Hai bên đường, có rất nhiều tiểu thương đang buôn bán đồ vật.
Ba người mới ăn cơm trưa, ăn uống đối với các nàng hiện tại cũng không có lực hấp dẫn quá lớn.
Cho nên, ánh mắt Dao Dao từ đầu đến cuối đều ở trên những vật phẩm trang sức cùng đồ chơi nhỏ.
Một cái trống lúc lắc phi thường phổ thông cũng khiến nàng thích không rời mắt được.
Dù sao tại Mộc giới, gần như không thể thấy được những cái đồ chơi nhỏ này.
Thế nhưng mà, làm Dao Dao chán chường là, bản thân cũng không có tiền, thứ mà mọi người dùng để giao dịch sử dụng
Nghĩ tới đây, Dao Dao đột nhiên giữ chặt góc áo Lộc Tiểu Nguyên.
"Thỏ nhỏ ngươi làm gì vậy?" Lộc Tiểu Nguyên bị giữ chặt, bước chân vừa nhấc lên lập tức thu hồi lại, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc quay đầu lại hỏi .
"Lộc tỷ tỷ, có thể tìm kiếm biện pháp một chút không, không có tiền thật là khó chịu a." Dao Dao cảm thấy ở nhân gian mà không có tiền thật sự là nửa bước khó đi.
"Ta cũng không có tiền a." Lộc Tiểu Nguyên xòe ra hai bàn tay, bên trên trống rỗng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
Kim Tiểu Nhị tản mát thần thức ra khắp trấn, sau đó nói : "Có mấy địa phương có thể giao dịch đồ vật, chúng ta có thể bán một chút linh dược hoặc bảo vật cho bọn hắn."
"Ta không nỡ." Lộc Tiểu Nguyên chỉ xoắn xuýt một giây đồng hồ liền quyết định.
"Vậy thì không có cách nào." Kim Tiểu Nhị nhún nhún vai.
Bán linh dược là phương pháp hắn cảm thấy thuận tiện nhất, nhanh chóng nhất để thu hoạch được tiền tài .
"Ai." Dao Dao thở dài.
Ba người tiếp tục đi, đi đến cửa chính của tiểu trấn.
Ở cửa lớn có một đội binh sĩ trấn giữ.
Bất quá bách tính ra vào cũng không bị kiểm tra, cho dù lạ mặt như đám người Lộc Tiểu Nguyên cũng không ngoại lệ.
Ra khỏi thị trấn, Lộc Tiểu Nguyên nói : "Đi thôi, đây chẳng qua là một cái trấn nhỏ , lúc ăn cơm ta có nghe những người kia nói đế đô cực kì phồn hoa, hẳn là chơi rất vui."
"Vậy cự ly đế đô cách nơi này bao xa a?" Dao Dao ở sau lưng Lộc Tiểu Nguyên, có chút mong đợi hỏi.
"Đế đô ở đâu ta cũng không biết rõ ." Lộc Tiểu Nguyên vò đầu, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, có chút xấu hổ.
"Lộc tỷ tỷ ngươi thật là không đáng tin cậy." Dao Dao trợn mắt trừng một cái, sau đó chạy tới nơi phương xa.
Nàng chạy đến đó kéo lại một người để hỏi chuyện mấy câu, sau đó lại chạy về .
"Hắc hắc, ta hỏi ra rồi!" Dao Dao có chút đắc ý.
"Vậy ngươi mau nói đế đô ở nơi nào a."
"Ở bên kia!" Dao Dao chỉ về phương tây.
"Hắn nói cứ dọc theo con đường này, hết thảy phải đi năm ngàn dặm mới có thể đến đế đô, nếu như cưỡi ngựa cũng cần mười ngày nửa tháng ." Dao Dao chỉ vào bóng người nơi xa, sau đó nói.
"Năm ngàn dặm, không xa a." Kim Tiểu Nhị không thèm quan tâm nói.
Với tốc độ phi hành của hắn, cự ly năm ngàn dặm, chớp mắt là đến nơi.
