Bại Hoại

Quyển 1 - Chương 10


- Vâng thưa đại tỷ!

Người nói là một nam sinh tóc dài xõa vai, mắt híp lại thành một cái khe, mặc quần áo học sinh, thân không cao hơn so với Tạ Văn Đông là mấy. Đáp ứng Cao lão đại một tiếng rồi hướng Tạ Văn Đông đi tới, hai tay bẻ bẻ, xương phát ra tiếng ‘lách cách’.

Tạ Văn Đông sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, biết hôm nay một phen chiến đấu đúng là khó tránh khỏi. Đứng tại chỗ nhìn ‘tên điên ’ đi tới, âm thầm tích góp sức lực. Nghĩ thầm đối phương nhiều người, phải tốc chiến tốc thắng, một kích đánh cho đối phương không thể đứng dậy nổi.

Khoảng cách hai bên càng ngày càng được rút ngắn. Trong phòng lặng ngắt như tờ, đều nhìn chằm chằm hai người trong sân. Cao lão đại ánh mắt không có rời khỏi người Tạ Văn Đông, một là trong lòng có chút lo lắng cho hắn, hai là nàng rất ngạc nhiên, không biết tiểu tử gầy yếu này làm sao có thể đánh gục lão Hổ.

Khoảng cách song phương đều trong phạm vi công kích, ‘tên điên’ động thủ trước, thân người đang chầm chậm đột nhiên bắn về phía Tạ Văn Đông, chân sau đưa ra, mãnh mẽ đá vào bụng Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, chiêu này chính là bản thân hắn thường hay dùng, đánh gục lão Hổ chính là dùng chiêu này. Tạ Văn Đông thân thể hơi hơi nghiêng một bên, tránh khỏi đầu gối của ‘tên điên’ , duỗi tay bổ vào sau ót của hắn. ‘Tên điên’ thấy Tạ Văn Đông né tránh một kích của chính mình liền biết không ổn, thấy bàn tay đối phương bổ tới, cố sức áp thân người xuống phía dưới. Tuy rằng hắn phản ứng rất nhanh, Tạ Văn Đông một đòn này không có đánh trúng nơi yếu hại của hắn, nhưng lại đánh trúng cái miệng của hắn.

"Tẻ điên" ai nha một tiếng, một búng máu từ miệng phun ra, mặt đất còn có ba cái răng trắng nõn. Kẻ điên đem tóc vung về phía sau, trừng hai mắt, miệng đầy máu nhìn chằm chằm Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông cũng thầm kêu đáng tiếc, đối phương phản ứng quá nhanh, không để cho hắn toàn lực một kích đánh trúng chỗ yếu hại.

Tên điên không dám khinh địch nữa, miệng thống khổ khiến cho hắn thật sự biến thành kẻ điên. Hô to một tiếng xoay quyền đánh về hướng đối phương. Tạ Văn Đông lấy tay đỡ lấy quyền này, chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, nhưng không vội suy nghĩ, thuận thế lấy tay gắt gao bắt lấy cổ tay hắn, lúc kẻ điên ngẩn người Tạ Văn Đông chộp lấy thời cơ, bàn tay kia đánh một quyền vào trên mặt của hắn. Một quyền đánh cho kẻ điên văng xuống dưới mặt đất. Vừa muốn đứng dậy, lại bị Tạ Văn Đông dùng đầu gối chặn ngay trước ngực. Tạ Văn Đông nửa người ngồi xổm xuống, song quyền như mưa đánh vào trên mặt tên điên. Mới vừa bắt đầu tên điên còn có thể phản kháng giãy dụa, nhưng theo một cái trọng quyền của Tạ Văn Đông đánh vào hàm dưới của hắn, thần trí đột nhiên trở nên mơ hồ, không có sức để giãy dụa nữa. Tạ Văn Đông không có vẻ gì là muốn dừng tay, mỗi một quyền đánh vào trên mặt tên điên, trong miệng của hắn đều có máu phun ra, bắn tung tóe vào mặt Tạ Văn Đông .

Trong phòng người nào chưa từng gặp qua Tạ Văn Đông, nhìn bóng người trước mắt nghĩ thầm: hắn còn là người nữa hay sao? Người từng gặp qua Tạ Văn Đông trong khu rừng nhỏ hồi tưởng lại một màn ngay lúc đó, chân không ngừng run run.

Cao lão đại cũng bị Tạ Văn Đông dọa cho hoảng sợ, la lớn:

- Tạ Văn Đông ngươi dừng tay!

