giận dữ như xé rách nửa vũ trụ.

Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có khí tức của bất kỳ nhân vật cường đại nào lưu lại.

“Đại nhân, xin vĩnh biệt! Hi vọng kiếp sau chúng tôi vẫn có thể làm thuộc hạ của ngài…” - Trong đầu vang lên tiếng cáo biệt tuyệt vọng của bảy quân chủ.

Một cảm giác nghẹt thở khó tả xiết chặt cổ họng Lộ Tây Pháp, khoảnh khắc này dường như đã trôi qua vô số vũ trụ thế kỷ.

Mắt thấy ánh sáng “Sự cứu rỗi của Thiên Đường” do Mễ Già Lặc làm chủ, hai tên Sí thiên sứ phụ trợ phát động sắp đánh vào Chúng Ma điện, đột nhiên một bóng sáng thoáng qua, Đọa Lạc Chi Vương khuôn mặt vặn vẹo đã xuất hiện trên bầu trời Chúng Ma điện.

- Tử vong làm tên, sự khinh nhờn của Hắc Ám chư thần!

Đọa Lạc Chi Vương quỳ một chân trong hư không, sau lưng sáu đôi cánh sáng hắc ám phát ra ánh sáng màu đen như hải dương, thấp thoáng có một thập tự giá màu đen to lớn xuất hiện ở sau lưng hắn.

“Ầm!”

Chúng Ma điện nổ vang. Lực lượng Địa Ngục đọa lạc hùng hậu hóa thành một vệt cầu vồng đen truyền vào trong cơ thể Lộ Tây Pháp, lại hội tụ vào trong bóng sáng của thập tự giá to lớn màu đen sau lưng hắn.

Lộ Tây Pháp đột nhiên ngẩng đầu lên, mái tóc vàng lay động. Bên dưới mái tóc dài, cặp mắt thường ngày như ngôi sao giờ phút này lại hóa thành một mảng đen kịt và tà ác, càng nhiều hơn là sự căm hận không thể phai nhạt.

“Ầm!”

Một quả cầu ánh sáng từ thập tự giá màu đen to lớn phát ra, bao bọc Lộ Tây Pháp vào bên trong, rít gào bay lên, nghênh đón ánh sáng thần thánh của Thiên Đường từ phía đối diện đánh xuống.

Tại khoảnh khắc lực lượng đen tối “Sự khinh nhờn của Hắc Ám chư thần” bắn lên, ánh mắt Đọa Lạc Chi Vương cũng theo đó nhìn lên, xuyên qua tầng tầng bóng sáng nhìn vào ba tên Sí thiên sứ. Từ trên người ba tên Sí thiên sứ này, Lộ Tây Pháp dường như nhìn thấy được “Nụ cười tà ác của Thiên Đường chư thần” do hắn sáng tạo ra.

Trong trời đất, rốt cuộc là ai có thể dưới tình huống Đọa Lạc Chi Vương cường đại không phát giác ra, dễ dàng cướp đi Quang Minh thần cách sắp tới tay của hắn?

Đáp án của Lộ Tây Pháp là Quang Minh chư thần.

Cũng chỉ có bọn họ mới không hi vọng mình lấy được Quang Minh thần cách.

Trong dòng nước thời gian xuyên qua khắp vũ trụ, dẫn dắt rất nhiều pháp tắc, Bổn Tôn lẳng lặng lĩnh hội. Tin tức vô cùng vô tận dùng tốc độ khó mà hình dung tràn vào biển ý thức của hắn, lại nhanh chóng trôi đi, chỉ lưu lại một chút dấu vết.

Giờ phút này Bổn Tôn đang ở trong một trạng thái vô cùng kỳ diệu.

Mặc dù không tồn tại ở bất kỳ nơi nào trong vũ trụ, nhưng lại như tồn tại ở khắp mọi nơi. Bổn Tôn giống như một điểm di động trên đường thẳng thời gian. Hắn tồn tại ở quá khứ, hiện tại, tương lai, cùng với bất kỳ nơi nào dòng nước thời gian có thể hồi tưởng và kéo dài đến.

Hắn giống như một điểm trong dòng nước của dòng sông thời gian, trôi nổi nhưng vĩnh viễn sẽ không dừng lại.

Lộ Tây Pháp mãi mãi cũng không thể biết, thần cách vốn chạm tay là có thể đυ.ng cũng không bị Quang Minh chư thần đoạt đi, mà là bị Bổn Tôn đang trôi nổi trong dòng nước thời gian cướp mất, lẳng lặng lơ lửng trong biển ý thức của hắn.