Tử Thần Thiết Kế Sư

Quyển 3 - Chương 39: Người sùng bái Ma Phỉ.


Xiên rau quả nướng khéo léo, sake thanh đạm.

Bên trong quán đồ nướng Thúy Trúc Lâm, Âu Dương Lục Sắc ngồi trước khung cửa kính lớn, trong mùi thơm của thức ăn, nàng chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lẽ ra bọn hắn phải rời khỏi đây từ ngày hôm qua, tiếp tục đi đến thành phố kế tiếp: thành phố H.

Thế nhưng cơn mưa mùa thu phía trước đã cản trở hành trình của bọn hắn.

Cơn mưa này thế nào cũng kéo dài liên tục, những hạt mưa rả rích, thong thả rơi trên những chiếc lá vàng lác đác ngoài khung cửa sổ, phát ra âm thanh nhẹ nhàng như những nốt nhạc lười biếng, êm ái mà du dương.

Mộc Tử ngồi đối diện với nàng, vừa ăn xâu nướng vừa ung dung đọc báo.

Mười phút trước, hắn chỉ vào một tiêu đề trên tờ báo rồi nói với Âu Dương Lục Sắc: “Gần đây, Lý Thiên mới về nước.”

Âu Dương Lục Sắc cũng không tỏ ra giật mình hoặc xúc động mấy, thậm chí nàng còn lười hỏi một câu như về lúc nào hay về làm gì mà chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.

Sau đó nàng tiếp tục ngắm cơn mưa mùa thu của mình.

Cũng không phải nàng tỏ ra lạnh lùng với lão hài tử họ Lý, mà là vì nàng vẫn còn đắm chìm trong sự thương cảm khi Phong Ảnh rời đi.

Thật ra nàng cũng biết Phong Ảnh rời khỏi đây là vì có lý do của riêng mình.

Giống như Mina lựa chọn sự hư vinh, Tưởng Tuyết Phân lựa chọn sự phản bội, Hà Lệ lựa chọn sự tham lam. Mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn cách sống của mình.

Mà điều Phong Ảnh lựa chọn chính là: cô độc.

Biến cố năm năm trước đã khiến nàng mất hết ý chí về một số việc nào đó.

Vì vậy, nàng lựa chọn một con đường khép kín, chỉ thuộc về chính nàng, sau đó một mình cô độc, một mình bước tiếp.

Cũng vì thế mà dù nàng gặp được Âu Dương Lục Sắc - người bạn tri kỷ khiến nàng đồng cảm, nàng vẫn lựa chọn rời khỏi đây.

Cho nên, dù nàng gặp Hắc Bạch Vô Thường – hai người có thể khiến nàng nhớ lại về người cộng sự nhiều năm trước trong ký ức của mình nhưng vẫn như cũ, nàng không cách nào ngăn cản bước chân cô độc đang đi về phía trước!

Vài ngày trước, cũng ở nơi này, Phong Ảnh ngồi tại vị trí của Mộc Tử bây giờ, nàng điên cuồng uống rượu, điên cuồng khóc, điên cuồng cười, điên cuồng kể về một vài câu chuyện cũ mà ngoại trừ chính nàng ra, không có bất cứ kẻ nào có thể hiểu được.

Nhưng hiện tại nàng đã ra đi. Nàng không truy cứu mình và Mộc Tử, cũng không đồng ý lời mời của Mộc Tử. Căm ghét thế tục giống nhau, nhưng thứ Mộc Tử lựa chính chính là cố gắng thay đổi điều đó, trong khi điều Phong Ảnh lựa chọn chính là trốn tránh.

Vì vậy, nàng một mình rời khỏi.

Trong suy nghĩ của Âu Dương Lục Sắc, giờ phút này nhất định Phong Ảnh đang cô độc với ly rượu của nàng, ngồi trong một góc mà mình có thể khống chế toàn cục, một nơi rất khó phát hiện ra khi mọi người đã chia tay.

Sau đó, Âu Dương Lục Sắc bất đắc dĩ nghĩ đến việc chú Lý đã trở về, thế nhưng vậy thì sao? Cũng giống như Phong Ảnh phải tự mình rời khỏi, Hắc Bạch Vô Thường cũng phải rời khỏi Lý Thiên, rời xa tất cả những người bên ngoài trò chơi tử vong này!