Lộc Tiểu Nguyên ngẫm lại, như thế rất không có ý nghĩa, cho nên đề nghị: "Chúng ta đi đường bộ!"
"A?" Nụ cười Dao Dao lập tức biến mất, trừng to mắt.
"Lộc tỷ tỷ, đi đường bộ làm gì a, ta đã chờ không nổi rồi."
"Ngươi thì biết cái gì, đi chơi như vậy làm gì còn ý tứ, có thể chừa chút cảm giác chờ mong hay không." Lộc Tiểu Nguyên giơ tay lên, gõ lên đầu Dao Dao một cái.
"Tốt a." Dao Dao sờ sờ đỉnh đầu của mình, ủy khuất đáp lời.
Cứ như vậy, từ trong tiểu trấn, ba người bắt đầu hành trình.
Con đường rất rộng rãi, đủ chỗ cho ba cái xe ngựa cùng nhau đồng hành, hơn nữa còn có thể dư một chút khe hở.
Đi mấy dặm đường, Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Kim Tiểu Nhị: "Tiểu kim điểu, ngươi đi tìm mấy con ngựa tới đây, đi kiểu này thực là tốn sức."
"Lộc gia, ta không có tiền a, mua ngựa cũng cần tiền mà." Kim Tiểu Nhị bất đắc dĩ nói.
"Ngươi không biết tự mình nghĩ biện pháp a?" Lộc Tiểu Nguyên trợn mắt trừng một cái.
"Tốt a." Kim Tiểu Nhị gật đầu, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Lộc Tiểu Nguyên cũng không cần đợi lâu, hắn đã mang theo ba con ngựa màu nâu cường tráng quay về.
Có quỷ mới biết tại sao hắn không có tiền mà kiếm được ba con ngựa này.
Nhưng Lộc Tiểu Nguyên cũng không đi hỏi, ngược lại bắt đầu xem xét ba con ngựa.
Mặc dù nàng chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, nhưng nhìn thấy cái yên ngựa trên lưng chúng, lập tức đã minh bạch nó dùng để làm cái gì.
Không do dự, trực tiếp xoay người ngồi lên, yên vị trên yên ngựa.
"Mau đi đi." Lộc Tiểu Nguyên vỗ vỗ cái cổ con ngựa.
Con ngựa không nhúc nhích, tựa hồ cũng không thèm để ý tới Lộc Tiểu Nguyên.
Lộc Tiểu Nguyên ngẫm nghĩ, lại vuốt mông con ngựa một cái.
Con ngựa vẫn đứng im tại chỗ, không có nhúc nhích.
Lần này, mặt Lộc Tiểu Nguyên đã đen như đít nồi.
Con ngựa này chẳng lẽ không muốn sống nữa, như thế lại dám không nể mặt Lộc gia.
Kim Tiểu Nhị hít vào một ngụm khí lạnh, đã làm tốt chuẩn bị đi kiếm một con ngựa khác.
"Cái tên gia hỏa này, có chút không nghe lời a." Lộc Tiểu Nguyên bĩu môi, sau đó giơ tay lên, trên đầu ngón tay sáng lên thần quang bảy màu.
Kim Tiểu Nhị nhìn về phía con ngựa, trong ánh mắt mang theo vẻ thương hại.
Tiểu gia hỏa thật đáng thương, lập tức sắp phải kết thúc cuộc đời này.
Nhưng nằm ngoài suy đoán của Kim Tiểu Nhị, Lộc Tiểu Nguyên cũng không gϊếŧ chết con ngựa, mà là đem thần quang bảy màu chui vào trong đầu con ngựa.
Sau khi thần quang bảy màu tiến vào bộ não con ngựa , nó lập tức trở nên vô cùng nghe lời.
Lộc Tiểu Nguyên nói cái gì, nó liền làm cái đó.
"Lợi hại, tại sao ta không nghĩ ra dạng phương pháp này?" Kim Tiểu Nhị sợ hãi thán phục.
"Chính bởi vì ngươi ngốc." Lộc Tiểu Nguyên không lưu tình chút nào, lên tiếng đả kích.
