Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh

Quyển 1 - Chương 12: Đừng chọc lưu manh


Sử Hạo đang ngồi chồm hỗm, trong mắt không có lấy một chút biểu cảm nhìn Tiền Nhâm Hào, một tay tóm lấy gã, khuôn mặt gã trở nên vặn vẹo dữ tợn vì đau đớn. Sử Hạo tay chỉ vào mình, giống y thằng bệnh gào toáng lên:

- Biết bố mày là ai không? Sử Hạo! Lưu manh, là lưu manh a, có biết lưu manh không? Xem cái con mắt mù mịt nhà mày chắc đ** biết rồi. Lưu manh, chính là ăn cơm không phải xếp hàng, mượn đồ không bao giờ trả, oánh nhau có kẻ ra mặt chịu, gϊếŧ người có đứa gánh tội thay... Chính là tao, nhớ kĩ nha, bật lại lưu manh là một cử chỉ rất ngu xuẩn, mày hết lần hết lượt chọc giận tao, rất là ngu á.

Sử Hạo đứng một bên chỉ thẳng vào một khuôn mặt bé nhỏ đang tái nhợt tái nhạt. Sử Thanh thân thể lạnh run. Hắn lại quay đầu nhìn Tiền Nhâm Hào quát.

- Biết nó là ai không? Là muội muội của Sử Hạo tao, muội muội của lưu manh, mày vừa rồi hù dọa nó, thế bây giờ mày nói phải làm sao ?

"... ... ..."

Bỗng nhiên thoáng chốc, trông thấy Tiền Nhâm Hào miệng câm như hến không nói lời nào, Sử Hạo mạnh bạo khống chế cánh tay phải của Tiền Nhâm Hào gập phát xuống đất dùng sức nhấn mạnh một cái, ánh mắt hung ác, một dao phi xuống không chút do dự.

- A......

Con phóng nhỏ cắm đánh phật lên kẽ hỡ giữa hai ngón tay Tiền Nhâm Hào, mặc dù cũng chẳng đả thương ngón tay gã, nhưng một đao phi xuống của Sử Hạo, cũng khiến cho Tiền Nhâm Hạo bị dọa đến chết khϊếp, la hét ầm ĩ. Thanh âm thật giống như tiếng quỷ gào, kinh hồn lúc nửa đêm. Học sinh chung quanh không khỏi cảm thấy nổi hết da gà.

Sử Hạo quát:

Nói ! Phải làm sao? Có thật tao phải dạy không?

- A..... ta nói, ta nói, thật.......thật......thật...xin.....lỗi.

Tiền Nhâm Hào đã hoàn toàn sụp đổ. Lưỡi dao mới vừa rồi kia đã đem phòng tuyến cuối cùng trong nội tâm gã đâm nát, đối mặt với một Sử Hạo dã thú, nỗi sợ hãi của gã phát ra từ chính nội tâm.

Long Giang trong lòng không khỏi kinh hãi, bằng vào tốc độ phi dao nhanh như vậy, lại vẫn có thể chuẩn xác mà cắm vào giữa hai ngón tay, lại không đả thương ngón nào, như vậy khống chế lực và nhãn lực chả phải rất mạnh a? Tay, mắt, não đều cùng phải hoạt động, thiếu một thứ cũng không được, thằng này thực sự đúng là quái thai. Gã đang nghĩ, dù là cái loại biếи ŧɦái của CLB võ thuật cũng liệu có thể đạt đến trình độ này không?

- Mẹ mày, cái này gọi là xin lỗi à, ai nghe được?

- Thật xin lỗi

Tiền Nhâm Hào nhấn mạnh âm điệu, nước mắt nước mũi đều chảy cả ra, từ khi sinh ra đến nay, lần đầu tiên, gã cảm thấy cảm giác tử vong lại cách mình gần đến như vậy.

- Gọi Thanh tỷ.

- Thanh tỷ, thật xin lỗi......

- Gọi một trăm lần

"... ..."

Sử Thanh hồn siêu phách lạc đi tới bên cạnh Sử Hạo, nước mắt dọc theo gương mặt trắng nõn chảy xuống, nói:

- Ca, ta sợ, chúng ta đi thôi.

Cảnh ngộ mới vừa rồi, quả thật khiến cho Sở Thanh thực sự sợ hãi.

Sử Hạo nhìn Sử Thanh, trong mắt tràn đầy vẻ yêu thương, hắn chậm rãi đứng dậy, đem Tùng Lâm Vương dắt vào bên hông, rồi dắt Sử Thanh xoay người rời đi, đám đông đang túm năm tụm ba xúm quanh không khỏi mà tự động rẽ sóng nhường một lối đi chiều rộng đến ba thân người.

Lúc này, tại cửa phòng ăn đột ngột có trận náo loạn, chợt thấy có mấy người thanh niên hình như mặc đồng phục an ninh đang xông vào, mấy người thanh niên người nào người nấy trên tay đều cầm một cây côn bổng (cây gậy nhỏ-dịchgiả) màu đen, rõ ràng đây là đám bảo vệ của trường học, những người này cũng đều từ xã hội học đường mà ra, trong xã hội đó, tất cả phần lớn đều có chút côn đồ cắc ké, là nhà trường cố ý dùng bọn người này cốt trấn áp chế ngự những loại học sinh bất lương, lấy độc trị độc là như thế đấy.

