Bại Hoại

Quyển 5 - Chương 1


Bất cứ kẻ nào cũng đều muốn trở thành anh hùng, đã từng có mộng anh hùng. Nhưng ta thì không, ta không muốn làm anh hùng, con đường mà ta lựa chọn cũng đã định ta không có khả năng làm anh hùng, con đường này chính ta đã lựa chọn, ta không cần biết người khác nói thế nào, nhưng ta nhất định sẽ kiên trì đi mãi, cho dù cuối cùng bên cạnh ta không còn bất cứ một ai.

“ A!” Tạ Văn Đông thấy Tam Nhãn, ra hiệu bảo hắn ngồi xuống, hỏi: “ Người đó thế nào?”

Tam Nhãn suy nghĩ một chút nói: “ Không đơn giản. Chí ít so với cha hắn thì mạnh hơn gấp trăm lần.”

Tạ Văn Đông nghi vấn hỏi: “ Không đơn giản? Nói xem nào?”

Tam Nhãn nói: “ Khi anh Đông đang nằm viện, có rất nhiều bang hội cũng rục rịch, ví dụ như Lôi Quân gió chiều nào theo chiều ấy, thế nhưng sau khi Quan Bùi tiếp nhận Hỏa bang lại không có bất cứ một chút động tĩnh nào, chúng ta và hắn chính là có thù gϊếŧ cha, tới lúc này mà hắn vẫn có thể nhịn được, anh Đông nói xem Quan Bùi đơn giản hay không đơn giản? !”

“ Ừ!” Tạ Văn Đông khóe miệng từ từ nhếch lên, mỉm cười nói: “ Không sai, có chút ý tứ!” Sau đó quay đầu lại hỏi Lý Sảng: “ Tiểu Sảng, mày nói xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Lý Sảng suy nghĩ một chút nói: “ Em nghĩ người ta có thể là phục chúng ta đó! Nếu không làm gì bất lợi cho chúng ta thì nên chừa cho hắn một con đường sống.”

“ Ừ!” Tạ Văn Đông chăm chú nghe xong rồi gật đầu. Thấy Trần Bách Thành đứng bên cạnh Tam Nhãn hình dạng mở miệng muốn ngăn, hỏi: “ Bách Thành, ngươi có ý kiến gì thì cứ nói, bây giờ ngươi không phải là người ngoài.”

“ Vâng, anh Đông!” Trần Bách Thành cung kính đáp ứng một tiếng, nói: “ Tôi không đồng ý với lời anh Sảng nói.” Nói rồi gật đầu với Lý Sảng: “ Thật ngại quá anh Sảng, tôi chỉ tùy việc mà xét thôi, không có nhắm vào ý kiến của anh!”

Lý Sảng vốn chính là một người thô lỗ, căn bản không quan tâm gì nhiều, Trần Bách Thành nói như thế ngược lại có chút đỏ mặt, vội vàng nói: “ Không sao không sao, mọi người đều mà một nhà mà!”

Tạ Văn Đông thấy trong mắt, nét tươi cười trên mặt không thay đổi, trong lòng lại thầm nghĩ: ‘ Tên này thật khéo đưa đẩy!’

Trần Bách Thành nói tiếp: “ Anh Đông, có câu thù gϊếŧ cha không đội trời chung! Quan Bùi như vậy mà có thể nhịn được càng nói rõ người này tâm kế không giống người thường, nếu như chúng ta không thừa cơ hắn bây giờ chưa đủ lông đủ cánh mà tiêu diệt hắn, sợ rằng sau này chúng ta không thể khống chế được.” Ngừng lại một chút, thấy Tạ Văn Đông gật đầu, Trần Bách Thành sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện chính mình, nhỏ giọng nói: “ Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc lên! Để cho một người như thế có cơ hội chính là đem lại phiền phức cho chúng ta. Cho nên ý của tôi là, gϊếŧ!”

Tạ Văn Đông gật đầu cười ha hả, nói: “ Hay, hay cho nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc lên. Ha ha!” Nói xong, quay đầu nói với Tam Nhãn: “ Anh Trương, thế nào! Tôi đưa cho anh người giúp đỡ không sai chứ!”

“ Không sai, Bách Thành quả thật rất có năng lực!” Tam Nhãn đồng ý nói. Hắn nói như vậy chính là nói thật, Tam Nhãn quả thật rất tán thưởng Trần Bách Thành, bất kể là chuyện gì bày mưu tính kế đều khiến hắn rất yên tâm.

Lý Sảng ở bên cạnh sốt ruột nói: “ Người ta nếu không đối nghịch với chúng ta hà tất gì phải đuổi cùng gϊếŧ tuyệt chứ? !”

Tạ Văn Đông cười ha hả, nheo mắt lại nói: “ Bất cứ bang hội nào tiềm tàng uy hϊếp đều là chí mạng, cứ theo ý của Bách Thành mà làm đi.” Nói xong, đứng dậy đi lên lầu.