Kim Tiểu Nhị cũng không để ý, một luồng kim quang vờn quanh bàn tay, sau đó hắn đưa tay chạm vào mi tâm(giữa trán) con ngựa của mình một cái.
Kim quang vừa chui vào bộ não, ánh mắt con ngựa tựa hồ càng có linh tính.
Dùng phương pháp đồng dạng, Kim Tiểu Nhị cũng thi pháp lên con ngựa của Dao Dao .
Cứ như vậy, ba con ngựa trở nên thông minh hơn, vô cùng nghe lời.
Chu Diệp vừa mới thức tỉnh một lát liền thấy cảnh này, có chút hiếu kỳ, không minh bạch là phát sinh cái gì.
Trong lòng vẫn còn đang suy tư, liền có người giúp hắn hỏi hộ vấn đề.
"Lộc tỷ tỷ, các ngươi vừa mới làm gì?" Dao Dao hỏi.
Con ngựa rõ ràng chẳng thèm để ý Lộc Tiểu Nguyên, thế nhưng sau khi thần quang bảy màu tiến vào trong đầu, liền trở nên vô cùng nhu thuận, nghe lời.
Cái này khiến nàng rất hiếu kì, Lộc Tiểu Nguyên cùng Kim Tiểu Nhị đến cùng là làm cái gì với mấy con ngựa.
"Đây là khai linh chi thuật, chúng ta giúp chúng nó mở ra linh trí, bọn chúng tự nhiên là nghe lời, làm sao, ngươi muốn học a?" Lộc Tiểu Nguyên không mở miệng, Kim Tiểu Nhị đã giải thích rồi.
"Nguyên lai là như vậy, ta đương nhiên muốn học a!" Dao Dao hai mắt sáng lên, lập tức gật đầu.
Chỉ cần học được khai linh chi thuật, vậy nàng có thể giúp cho thật nhiều thỏ nhỏ mở ra linh trí!
"Nhưng mà với tu vi Huyền Đan cảnh của ngươi, học không nổi khai linh chi thuật." Lộc Tiểu Nguyên lắc đầu.
"A. . ." Dao Dao có chút thất lạc.
Bất quá nàng rất nhanh liền phục hồi lại.
Chỉ cần cố gắng tu luyện, một ngày nào đó có thể tu luyện khai linh chi thuật mà.
"Đúng rồi, phép này có hiệu quả với tất cả sinh vật không sinh ra linh trí sao ?" Dao Dao hỏi.
"Không thể, nhất định phải là sinh linh vốn có linh trí mới có thể khai linh, sinh vật tiên thiên không có linh tính , chỉ có thể cưỡng ép mở ra, nhưng xác suất thành công thật sự rất thấp, một ngàn lần được một lần thành công đã coi như không tệ." Kim Tiểu Nhị hồi đáp.
"Như vậy a."
Nghe nói như thế, Dao Dao lập tức mất đi phần lớn hứng thú.
Trong bao nhỏ, Chu Diệp nghe xong những lời này, cảm giác khai linh chi thuật rất là gân gà.
Không tiếp tục nghe bọn hắn nói chuyện nữa, ngược lại đưa ánh mắt đặt lên trên bảng.
Đi vào nhân gian cũng gần nửa ngày, tốc độ tăng trưởng của điểm tích lũy vạn năng quả thật rất làm cho người ta thất vọng.
“Nhân gian này thật đúng là không tốt bằng Mộc giới , nồng độ của linh khí quá thấp, tu luyện một canh giờ, mà không bằng mười phút ta ở Mộc giới tùy tiện tìm một địa phương tu luyện, chớ nói chi là tu luyện trong linh điền . . ."
Chu Diệp oán trách, lúc này chỉ muốn trở lại Mộc giới.
Về phần nhân gian, hắn đã nhìn thấy tiểu trấn, trong lòng cũng có chút suy đoán, cái thế giới này hẳn là giống với thời cổ đại kiếp trước.
Đã không có gì đáng xem, Chu Diệp liền muốn trở lại Mộc giới.