Mộc Tử đã từng nói để đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người, chúng ta không thể quay đầu lại. Nói cách khác, chỉ cần thực hiện xong nhiệm vụ gϊếŧ người ở mỗi thành phố, vậy thì chúng ta phải nói lời vĩnh biệt đối với thành phố đó.

Điều này cũng đã nói rõ rằng bọn thậm chí không thể trở lại Tân Bắc, không thể gặp mặt Lý Thiên một lần!

Có lẽ, loại người như chúng ta nhất định phải cô độc, không thể có người thân, không thể có bạn bè. Chúng ta chỉ có thể tự đi trên con đường riêng của mình.

Người thân…

Âu Dương Lục Sắc chợt nhớ đến cô và dượng của mình, đã một thời gian dài không gặp, không biết hai vị lão nhân gia bây giờ vẫn tốt chứ? Để giữ vững nguyên tắc cơ bản – không quay lưng lại, Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc vẫn luôn không trở về, thông thường chỉ thường xuyên gọi điện thoại, ân cần hỏi thăm một chút. Mỗi lần gọi điện thoại, cô và dượng đều không ngừng nhắc nhở mình và Mộc Tử chú ý hơn đến thân thể, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, vân vân, trong khi mỗi lần mình hỏi thăm tình hình của họ, họ luôn nói họ đều tốt cả, về sau không nên cứ mỗi tháng lại gửi về nhiều tiền như vậy, họ căn bản không dùng tới…

Thế nhưng Âu Dương Lục Sắc biết rất rõ, cô và dượng là hai người rất lương thiện, họ cũng giống với phần lớn cha mẹ trên thế giới, họ luôn luôn lo lắng cho con cái, nhưng lại không muốn con cái lo lắng cho mình.

Cô nàng mắc bệnh viêm khớp mãn tính, bây giờ là mùa thu, mưa không ngớt, không biết đầu gối của cô có bị đau nhức hay không?

Lần trước đã nhắc nhở bọn họ mùa đông sắp đến rồi, nên tranh thủ thời gian bán ngôi nhà ở hướng bắc đi để mua một căn nhà hướng về phía mặt trời, theo thói quen tiết kiệm của bọn họ, nhất định sẽ không nỡ đổi a…

Âu Dương Lục Sắc đột nhiên nhớ Tân Bắc, nhớ nhà vô cùng!

Đúng vậy, ta phải về nhà, dù chỉ là gặp hai vị lão nhân gia một lần rồi lập tức rời đi.

Bất kể như thế nào, bất kể như thế nào!

Trong nháy mắt, Âu Dương Lục Sắc đã có một ý nghĩ kiên quyết như vậy.

Nàng quay đầu lại, đang muốn nói với Mộc Tử về ý nghĩ này thì Mộc Tử lại đi trước một bước, hắn đưa một trang của tờ báo đến trước mặt nàng.

Âu Dương Lục Sắc nghi hoặc nhận lấy, tờ báo dùng nguyên một trang để phóng đại hóa về sự việc đêm đó nàng cùng Mộc Tử giúp đỡ người ăn mày và dân du cư. Tiêu đề màu đỏ đậm vô cùng bắt mắt: Nhượng Tử Đạn Phi khơi dậy cơn sóng Ma Phỉ (1), người lái xe bí ẩn điên cuồng vứt tiền mặt giữa đêm khuya. Ngay dưới tiêu đề còn có một dòng chữ nhỏ: nghi ngờ là việc làm của Phú nhị đại (Tương tự như Nhị thế tổ). (2).

Âu Dương Lục Sắc không nhịn được bắt đầu cười, tâm trạng tồi tệ của nàng đã bị nội dung hài hước của bài báo này thổi tan thành mây khói.

Tờ báo dùng một bộ phim thương mại đang rất ăn khách để liên hệ với câu chuyện Hắc Bạch Vô Thường ném tiền làm phần mở đầu, một tình tiết trong bộ phim là những lúc đêm khuya người vắng, một băng cướp lương thiện cướp đoạt bạc của những phú hào, quan lại vô đạo đức, sau đó điên cuồng ném vào trong cửa sổ người dân nghèo.

Theo tờ báo thì chúng ta là phú nhị đại? Chúng ta là người sùng bái Ma Phỉ?

Những phóng viên này quả thật là thiên tài trong lĩnh vực liên tưởng, vậy mà có thể khiến chúng ta trở thành người sùng bái!

Trái ngược với sự thoải mái của Âu Dương Lục Sắc, sắc mặt Mộc Tử dần trở nên nghiêm trọng.