Tam Nhãn cười đùa vỗ vai Lý Sảng, sau đó lại làm ra vẻ đứng đắn nói: “ Cho địch nhân cơ hội chính là mang đến phiền phức cho chính mình, Tiểu Sảng mày còn phải học nhiều!” Sau đó lại học hình dáng của Tạ Văn Đông nói: “ Thật sự là hao tổn tâm chí a!” Lý Sảng đẩy tay Tam Nhãn ra, lầm bầm nói: “ Cũng không phải chủ ý của ngươi, sung sướиɠ cái gì!” “ Ha ha.” Tam Nhãn đưa tay bóp má Lý Sảng, cười ‘ngọt ngào’ nói: “ Mày đang nói anh sao? Anh không nghe rõ, lặp lại một lần nữa có được không?” Thấy sắc mặt Tam Nhãn bất thiện, Lý Sảng vội vàng nói: “ Không, không có! Em đang nói… Nói bản thân em đó! Ha ha!”

Rối loạn của giới hắc đạo thành phố H theo việc Tạ Văn Đông bình an ra viện mà dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn chưa hết, hội Văn Đông bắt đầu rục rịch, những bang hội được hội Văn Đông gọi là “ Nhân tố bất ổn định’ đều bị tiến hành trả thù bằng máu. Hơn nữa có cục trưởng Lưu Đức Hân âm thầm giúp đỡ, hội Văn Đông thế như chẻ tre, rất nhanh, những tổ chức dự định thừa cơ Tạ Văn Đông bị thương liên kết lại chống đối hội Văn Đông từng cái từng cái bị san bằng. Tạ Văn Đông giao việc tiêu diệt Hỏa bang cho Tam Nhãn, Tam Nhãn dùng thủ đoạn sắt máu trong một đêm tiêu diệt Hỏa bang, trước đó không có bất cứ sự báo trước nào, cũng không cho Hỏa bang chút cơ hội nào, chỉ có một điều làm cho hắn có chút bực mình, Quan Bùi vậy mà lại chạy thoát.

Tam Nhãn làm việc rất ít khi có sai lầm, lần này hắn nghi ngờ trong nội bộ bang hội có người mật báo, nhưng lại không hề có chứng cứ, giải thích với Tạ Văn Đông thì không đưa ra ý kiến nào, hắn không phải là người trốn tránh trách nhiệm. Tạ Văn Đông cũng không điều tra quá sâu, chỉ nói sau này làm việc phải cẩn thận một chút, nhưng chỉ như vậy cũng khiến cho Tam Nhãn mặt đỏ đến mang tai, trong lòng âm thầm nhắc nhở mình nhất định phải tìm được con quỷ bên trong đã mật báo.

Bảy ngày sau, trong biệt thự khu ngoại thành. Đây vốn là chỗ Kim lão gia tử dành cho tạ văn đông ở, bây giờ đã trở thành tổng hội của hội Văn Đông.

Trải qua một khoảng thời gian yên tâm điều dưỡng, thương thế của Tạ Văn Đông nhanh chóng đã có chuyển biến tốt đẹp, đã khỏi hẳn rồi, vì vậy đề xuất với những nòng cốt trong bang hội lộ trình liên tiếp bản thân mình đã tính toán từ lâu. Đầu tiên là muốn đi đến thành phố DL, bởi vì nơi này có hai chị em nhà họ Cao ở. Thực ra hắn đã muốn đi từ rất sớm, chỉ là chuyện trong bang hội vẫn còn rất nhiều, không thể phân thân ra được. Trạm đến tiếp theo là thủ đô, lợi dụng thân phận ở bộ trính trị của hắn, tìm hiểu Xích Quân và Hồn Tổ, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn. Trạm tiếp theo nữa là thành phố T cách thủ đô không xa, đáp ứng lại sự yêu mến của Kim lão gia tử, vừa lúc tiện đường nghe ngóng một cái tâm sự trong lòng. Trạm cuối cùng cũng là trạm Tạ Văn Đông coi trọng nhất, đó chính là nơi hâm mộ đã lâu, độc phẩm thắng địa trong ‘ Truyền thuyết’ – Tam Giác Vàng! Trước đó hắn đã liên hệ với lão Quỷ, nói rằng bản thân sẽ tự mình đến bái phỏng, không lâu sau, lão Quỷ đã trả lời hắn, đại biểu cho Kim Cao Tằng tỏ ý hoan nghênh. Không thì cho dù lá gan Tạ Văn Đông có lớn, cũng không dám tùy tiện liều lĩnh đi đến.

Tạ Văn Đông mang ý nghĩ của mình nói đại khái ra một lần, trong đại sảnh hơn mười hội chủ danh bang đều cúi đầu trầm tư, không có một ai phát biểu ý kiến. Ngồi ở sô-pha ngay chính giữa, ngón tay Tạ Văn Đông nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn trà, thấy sắc mặt trầm trọng của đám huynh đệ mình, trong lòng buồn cười, hỏi: “ Mọi người sao lại không nói? Là thán thành hay phản đối, có gì thì nói đi chứ? !”