Tạ Văn Đông dừng việc vung vẩy nắm tay, đứng lên mang theo tia mỉm cười hướng Cao lão đại nhìn lại:

- Tên này không được, không phải là đối thủ của ta!

Hắn buông bàn tay đầy máu xuống, máu nương theo tay nhỏ giọt tí tách xuống mặt đất.

Nhìn Tạ Văn Đông tươi cười, tính cách không chịu thua Cao lão đại khiến hỏa khí trong người nàng bốc lên, từ trên lưng rút ra một thanh đao dài một thước, một mặt là lưỡi dao một mặt là răng cưa Đức Khai Sơn Đao (cái này sau này sẽ edit vì không hiểu lắm), hướng Tạ Văn Đông lớn tiếng nói:

- Ta và ngươi chơi với nhau! Ngươi có dám hay không?

Tạ Văn Đông hỏi:

- Nếu ngươi thua thì sao?

Cao lão đại cười lạnh một tiếng:

- Hừ! Ngươi rất có tự tin đấy! Ngươi cho là ngươi nhất định sẽ thắng sao?

Tạ Văn Đông lại hỏi:

- Nếu ngươi thua thì sao?

Cao lão đại hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái:

- Ta thua, ngươi đi!

Tạ Văn Đông hắc hắc cười nói:

- Nếu ta thua thì sao?

- Ngươi có phiền hay không, nếu ngươi thua ta sẽ gϊếŧ ngươi!

- Điều này hình như có chút không công bằng đi? Ta thắng thua đối với ngươi dường như đều không có ảnh hưởng, không phải hay sao?

Tại Tạ Văn Đông nhìn chăm chú xuống đất, Cao lão đại cảm giác đại não mình một trận mù mịt, vội hỏi:

- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?

Tạ Văn Đông nhìn chằm chằm Cao lão đại mỉm cười nói:

- Ta thua, mạng của ta cho ngươi, tùy ngươi xử trí, cho dù là để ta làm tiểu đệ của ngươi cũng được. Nhưng nếu ngươi thua ngươi phải đáp ứng ta một việc, bất kể là chuyện gì!

Một việc? Hắn không phải là cùng với ta… Cao lão đại nghĩ vậy mặt đỏ lên, gật đầu nói:

- Tốt, ta đáp ứng ngươi!

Tạ Văn Đông thu hồi vẻ tươi cười, gật gật đầu nói:

- Cao lão đại, vậy bắt đầu đi!

Hắn cũng không dám xem thường nữ sinh tuổi không lớn trước mắt này.

Hai người hướng vào trong sân chậm rãi tiếp cận, cuối cùng đều đứng lại nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không tùy tiện phóng ra trước. Hai người đứng ở trong sân vẫn không nhúc nhích, nhưng đỉnh đầu cũng đã thấy mồ hôi. Trên trán Văn Đông một giọt mồ hôi trượt xuống, rơi vào trong mắt của hắn, nhưng hắn không dám lau đi, nữ sinh trước mắt này cho hắn một áp lực không cho phép hắn di động một chút. Thời gian dường như đình chỉ lại, từ trên người hai người truyền ra một áp lực khiến các tiểu đệ Cao lão đại trong phòng vẻ mặt đầy mồ hôi, không dám thở mạnh.

- Tên của ta gọi là Cao Tuệ Mỹ!

‘a?’ Một câu nói của Cao lão khiến Tạ Văn Đông ngẩn người, ngay lúc hắn ngây người trong nháy mắt, Cao lão đại một đao đâm vào bụng Tạ Văn Đông. Chờ hắn phản ứng lại muốn tránh đã không còn kịp, theo bản năng hai tay bắt lấy cổ tay cầm đao của Cao lão đại, thân thể thuận theo quán tính không ngừng lui về phía sau. Mãi cho đến khi bị một cái bàn chặn lại mới đứng vững.

Cao lão đại hai tay nắm đao, dùng sức đâm về phía trước. Tạ Văn Đông hai tay bắt lấy cổ tay của nàng, không dám có chút buông lỏng. Hai người giằng co cùng một chỗ. Tạ Văn Đông khẽ cắn môi nói:

- Ngươi khá lắm...

Cao lão đại thân người nghiêng về trước nói:

- Ngươi cũng vậy!