“Chúng ta phải rời khỏi đây. Ngay đêm nay, chúng ta phải rời khỏi đây!” Mộc Tử nén âm thanh xuống, nói một cách kiên quyết.

“Chỉ vì có người nói chúng ta là phú nhị đại ư? Nói chúng ta là người sùng bái bang Ma Phỉ ư?” Âu Dương Lục Sắc mỉm cười.

“Không!” Mộc Tử nghiêm túc nói: “Là vì bọn hắn phát hiện ra chiếc motor Halley của chúng ta!”

“Thế nhưng bọn hắn không có tấm hình nào, huống hồ chúng ta vẫn luôn đội mũ bảo hiểm, không có khả năng có người có thể nhìn thấy khuôn mặt của chúng ta…” Âu Dương Lục Sắc càng trở nên nghi hoặc.

Nàng nghĩ mãi không ra tại sao một người vẫn luôn trầm ổn như Mộc Tử lại khẩn trương như vậy chỉ vì một bài báo hài hước.

“Chiếc Halley cũng không không phải là loại motor bình thường. Em đừng quên giá trị của nó tương đương với một chiếc xe hơi loại xịn đấy! Anh nghĩ cả thành phố Trung Hải lớn như thế này cũng sẽ không có quá mười chiếc, huống chi bọn hắn đã biết xe của chúng ta có màu trắng bạc, điều này càng làm phạm vi thu hẹp lại. Nếu có người có ý định theo dõi, không cần quá nửa giờ là có thể tra ra chúng ta.”

“Thì ra là như vậy.” Nghe Mộc Tử phân tích xong, Âu Dương Lục Sắc cũng trở nên khẩn trương. “Vậy chúng ta tranh thủ thời gian chuẩn bị rời khỏi đây thôi… Đúng rồi, em vừa mới có một quyết định: Em muốn về nhà! Trở về Tân Bắc!”

Mộc Tử nhẹ nhàng vân vê tóc trên trán, nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh của Âu Dương Lục Sắc, ung dung nói: “Em vừa mới nói là quyết định chứ không phải là ý kiến, cũng không phải là đề nghị.”

Âu Dương Lục Sắc nâng cằm lên, khẳng định: “Vâng!”

Nàng đã chuẩn bị rất kỹ, cho dù Mộc Tử giảng đạo lý với nàng như thế nào đi chăng nữa, nàng nhất định không lùi bước, nhất định không thỏa hiệp!

Thế nhưng, sự lo lắng của nàng hiển nhiên đã không cần thiết.

Bởi vì Mộc Tử đã nở nụ cười rồi đứng lên, nắm lấy bàn tay của nàng, nháy mắt:

“Là một quý ông, ta chỉ có thể chấp hành vô điều kiện đối với quyết định của phu nhân xinh đẹp…”

-----o Chú thích o-----

(1) - Nhượng tử đạn phi (Let the bullets fly) 2010, một bộ phim hành động Trung Quốc. Nội dung nói về cuộc chiến đẫm máu giữa một băng trộm và một băng giang hồ ở tỉnh lẻ vào thập niên 20 ở Trung Quốc. Bộ phim được ca ngợi vì cốt truyện thu hút và lời thoại thú vị nhưng đồng thời cũng thu hút tội phạm vì những cảnh bạo lực. Hai trong số các diễn viên chính là một cặp vợ chồng chuyên lừa gạt, hai người cùng nhau đối mặt với những sóng gió của cuộc đời, có thể xem là một đôi uyên ương khốn khổ bỏ mạng nơi chân trời.

Ma Phỉ: Ma (麻)= mè/vừng. Do tên đầu lĩnh là mặt rỗ nên bang này được người khác gọi là Ma phỉ bang (bang cướp mặt rỗ - lấm tấm như mè)

(2) – Phú nhị đại (Rich 2G), chỉ con cái nhà giàu sinh ra vào thập niên 80, kế thừa gia sản hơn trăm triệu. Phú nhị đại có người học cao, thành công, cũng có người trở thành thiếu gia ăn chơi đến phá sản, hoặc trở thành người bình thường cũng chiếm tỉ lệ lớn. Có chuyên gia cho rằng tài sản của người giàu có nên hiến cho xã hội chứ không nên cho con cái kế thừa toàn bộ, nếu không rất dễ làm tăng sự phân hóa giàu nghèo trong xã hội, gây bất lợi đối với sự ổn định của xã hội và phát triển của nền kinh tế.