Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 15: Hươu trắng bị trừng phạt


"Có thể thật thà một chút hay không, nếu ngươi làm thì hãy trực tiếp thừa nhận." Người mặt to nhìn hươu trắng, trong lòng rất bất mãn.

Đến cả dũng khí thừa nhận sai lầm cũng không có, cũng quá khiến người ta thất vọng rồi.

Trong hai mắt hươu trắng tràn đầy vẻ vô tội.

Ta ngu mới thừa nhận , thừa nhận thì ít nhất cũng bị lột một tầng da.

"Ngươi muốn bức ta có phải không." Người mặt to trầm giọng mở miệng.

Bên trong giọng nói đã tràn ngập uy hϊếp.

Ẩn ý giấu bên trong chính là: Mặc kệ hôm nay ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, ta đều muốn đấm ngươi một trận.

Hươu trắng vẫn là vẻ mặt đó.

Mọi chuyện đều phải để ý chứng cứ, chỉ cần không có chứng cứ, vậy có chết cũng không thừa nhận.

"Được, ta đến hỏi tiểu thảo tinh." Người mặt to hung hăng trừng mắt lườm hươu trắng một cái, sau đó quay người đi về phía bên ngoài viện.

Con mẹ nó, sắp xảy ra chuyện rồi.

Hươu trắng trợn to mắt.

Nó cất bước, nghếch đầu lên đi theo phía sau lưng người mặt to.

Đã diễn phải diễn đến cùng, mặc kệ như thế nào, chuyện này khẳng định không phải mình làm.

Người mặt to đi tới bên cạnh Chu Diệp, điều này khiến Chu Diệp có chút sững sờ.

Hắn muốn làm cái gì?

Người mặt to ngồi xổm xuống, nhìn Chu Diệp rồi hỏi: "Tiểu thảo tinh, ngươi nói chi tiết cho bản tọa nghe, vườn linh dược trong sân kia có phải do gia hỏa này gây tai họa hay không."

Chu Diệp vừa định gật đầu, liền cảm nhận được ánh mắt rất bất thiện.

Hươu trắng cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn.

Trong ánh mắt tràn đầy ý cảnh cáo.

Hươu trắng ta đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi không được nói lung tung a, nếu dám nói lung tung hậu quả ngươi không thể gánh chịu nổi đâu.

"Ba~."

Người mặt to đập một bàn tay lên đầu hươu trắng.

"Cái ánh mắt này của ngươi có ý tứ gì? Ngươi đang muốn uy hϊếp nhân chứng?"

Hươu trắng cúi đầu xuống, không còn dám nhìn nữa.

Chuyện này khiến Chu Diệp rất khó xử.

Nói thật, hắn rất sợ một thời gian nữa sẽ bị hươu trắng hung hăng đánh một trận, nói không chừng còn có thể bị hươu trắng “ nhầm lẫn” ăn sạch sẽ, thế nhưng nếu không nói thật, hắn lại lo lắng sẽ đắc tội người mặt to.

Thật là khó lựa chọn.

"Tiểu thảo tinh, làm cỏ phải thành thật, ngươi cứ việc nói thật, tiểu gia hỏa nai con này nếu dám khi dễ ngươi, ta trực tiếp đánh nó." Ngữ khí người mặt to tràn ngập vẻ cổ vũ.

Mặc dù trong lòng của hắn minh bạch, chuyện này căn bản chính là hươu trắng làm, nhưng mọi thứ phải có chút chứng cứ.

Không có chứng cứ, chuyện này rất khó xử lý.

Hắn là người rất nguyên tắc a.

"Ai." Chu Diệp thở dài.

Để không xuất hiện rạn nứt trong tình cảm với hươu trắng, Chu Diệp đành phải che giấu lương tâm nói dối.

Vừa mới chuẩn bị lay động thân thể để truyền đạt ý tứ với người mặt to, kết quả là người mặt to đột nhiên nói chuyện.

"Nếu ngươi nói ra tình hình thực tế, bản tọa giúp ngươi tăng lên một tiểu cảnh giới." Người mặt to bình tĩnh nói ra lời này.

Hai mắt Chu Diệp toát ra lục quang.

Tăng lên một tiểu cảnh giới!

Về phần tình cảm giữa hắn và hươu trắng?

Hắn chỉ đành nói, thật không có ý tứ, ở giữa hai ta, căn bản không có thứ tình cảm rắm thối gì.

"Bá."

Lá nhọn chỉ hướng hươu trắng.

Rất ngay thẳng, căn bản không có nửa phần do dự.

Người mặt to rất hài lòng.

Hươu trắng trừng to mắt nhìn Chu Diệp.

Nó rất đau lòng.

Tiểu thảo tinh đáng chết, thế mà chỉ vì một tiểu cảnh giới mà bán đứng nó.