Tạ Văn Đông hét lớn một tiếng, dựa vào một cỗ bạo phát, đem cổ tay Cao lão đại đẩy về phía trước, thân mình thuận thế lăn sang một bên. Cao lão đại phần lớn sức lực đều tập trung trên cổ tay, thu thế không xong, một đao đâm vào trên bàn phía sau Tạ Văn Đông. Lực đạo khá lớn, thân đao đâm sâu vào nửa tấc, quả thật đem bàn đâm thủng. Tạ Văn Đông thầm kêu nguy hiểm thật. Không thể để cho Cao lão đại có cơ hội rút đao, Văn Đông đá một cước vào người nàng.

Cao lão đại bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ việc rút đao, né sang một bên. Thân thể còn chưa đứng vững, Tạ Văn Đông đã xông lại, một tay ôm lấy eo thon nhỏ của Cao lão đại, dùng sức nhảy về trước, sau đó ngã trên mặt đất, lực lượng không nhỏ, làm Cao lão đại ngã kêu lên một tiếng đau đớn, xương cốt trên người như sắp gãy vụn. Hiện tại Tạ Văn Đông cũng không quản cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất tương thân, nhào lên trên người Cao lão đại, đem người nàng vừa muốn bò lên đè xuống. Cao lão đại chưa từng bị nam nhân thô bạo đè lên như vậy, nhưng tay chân đều bị Tạ Văn Đông khóa lại không động đậy được, tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, há cái miệng nhỏ, một ngụm cắn vào trên vai Tạ Văn Đông. Một phát này sâu có thể đυ.ng xương, làm Tạ Văn Đông đau đến nổi thiếu chút nữa kêu thành tiếng, cắn răng chịu đựng, một bàn tay bắt lấy hai cái cổ tay của Cao lão đại , bàn tay khác đem đầu của nàng ấn xuống mặt đất. Nhìn Cao lão đại miệng đầy là máu hướng bản thân cười, Tạ Văn Đông tức giận đến độ gân xanh nổi cả lên.

Tạ Văn Đông không hề do dự, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đem thân thể mềm mại của Cao lão đại đặt trên đùi mình, một tay giữ chặt thân người nàng , tay kia thì đánh ‘bốp bốp’ vào trên mông của Cao lão đại. Cao lão đại chưa khi nào cảm thấy ủy khuất như vậy, dùng hết sức lực giãy dụa. Nhưng nàng dù sao cũng là nữ sinh, tuổi tác mặc dù so với Tạ Văn Đông lớn hơn hai tuổi, nhưng trên phương diện thể chất cũng không thể ngang bằng so với nam nhân. Cao lão đại cảm giác khí lực trên người từng chút từng chút biến mất, nhưng tay Tạ Văn Đông cũng không có dừng lại, cũng chỉ có thể cam chịu số mệnh. ‘Cái tên khốn kiếp này không ngờ trước mặt nhiều người lại dám đánh mông mình… ’, Cao lão đại nghĩ vậy bèn lớn tiếng khóc lớn ‘oa oa~~~~~’ như trẻ con.

Tiếng khóc kinh thiên động địa, quỷ thần khϊếp vía. Mà ngay cả Tạ Văn Đông nghe cũng cảm giác mình là một tên khốn nạn tội ác tày trời. Đưa tay dừng lại, thở hổn hển lớn tiếng nói:

- Nếu ngươi về sau còn dám dùng đao đâm ta, ta sẽ còn đánh mông của ngươi!

Vừa nghe lời này, Cao lão đại tiếng khóc càng lớn, khóc đến nỗi làm Tạ Văn Đông cũng không biết phải làm sao cho tốt, một hồi vò đầu, một hồi bưng mặt. Thủ hạ Cao lão đại cũng thấy choáng váng, trong đầu thầm nghĩ: người này còn là Cao lão đại hay sao?

Lúc này Tạ Văn Đông một chút biện pháp cũng không có, Cao lão đại nếu quá cứng rắn hắn không sợ, quá mềm hắn cũng có thể chịu được. Nhưng nàng ta lại đi khóc lóc. Đều nói vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân chính là nước mắt, những lời này đúng là không giả một chút nào. Ít nhất Tạ Văn Đông hiện tại cũng cho là như thế, nhưng lại tràn đầy nhận thức. Hắn ngồi xổm tại chỗ vẫn không nhúc nhích, Cao lão đại bò lên trên đùi của hắn, tiếng khóc của nàng ta không có chút dấu hiệu nào là muốn dừng lại.

Tạ Văn Đông thở dài một tiếng:

- Ai! Đừng khóc nữa. Là ta biết ta sai rồi, nếu không ngươi cũng đánh ta để ta khóc luôn đi!

