Yêu Thầm Vợ Cũ

Chương 7: Lén lút

Nước mắt Mạc Nhược Vũ chảy ướt cả gối, cảm giác nhục nhã xâm lấn tâm trí cô, cô càng khổ sở bao nhiêu thì người đàn ông sau lưng đang ôm cô ngủ kia lại hả dạ bấy nhiêu. Kiều Chính Hạo vốn chẳng hề yêu thương gì cô, anh chỉ muốn trêu đùa thỏa mãn bản thân vì hai năm qua đã không chạm vào cô.

Ngủ thϊếp đi, lúc tỉnh dậy trời đã sáng, phát hiện bên cạnh trống không, Mạc Nhược Vũ bừng tỉnh, vội vàng bật dậy mặc quần áo chạy ra ngoài phòng khách kiểm tra, nhỡ Kiều Chính Hạo và Hải Lâm chạm mặt thì càng đau đầu hơn.

Trên bàn ăn có một phần điểm tâm sáng, trên nắp đậy có dán giấy nhớ màu vàng, Mạc Nhược Vũ cầm lên xem.

[Nhớ ăn sáng, anh sẽ gọi cho em sau - Hải Lâm]

Một tờ khác có một dòng chữ [Công ty có thể không đến, em thì tôi nhất định phải "vào" - Kiều Chính Hạo].

Mạc Nhược Vũ thở phào nhẹ nhõm kéo ghế ngồi xuống, xem ra cả hai không chạm mặt nhau, nhưng ý của Kiều Chính Hạo là gì? Chẳng lẽ những việc xảy ra mấy ngày nay vẫn sẽ tiếp diễn? Mạc Nhược Vũ cười cay đắng, cô bây giờ chẳng khác gì tình nhân làm ấm giường cho anh.

Thở dài mệt mỏi, Mạc Nhược Vũ vào trong tắm rửa thay đồ, sửa soạn đến công ty. Kiều Chính Hạo quả thật rất biết điều, sẽ chẳng bao giờ để lại dấu vết trên cổ cô, từ ngực xuống đùi thì đầy rẫy.

Ngay khi đến cửa văn phòng, thư ký Hạ Liên đã nhanh chóng báo cáo lịch hẹn: “Phó tổng, tối nay có một cuộc hẹn với La tổng"

"La tổng? Có chuyện gì sao?" Mạc Nhược Vũ nghi hoặc, hợp đồng mới ký cách đây một ngày chẳng lẽ xảy ra vấn đề.

"Dạ La tổng muốn nâng mức hợp tác" Hạ Liên bình tĩnh giải thích.

"À, được, tôi biết rồi" Mạc Nhược Vũ gật đầu, đẩy cửa vào trong.

Buổi trưa, Hải Lâm gọi điện đến nói đã mang cơm trưa do anh nấu đến, đã gửi ở quầy lễ tân. Mạc Nhược Vũ nghe máy xong liền đứng lên, Kiều Chính Hạo bỗng xuất hiện mang theo nụ cười gian ẩn.

Áo sơ mi lúc nào cũng bỏ ngoài quần, nút áo phía trên cũng chẳng thèm gài, mặt lúc nào cũng cười cười lưu manh, Kiều Chính Hạo đích thị là con ông cháu cha, đi làm chẳng khác nào đi chơi.

"Không cần đi, tôi cho người mang cơm Hải Lâm đưa đem bỏ rồi"

Bàn tay Mạc Nhược Vũ siết chặt thành nấm đấm, tức đến không muốn nói. Eo đột ngột bị ôm lấy kéo sát vào người Kiều Chính Hạo, cô bất mãn đẩy mạnh anh ra, nào ngờ bị anh nhấc ngồi lên bàn làm việc.

"Nhược Vũ, em không cảm thấy với mối quan hệ của chúng ta bây giờ rất thú vị sao?" Môi Kiều Chính Hạo phả lên cổ cô, ngón tay thon dài luồn dưới áo sơ mi cảm nhận làn da mịn màng.

Mạc Nhược Vũ lần nữa đẩy ngực Kiều Chính Hạo ra, hai cổ tay bị anh nắm lấy vòng ra sau người cô, nghiêm túc nhắc nhở: “Hải Lâm tự đâm đầu vào, đừng trách tôi"

"Tôi phải làm gì anh mới buông tha cho tôi?"