Đau lòng nhức óc, không tin được thì ra ngươi là loại thảo tinh như vậy :v

Nội tâm hươu trắng rất khó chịu, xem ra hôm nay tránh không được bị xử phạt.

"Hiện tại ngươi có lời gì muốn nói?" Người mặt to quay đầu nhìn về phía hươu trắng, rất bình tĩnh.

Hươu trắng cúi đầu, không muốn nói chuyện.

Mất công làm nũng rồi giả vờ ngây ngô cả buổi vẫn bị xử phạt, vậy không diễn nữa, diễn sâu rất mệt mỏi a.

"Hiện tại, lập tức, ngay lập tức đi khôi phục linh điền cho ta, nếu thiếu linh dược so với trước, ta liền trồng ngươi vào đất để thế chỗ chúng." Người mặt to rất ôn nhu sờ sờ đỉnh đầu hươu trắng.

Hươu trắng nhìn hắn, trong lòng thở dài.

Lần này đúng là đủ thảm.

Ăn vào còn phải phun hết ra ngoài, mấu chốt là thâm hụt không ít.

Nó từng bước một đi tới sân nhỏ, bóng lưng tràn ngập cảm xúc mà không một ai lý giải được.

Người mặt to liếc hươu trắng một chút, sau đó duỗi bàn tay ra.

Trên ngón tay thon dài, xuất hiện một luồng thanh quang.

Đầu ngón tay điểm về phía Chu Diệp một cái, thanh quang chui vào thân thể Chu Diệp.

"Luyện hóa nó là tu vi tăng lên một tiểu cảnh giới, mặc dù bản tọa muốn ban thưởng cho ngươi nhiều hơn, nhưng như thế sẽ làm căn cơ không vững chắc, không tốt về lâu dài." Người mặt to nói một câu, sau đó đi về phía tiểu viện.

Hắn muốn đi giám sát hươu trắng.

Cảm thụ được thanh quang đang ở trong đan điền, Chu Diệp không hề nghĩ ngợi, trực tiếp luyện hóa.

"Điểm tích lũy vạn năng +700."

"Con mẹ nó thật sự sảng khoái."

Nhìn một loạt chữ nhỏ hiện lên trước mắt, Chu Diệp không kìm được thốt ra lời thô tục.

【 Huyết mạch 】: Linh thảo (Linh cấp hạ phẩm, +).

【 Năng lực huyết mạch 】: Khôi phục nhanh chóng.

【 Tu vi cảnh giới 】: Luyện Khí hậu kỳ (+).

【 Cảnh giới nhục thân 】: Thối Thể đại viên mãn (+).

【 Tâm pháp 】: Tiểu Thanh Hư Kinh (viên mãn).

【 Huyền kỹ 】: Vạn Diệp Phiêu (Đại Thành, +); Vân Vụ Tung Tích (tiểu thành, +)

【 Điểm tích lũy vạn năng 】: 1 190.

【 Số lần rút thưởng 】: Không (+).

Điểm tích lũy vạn năng đột phá ba chữ số, đạt tới hàng ngàn.

Đồng thời, Chu Diệp phát hiện, cảnh giới nhục thân hồi lâu không có động tĩnh đã có thể tăng lên.

Trừ chuyện đó ra, huyết mạch cũng lần nữa có thể tăng lên.

Về phần cảnh giới nắm giữ huyền kỹ cùng rút thưởng, Chu Diệp không định động vào.

Rút thưởng thì tạm thời không thể rút ra, miễn cho bị người mặt to cùng hươu trắng phát hiện vấn đề.

Về phần cảnh giới nắm giữ huyền kỹ, hiện tại Chu Diệp ở nơi đây căn bản không có nguy hiểm gì đáng nói.

Hơn nữa một khi hươu trắng muốn động thủ, thì một Luyện Khí Cảnh như hắn căn bản không có cách nào phản kháng.

Còn tăng lên cảnh giới nắm giữ huyền kỹ thì vào thời điểm này ý nghĩa không lớn.

Như vậy, lựa chọn còn lại chính là huyết mạch cùng tu vi, cùng cảnh giới nhục thân.

Cảnh giới nhục thân tạm thời không cần nghĩ tới, Chu Diệp cảm giác thân thể mình đã không tồi rồi.

Rất mềm dẻo.

Huyết mạch tạm thời cũng không cần tăng lên.

Chu Diệp lựa chọn tăng lên tu vi cảnh giới.

Điểm tích lũy tiêu hao 700 điểm.

【 Tu vi cảnh giới 】: Luyện Khí đỉnh phong.

Khí tức mát lạnh xuất hiện lần nữa, chất lượng huyền khí trong cơ thể Chu Diệp lại tăng lên, về số lượng cũng có chỗ tăng trưởng.