Nói xong, Tạ Văn Đông nước mắt thiếu chút nữa cũng rơi xuống, hắn cảm giác mình càng ủy khuất hơn. Tiếng khóc của Cao lão đại càng ngày càng lớn hơn, trở mình ngồi trên đùi của Tạ Văn Đông , ôm lấy cổ hắn, hai gò má tựa trên vai hắn khóc "Ô ~~ ô ~~!" Tạ Văn Đông cảm thấy bả vai mình ướt đẫm, quay đầu nhìn lại, đầu một trận choáng váng, nước mắt nước mũi của Cao lão đại đều lau trên áo của hắn.

Sau cùng, Tạ Văn Đông buộc không còn biện pháp nào khác, lớn tiếng nói:

- Đại tỷ, ngươi đừng khóc. Xem như ta thua còn không được hay sao? Muốn gϊếŧ muốn chửi ta tùy ngươi là được chứ gì!

Cao lão đại cũng khóc mệt rồi, khóc thút thít nói:

- Là ta thua. Nhưng ta không phải là người thua mà không chịu nhận, ngươi muốn ta làm cái gì thì cứ nói đi!

Tạ Văn Đông cảm giác hiện tại đầu mình rất to, thở dài nói:

- Chuyện ta muốn ngươi làm chính là không được khóc nữa!

Cao lão đại cảm thấy tựa vào vai của Tạ Văn Đông rất thoải mái, ngoại trừ một cỗ hơi thở nam nhân ra, còn có thể làm cho người ta cảm thấy được một loại cảm giác an toàn. ‘như thế nào lại ướt như vậy?’ vừa thấy quần áo của Tạ Văn Đông bị nước mắt mình làm ướt , ngẩng đầu lên đổi sang vai bên kia, nhỏ tiếng nói:

- Yêu cầu của ngươi tựu đơn giản như vậy?

Tạ Văn Đông gật gật đầu:

- Đúng vậy. Chuyện mà ta hiện tại hy vọng nhất chính là ngươi ngừng ngay nước mắt lại, nó là vũ khí trí mạng nhất mà ta từng thấy!

Cao lão đại cười nói:

- Ngươi thật là xấu!

Tạ Văn Đông vẻ mặt khó hiểu thầm nhủ: ta xấu cái gì ? Vỗ vỗ lưng Cao lão đại đang thoải mái tựa trên bờ vai của mình nói:

- Ta nói đại tỷ, ngươi có phải hay không là có thể ngồi dậy, có rất nhiều người đang nhìn chúng ta biểu diễn đấy!

Cao lão đại vừa nghe vậy, theo phản xạ vội đứng lên. Nhìn quanh bốn phía một lần, tất cả mọi người là vẻ mặt ngu ngốc nhìn nàng. Khuôn mặt đỏ lên, Cao lão đại cúi đầu nói:

- Thực xin lỗi a! Làm quần áo của ngươi bẩn rồi!

Tạ Văn Đông lay lay hai chân bị Cao lão đại đè lên đến tê dại, đứng lên nói:

- Không có gì, chỉ cần ngươi đừng khóc, ta có thể đem quần áo tặng cho ngươi cũng được!

Nghe xong lời của hắn, Cao lão đại trong lòng ngọt ngào, ánh mắt nheo lại đến xem Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông phủi phủi bụi trên y phục, hỏi:

- Đại tỷ, ngươi thực kêu là Cao Tuệ Mỹ?

Cao Tuệ Mỹ gật gật đầu nói:

- Đúng vậy. Đây là tên thật của ta, ngươi sau này kêu ta là tiểu Mỹ đi!

Tạ Văn Đông nghĩ thầm: Cao lão đại gọi là Cao Tuệ Mỹ, nữ hài chạy xe máy kia gọi là Cao Tuệ Ngọc, các nàng phải chăng là…

Cao Tuệ Mỹ thấy Tạ Văn Đông cúi đầu không nói, kéo kéo tay áo hắn nói:

- Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Vì sao lại không nói lời nào? Có phải là tên của ta rất kỳ quái?

Tạ Văn Đông lập tức lắc đầu nói:

- Không có, đúng là tên rất đẹp! Ngươi hiện tại không ghét ta ?

Cao Tuệ Mỹ dịu dàng nói:

- Người ta cho tới bây giờ không có…

Lời nói Phía dưới không nói tiếp, cúi đầu vân vê góc áo của mình. Bộ dáng thẹn thùng của Cao Tuệ Mỹ khiến con ngươi của bọn tiểu đệ phía dưới thiếu chút nữa rớt xuống. Nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện rõ: ngày hôm nay có phải thiên hạ đại loạn rồi không đây? Nếu không chính là ngày tận thế! Thật đáng sợ!