Mọi người ngẩng đầu nhìn vào mắt Tạ Văn Đông, miệng khẽ động, sau đó lại đều cúi đầu xuống. Chỉ có Lý Sảng nhỏ giọng lải nhải: “ Anh đã quyết rồi, cho dù chúng ta phản đối anh có thể nghe theo sao?” Quan hệ của Lý Sảng và Tạ Văn Đông không giống với bình thường, người khác không dám nói nhưng hắn có thể không một chút do dự nói ra.

Tạ Văn Đông khóe miệng nhếch lên, trong lòng cười thầm: Tiểu Sảng này… Cười nói: “ Thế nào, Tiểu Sảng có ý kiến khác sao? Có gì thì nói lớn một chút, đừng nói cho tự mình nghe, giọng của mày không phải luôn luôn là lớn nhất sao? !”

Lý Sảng mặt đỏ lên, cúi đầu lầm bầm nói: “ Giọng ta lớn nhất lúc nào chứ? Hơn nữa, lời ta nói cũng là nói thật, chuyện anh Đông đã quyết định làm thì ai có thể thay đổi được, các ngươi nói có đúng hay không? !” Cái đầu to của Lý Sảng lắc phải lắc trái, nhìn mọi người với hình dáng muốn trưng cầu ý kiến.

“ Ừ!” Lúc này tất cả mọi người đều rất nhất trí, cùng nhau gật đầu thể hiện là tán thành. Sau đó phòng khách lại khôi phục lại sự yên tĩnh, không ai mở miệng.

Cuối cùng chính là Khương Sâm phá vỡ im lặng trước tiên, nói: “ Nếu là chuyện anh Đông nhận định thì nhất định là có đạo lý. Chỉ là không biết anh Đông định dẫn bao nhiêu người đi cùng?”

Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút nói: “ Không cần nhiều người lắm, lão Lôi theo ta là đủ rồi.”

“ Cái này…” Mọi người lại đồng thời hít một hơi khí lạnh, nhìn qua bốn chỗ, ba chỗ trước thì không nói, chỉ có chỗ cuối cùng là Tam Giác Vàng độ nguy hiểm rất cao. Người nơi đó là như thế nào, một câu nói không đúng là có khả năng trở mặt không quen ngay, chỉ mang một người đi theo làm sao có thể khiến mọi người yên tâm. Tam Nhãn lắc đầu nói: “ Anh Đông, đây không phải là trò đùa! Nói đó không phải là Trung Quốc, lại càng không phải là Đông Bắc, anh đất và người đều không quen, chẳng may thật sự nói cứng mà động thủ muốn tìm một người để giúp đỡ cũng không có. Cho nên mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, em không đồng ý.”

“ A!” Tạ Văn Đông gật đầu không nói, lấy tay chống trước hàm có chút suy tư, sau một lúc lâu, mới ngẩng đầu nói: “ Những người khác thấy thế nào?”

Khương Sâm nhìn những người xung quanh, ánh mắt trao đổi một phen, đi đầu nói: “ Chúng tôi đồng ý với ý kiến của anh Tam Nhãn, anh không đi một mình quá nguy hiểm, hay là…”

“ Bốp!” Không đợi Khương Sâm nói hết câu, Tạ Văn Đông đột nhiên đập bàn, khiến những người khác sợ đến phát run. Nhìn mọi người bốn phía xung quanh một chút, Tạ Văn Đông chậm rãi nheo mắt, nhỏ giọng ngạo mạn nói: “ Thế nào? Ta bây giờ nói một câu đã không có ai nghe theo sao? Các ngươi muốn tạo phản sao?”

Mọi người chưa bao giờ thấy Tạ Văn Đông phát hỏa lớn như vậy với người trong nhà, lại còn cùng lúc với nhiều nòng cốt trong bang hội như vậy, cả đám đều không dám nói nhiều, đều cúi đầu nhìn chân mình đến mặt đờ ra.

Thấy không có ai nói gì, Tạ Văn Đông mặc áo khoác đi ra phía bên ngoài, vừa nói: “ Tốt lắm, quyết định như vậy nhé!” Đông Tâm Lôi làm vệ sĩ không dám chậm trễ, cũng theo Tạ Văn Đông ra khỏi phòng khách. Sau khi đi ra, Tạ Văn Đông ngẩng đầu nhìn trời vặn vẹo thắt lưng, quay đầu lại, đập vào trong mắt Đông Tâm Lôi là dáng vẻ mặt tươi cười xán lạn như ánh mặt trời, nói: “ Đừng thắc mắc, vừa rồi là tôi cố ý, có lúc phải nổi cáu với mọi người, nhìn thần sắc của bọn họ cũng là một chuyện rất hay đó! Ha ha!”

Đông Tâm Lôi nhìn khuôn mặt tươi cười giống trẻ con của Tạ Văn Đông, lắc đầu, trong lòng thở dài một hơi, nhân vật oai phong một cõi trước mặt này, cho dù nói như thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ lớn vừa mới hai mươi tuổi, trong lòng ẩn dấu thiên cơ, nhưng vẫn có tính trẻ con.