Tám gã thanh niên thuộc phòng bảo vệ hung hăng đẩy đám người ra, nhanh chóng chạy đến. Liếc thấy Sử Hạo cùng Sử Thanh hình như có vẻ vô can bèn đi lướt qua, rồi quét mắt khắp phòng ăn, vênh mặt hất hàm quát lớn:

- Đứa nào gây rối ở đây?

Thanh âm vang dội, oang oang khắp cả phòng ăn, Sử Hạo bỗng chợt dừng bước, xoay người nhìn lại bọn họ, trong lòng có chút thấp thỏm bất an.

Học sinh chung quanh kẻ thì liếc mắt nhìn mấy người phòng bảo vệ, còn không thì tiếp tục vùi đầu ăn cơm, hoặc là rung đùi đắc ý, tầm mắt phiêu loạn, hoặc là giả vờ giả vịt lấy ra điện thoại di động bắt đầu nghịch nghịch, tỏ ra vẻ mặt không nghe, không thấy vô cùng chướng mắt, riêng cái khoản này thì hầu như chả có đứa nào ngu mà xung phong làm chú chim đầu đàn, cả hai lũ này đều không thể đắc tội, chỉ có thể hành sử theo kiểu chuyện chả liên quan mà thôi.

Long Giang đi tới bên cạnh đám bảo vệ, cười nói:

- Diệp Đông Siêu, là bọn ta, không có gì đâu, mấy người anh em đùa giỡn ấy mà!

Long Giang trong trường cũng có chút máu mặt, dĩ nhiên quan hệ với đám bảo vệ không phải là tệ. Có lẽ là bởi vì khi nãy Sử Hạo đối với gã hạ thủ lưu tình, cho nên gã cũng không đem Sử Hạo ra mà vạch trần.

Những đứa máu mặt ở trường học tuy cùng đám bảo vệ quan hệ là không tệ, nhưng chúng tuyệt không bao giờ mượn sức đám đó tới để báo thù, bởi vì như vậy sẽ khiến kẻ khác coi thường, ngay cả bọn chúng cũng cảm thấy đó là một hành vi bẩn thỉu.

- Đùa giỡn? Tiền Nhâm Hào nó làm sao thế?

Diệp Đông Siêu mắt ngó thấy Tiền Nhâm Hào, nằm bò trên đất, tay che bắp đùi.

Thân thể Diệp Đông Siêu cao lớn, cao cỡ một mét bảy nhăm, tóc ngắn cũn ngắn cỡn, nham nham nhở nhở, tinh thần toát lên vẻ dị thường, từ cánh tay gã có thể nhìn ra một đống xương sẹo, là một tay rất lão luyện.

Long Giang nhún vai, lơ đễnh nói:

- Bị ta cào ấy mà.

- Mẹ kiếp, ăn no rỗi việc rồi rửng mỡ à, oánh lộn tại phòng ăn, đến phòng bảo vệ với ta!

Diệp Đông Siêu liếc Long Giang quát.

Long Giang cũng biết gã này chẳng qua cũng chỉ làm bộ làm tịch, bởi vì trước mặt lũ học sinh kia, đám bảo vệ cũng không thể dễ dàng mà phẩy ngay tay cho được, thế nên gã mang vẻ mặt đau khổ nói.

- Được, được, đi thôi, ta nhận tội.

Hai tay Sử Hạo giắt ở thắt lưng, khẽ nghiêng đầu đánh giá Long Giang một cách đầy hứng thú, gã này mặc dù chưa thể tính là ngọc thụ lâm phong, nhưng khá sáng sủa, sống mũi cao, môi không dầy, hấp dẫn Sử Hạo nhất chính là ánh mắt dưới hàng lông mày sắc nhọn kia, rất sắc bén, rất có thần, hơn nữa thân thủ cũng rất bất phàm, đúng, chính là nhân tài, Sử Hạo chẳng chút xấu hổ trong lòng bắt đầu xoi mói Long Giang.

Đợi cho nhóm người Long Giang, cái lũ mà đã đả thương nhân sĩ Tiền Nhâm Hào cùng đám bảo vệ đi rồi, Sử Hạo cùng Sử Thanh cũng liền ra khỏi phòng ăn, dọc theo đường đi, học sinh liên tục liếc nhìn, trong mắt ẩn chứa nét kinh dị pha tò mò, đồng thời cũng có một chút kính sợ.

Cảm giác như gột rửa được ánh mắt của chúng nhân, Sử Hạo không khỏi lâng lâng.

- Sử Thanh, Sử Thanh, chờ ta với.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một luồng thanh âm mềm mại trong trẻo, một tiểu nữ sinh điệu bộ đong đưa đáng yêu chạy tới.

Sử Hạo không kìm được quay đầu nhìn lại. Tuổi tác tiểu nữ sinh này so với Sử Thanh kém không nhiều, da thịt tươi sáng trắng trẻo, dáng vẻ ngây ngô, nó mặc một chiếc váy ngắn, lộ ra một đoạn bắp đùi trắng nõn trắng nà, không đeo bít tất, nên là cái đoạn đùi kia dọc theo tới tận trong giày mà vẫn còn trắng, bắt gặp Sử Hạo nhìn nó, gương mặt bụ bẫm không khỏi ngượng ngùng xấu hổ, tựa như hai rặng mây đỏ nhàn nhạt biến đổi ở phía chân trời.