Tạ Văn Đông nói:

- Bất quá ta còn có một việc phải nói. Một núi không thể chứa hai cọp, chúng ta sớm muộn gì cũng có người phải rời khỏi vũ đài của Nhất Trung.

Những lời này làm Cao Tuệ Mỹ chấn động, cũng tỉnh táo lại:

- Ý của ngươi là hai chúng ta, ai sẽ phải rời khỏi?

Tạ Văn Đông tự tin nói:

- Ta có năng lực cũng có thực lực để lưu lại. Hắc Long huynh đệ hội ta không để vào mắt, thế lực của ngươi ta cũng...

Cao Tuệ Mỹ cắt ngang lời của hắn nói:

- Ngươi cũng không có để ta vào mắt, đúng không?!

Tạ Văn Đông cười cười, gật đầu không nói gì.

Cao Tuệ Mỹ nhìn người nam nhân trước mắt này thật lâu mới lên tiếng:

- Ta không phải là người dễ dàng chịu thất bại, nhưng ta cũng là người thông minh, ta biết mình không phải là đối thủ của ngươi, cũng không thể chỉ bằng một câu của ngươi có thể khiến ta giải tán thế lực của mình!

Tạ Văn Đông gật gật đầu nói:

- Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem. Trong nửa tháng ta sẽ làm cho Hắc Long huynh đệ hội giải tán! Làm không được ta thì ta tự giải tán.

- Nếu ngươi thật có thể làm được, ta đây không nói hai lời, cũng sẻ giải tán!

Thực lực của Lưu Cảnh Long so với Cao Tuệ Mỹ cũng không có ai hơn, dù sao bọn họ đấu với nhau lâu như vậy. Nàng cho rằng Tạ Văn Đông còn trẻ tuổi, quá cuồng vọng, trong tay Lưu Cảnh Long nhất định sẽ chịu thiệt.

- Hảo, một lời đã định!

Tạ Văn Đông duỗi tay ra trước mặt Cao Tuệ Mỹ, Cao Tuệ Mỹ dùng sức nắm lấy tay hắn nói:

- Một lời đã định!

Tạ Văn Đông hướng Cao Tuệ Mỹ cười nói:

- Nếu như vậy ta đây tựu cáo từ, ta phải đi xem hai vị huynh đệ của ta. Cao đại tỷ tạm biệt!

Cao Tuệ Mỹ gật gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, cuối cùng cũng không nói được gì. Tạ Văn Đông phất tay, xoay người đi ra phòng hội hoạ. Sau khi đi ra hít một hơi thật sâu, nghĩ vừa rồi cùng với Cao Tuệ Mỹ đánh nhau một màn thật sự là… mất hồn! Lắc đầu, vì cái ý nghĩ của chính mình cảm thấy buồn cười. Cao Tuệ Mỹ và mình không cùng một cái xã hội, hơn nữa nàng là nữ nhân của lão đại Thanh Bang, chính mình hiện tại chỉ là một tên côn đồ mà thôi.

Cao Tuệ Mỹ nhìn bóng dáng củaTạ Văn Đông rời đi thật lâu sau, thật lâu sau… Ở trong lòng đã có quyết định, mình nhất định phải chinh phục người nam nhân này, không, là tiểu tử này!

Tạ Văn Đông mới từ cầu thang lầu ba lầu đi được một nữa, phía dưới phần phật đi lên một đám người, cầm đầu chính là Ba Mắt, còn có Lý Sảng mặt mũi bầm tím, cùng với Cao Cường. Vừa thấy Tạ Văn Đông, mọi người rõ ràng đúng là thở phào nhẹ nhõm. Lý Sảng lớn tiếng hỏi:

- Đông ca, anh… anh không sao chứ?

Hiện tại Tạ Văn Đông trên mặt đầy vết máu, bả vai đỏ lên một mảng lớn.

Tạ Văn Đông đảo qua mọi người, ha hả cười nói:

- Ta không sao. Trương ca như thế nào cũng tới!

Tam Nhãn nhìn kỹ nhìn Tạ Văn Đông, xác nhận hắn không có việc gì, cười nói:

- Một người huynh đệ gọi là Trương Nghiên Giang gì đó anh mới thu cho người đến tìm em, Đông ca, chuyện lớn như vậy anh như thế nào cũng phải cho em biết một tiếng, nếu anh có cái gì ngoài ý muốn… Ai! Lần tới không thể làm như vậy!"