Bên trong đan điền hắn tràn đầy huyền khí.

Đã chật ních rồi.

Cảm thụ lực lượng cường đại mà cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong mang đến, Chu Diệp khó tránh khỏi hơi đắc ý một chút.

Nhưng vừa nghĩ tới tu vi kinh khủng của hươu trắng cùng người mặt to, hắn lập tức trung thực.

Hắn vẫn chỉ là một tiểu đệ đệ, cần càng thêm cố gắng mới được.

Đến cảnh giới để hóa hình cũng chưa đạt tới, nói mấy cái này làm rắm gì.

Trong sân.

Người mặt to nhìn Chu Diệp dưới gốc cây già một chút, rất hài lòng gật đầu.

"Từ chồi non mới sinh đến Linh cấp hạ phẩm linh thảo tu vi Luyện Khí đỉnh phong, tiểu thảo tinh này chỉ dùng nửa tháng ngắn ngủi. . . Tuy rằng có rất nhiều ngoại lực tác động, nhưng không thể cải biến việc nó là một thiên tài chân chính."

"Chỉ cần bồi dưỡng thêm, ngày sau tất nhiên là lương đống(*) mộc giới a. . ."

Nghe thấy người mặt to nói nhỏ, hươu trắng quay đầu liếc hắn một cái.

"Ngươi tranh thủ thời gian, chớ có biếng nhác!" Người mặt to trừng mắt nhìn lại.

Hươu trắng trợn mắt một cái, sừng hươu trắng muốt trên đỉnh đầu sáng lên thất thải quang mang.

Hai cái sừng hươu đồng thời tỏa ra hào quang bảy màu, hội tụ ở vị trí chính giữa đỉnh đầu hươu trắng.

Hào quang bảy màu không ngừng ngưng tụ, co thành một đám.

Cuối cùng, khi thất thải quang mang ngưng tụ đến một trình độ đủ dày, hươu trắng hơi cúi đầu xuống, một đám thất thải quang mang chậm rãi di động về phía linh điền.

Nhìn chùm sáng kia, người mặt to lúc này mới coi như hài lòng.

Quang đoàn bay tới không trung ngay trên linh điền, đột nhiên nổ tung.

Từng cái chấm sáng màu sắc khác nhau như là bông tuyết chậm rãi bay xuống, rơi vào bên trong linh điền.

Bên trong linh điền, những cái cây linh dược bị hươu trắng gây tai vạ đang dần dần khôi phục.

Linh dược quằn quại dưới mặt đất đang từ từ đứng lên, thân cành bị giẫm đạp đến đứt gãy cũng lần nữa khôi phục , từng đóa hoa tươi nở rộ, đủ mọi màu sắc hiển ra.

Bất quá chỉ mấy hơi thở, linh dược trong linh điền đã khôi phục như lúc ban đầu.

Chính giữa linh điền, có một gốc cây ăn quả cỡ nhỏ, mới cao có ba thước, bên trên đã kết thành quả, hai quả trái cây đỏ rực sung mãn.

"Còn thiếu một quả đó." Người mặt to mặt không biểu tình nói với hươu trắng.

Hươu trắng ủ rũ cụp đầu, thương tâm cực kì.

Xem ra hôm nay phải xuất chút huyết.

Sừng hươu trên đầu một lần nữa nở rộ quang mang, một chùm bạch quang nhanh như thiểm điện bắn ra, rơi xuống cái cây ăn quả cỡ nhỏ.

Bạch quang lấp lóe không ngừng, trên cành cây nhỏ bắt đầu kết xuất một quả trái cây mới.

Từ nhỏ bằng hạt gạo đến lớn bằng nắm đấm, chỉ mất thời gian một cái hô hấp.

Nhưng để làm cho cây ăn quả cỡ nhỏ mọc thêm một quả trái cây đó, hươu trắng đã hao hết tất cả lực lượng trong cơ thể.

Sường hươu trắng muốt trên đỉnh đầu nó trở nên ảm đạm vô quang, tinh thần cũng bắt đầu có chút uể oải.

"Lần này xem như một bài học, về sau ngươi còn dám ăn vụng những linh dược quý giá của ta, thì xem thử ta có đánh ngươi hay không." Kiểm tra hươu trắng, sau khi phát hiện nó không có việc gì, người mặt to hừ lạnh một tiếng, vung tay áo một cái, đi về phòng.

Kỳ thật hắn không thèm để ý việc hươu trắng ăn linh dược, hắn chỉ để ý mấy cọng linh dược số ít trong đó.

Vài cọng linh dược này, là người khác muốn.

Còn có một gốc, đối với hắn rất trọng yếu.

(*)lương đống:bộ phận trọng yếu để chống đỡ nhà. Ý chỉ người có thể gánh vác trách nhiệm to lớn.