"Rất dễ, tôi muốn vui, em cùng tôi hưởng thụ, đến lúc chán rồi sẽ tha cho em" Nét mặt Kiều Chính Hạo thoáng lên tia đắc thắng, thì thầm vào tai cô: “Nhưng tôi thích lén lút!"

Mạc Nhược Vũ lấy hơi lên, sự tôn nghiêm cuối cùng cũng bị Kiều Chính Hạo mang ra đùa giỡn.

Khuất sau tòa nhà công ty, chiếc xe hơi màu đen rung chuyển, không gian bên trong ngập tràn ái muội, Hạ Liên điên cuồng lên xuống trên thân dưới người đàn ông, phát ra những tiếng rêи ɾỉ đầy *** đãng.

Hai hơi thở gấp gáp hòa vào nhau, người đàn ông đánh mạnh vào mông Hạ Liên, quát: “Nhanh hơn nữa!"

Hô hấp Hạ Liên đứt quãng, hoạt động không ngừng nghỉ, cặp ngực to tròn theo tiết tấu mà chuyển động theo.

Người đàn ông trở người, Hạ Liên liền tự động nằm sấp trên ghế được trải dài ra, cả hai lại tiếp tục, tiếng Hạ Liên càng lớn hơn khi ở thế bị động, đắm chìm trong du͙© vọиɠ.

Trong phòng làm việc của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo cố tình gọi đồ ăn đến, cô nghĩ mãi không hiểu nổi tại sao anh có thể biết những món cô thích, trong khi đó cô chưa từng nói anh nghe, số lần ăn cùng nhau lúc còn kết hôn cũng rất ít.

Thắt lưng Mạc Nhược Vũ khom xuống một chút liền đau nhức, trong lúc không chú ý bị Kiều Chính Hạo đẩy nằm sấp xuống sofa, Mạc Nhược Vũ hoảng loạn vùng vẫy: “Kiều Chính Hạo!!!"

Không có tiếng trả lời, bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng xoa bóp ở thắt lưng, ấn nhẹ vào những điểm huyệt tạo cảm giác rất dễ chịu. Về tay nghề này của Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ không muốn cũng phải thừa nhận, mẹ anh mỗi khi nhức mỏi đều phải tìm anh nhờ mát xa.

"A... a..."

Giọng Mạc Nhược Vũ thật sự rất ám muội, Kiều Chính Hạo tay vô thức chậm lại, khẽ hắng giọng cảnh báo: “Em cứ như vậy thì đừng hỏi tại sao tôi lại phát tiết giữa trưa"

Mạc Nhược Vũ lập tức mím môi im lặng, để cho Kiều Chính Hạo giúp cô xóa cơn đau nhức này. Khóe môi Kiều Chính Hạo cong lên cao, nếu Mạc Nhược Vũ xoay đầu sẽ thấy ngay biểu cảm ngọt ngào của anh.

Giữa chiều, Hạ Liên mang giấy tờ vào cho Mạc Nhược Vũ ký, nhìn áo hơi nhăn, mặt mũi bơ phờ nhưng tinh thần phấn chấn của Hạ Liên, Mạc Nhược Vũ có thể đoán ngay ẩn tình phía sau, nghĩ đến cô liền ngại ngùng.

Cũng thật kỳ lạ, háo sắc như Kiều Chính Hạo còn không bằng người đàn ông của Hạ Liên, giữa trưa vẫn có thể làm chuyện đó? Mạc Nhược Vũ khẽ rùng mình, vấn đề sinh lý của đàn ông cô không rõ, trước mắt chỉ thấy Kiều Chính Hạo sinh lực tràn trề, sáng ở bệnh viện, tối ở nhà.

Còn một mình trong phòng, Mạc Nhược Vũ nghĩ kỹ càng thấy quái lạ hơn, Kiều Chính Hạo vô sinh có thể tha hồ mà ra ngoài đùa vui, cớ chi lại cứ phải là cô? Chẳng lẽ anh chỉ thích lên giường với tình nhân nên mới giữ ý định ly hôn để biến cô thành tình nhân của anh?