Ngự Đạo

Quyển 1 - Chương 2: Số mệnh.

Hắn dụng lục địa đằng không thuật, một bước nhảy lên cao hơn hai mươi thước, lúc này thành quả tu đạo của hắn cũng có chút tiểu thành, chỉ dùng chưa đến cai canh giờ, hắn tiến xâu vào thâm sơn Tứ Xuyên, có hệ thống định vị vệ tinh, Mộc Vĩnh Diệp căn bản không sợ lạc đường, một bên phi nhanh, một bên tìm kiếm dược liệu cần thiết. Truyện "Ngự Đạo "

Cuối cùng, trải qua ba tháng, hắn cũng tìm đủ được dược liệu cần thiết, chỉ cần tìm một chỗ bế quan là không cần lo lắng gì nữa. Vừa khéo, đây cũng tính là vận khí của Mộc Vĩnh Diệp, trong thâm sơn Ba Thục, không ngờ lại có một cái hang không lớn, đỡ mất công hắn chuẩn bị, lập tức hắn quyết định bế quan. Truyện "Ngự Đạo "

Thời gian nhẹ nhàng trôi, vừa bế quan, đã trôi qua một tháng, cũng may Mộc Vĩnh Diệp mang đủ thực vật, thêm nữa tu luyện đã đạt tiểu thành, nhu cầu ăn uống cũng giảm bớt nhiều, bởi thế có thể kiên trì vượt qua một tháng. Hôm nay là thời điểm xuyên qua một kinh mạch cuối cùng trong đại chu thiên, chỉ cần đả thông kinh mạch này, sẽ triệt để hình thành đại chu thiên.

Cũng nhờ Mộc Vĩnh Diệp chuẩn bị đầy đủ, cũng không lâu lắm, đã gần đã thông xong, chỉ còn lại chút đường cuối cùng, một cỗ chân khí, theo hình xoáy ốc, mãnh liệt lao về cuối con đường.

"Ba!"Con đường vừa thông, chân khí trong thân thể hắn như dòng sông bị chặn hồi lâu, bỗng được thoát gông cùm, l*иg lộn chạy tuần hoàn khắp thân thể, một khắc này, Mộc Vĩnh Diệp vô cùng kích động, bước thứ nhất, đả thông đại chu thiên đã thành công!

Mang theo hớn hở, hắn tỉ mỉ quan sát chân khí trong thân thể, toàn tâm đầu nhập, hoàn toàn không để ý đến ngoại vật, dù sao thì cho dù cửa động có bị lở xuống, cũng không ai tiến vào quấy rối hắn.

"Oanh!"Tất cả sụp đổ, tiếng vang lớn làm cho Mộc Vĩnh Diệp bừng tỉnh, nhìn vào vô số cự thạch từ trên đầu đổ xuống, đôi mắt tràn đầy không thể tin nổi, hắn bị tính huống ngoài ý muốn này làm buồn bực đến hộc máu, một khắc trước khi cự thạch rơi xuống người hắn, một tia hoàng quang chiếu vào thân thể hắn.

Tiếp theo, Mộc Vĩnh Diệp trở thành vị tu chân giả đầu tiên chết vì địa chấn! Bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, trên thân xác tan nát của hắn là linh hồn Mộc Vĩnh Diệp, đôi mắt đầy buồn bực, lúc này, Mộc Vĩnh Diệp muốn mở miệng cảm thán, nhìn về thân thể mới hoàn thành đại chu thiên đã bị đá đè nát, hắn cảm giác vận mệnh mình thật đen đủi, y như vị tu giả đoạt xá gặp phải miếng ngọc bội giẻ rách kia, thật sự là tìm khối đậu hũ đập đầu chết đi cho xong!

Chết như thế này, nếu bị người khác biết, thật sự là cười đến chết mà, còn mơ tưởng trường sinh bất tử gì chứ, hiện tại mạng nhỏ cũng ô hô ai tai rồi! Chỉ là trước khi hắn chết, có một tia hoàng quang mang theo một giọt máu hắn phun ra, xuyên qua thân thể, tiến vào hồn phách hắn. Trong hồn phách có chứa máu tươi? Chẳng những trước kia chưa từng phát sinh mà còn là chuyện không thể xảy ra, nhưng là, một khắc này rõ ràng đã phát sinh, cho dù có được ký ức khổng lồ về tu chân giả, hắn cũng không rõ là điều gì xảy ra.

Nhưng là, đạo hoàng quang này, Mộc Vĩnh Diệp căn cứ ký ức không lồ, cũng biết được một hai, chỉ là không ngờ, hoàng quang này lại tiến vào hồn phách hắn. Hoàng quang là gì? Chính là một thứ vô cùng biếи ŧɦái, có thể tính là tiêu hao phẩm , nhưng thường nhân tìm không được, lần này Ba Thục xảy ra địa chấn, nói trắng ra là do long mạch Hoa Hạ lệch vị, vì vậy mà tiết lộ chút số mệnh thiên hạ. Mà hoàng quang chính là số mệnh, số mệnh trong nháy mắt tiến vào thân thể Mộc Vĩnh Diệp, nếu là trong tình huống bình thường, Mộc Vĩnh Diệp chính là đại may, chó ngáp phải ruồi, có tia số mệnh này, hắn làm gì đều thuận lợi, dù cho đứt tay, đứt chân, nhờ một tia số mệnh này cũng dần dần mọc lại. Nhưng là, thân xác bị chôn sống rồi, muốn nói mọc ra thân thể mới thì quá điên rồ rồi, vì vậy hắn chỉ có thể nhìn về phía thân xác nát bét dưới chân, không ngừng đau lòng.

"Đại đạo vô thượng của ta"Mộc Vĩnh Diệp khóc rống lên một hồi, mặc dù trong trí nhớ tu giả, trên đời này cũng có quỷ tu, nhưng lại không có điển tịch quỷ tu, làm cho Mộc Vĩnh Diệp đau lòng đến nỗi muốn nhổ nốt giọt máu cuối cùng trong linh hồn ra, nhưng may là còn cố nhịn xuống được.

Chính lúc Mộc Vĩnh Diệp đang buồn bực nhất, sau lưng hắn đột nhiên vang lên một thanh âm, "nên lên đường rồi!". Vừa quay đầu lại, hắn lập tức ngây ngốc, sau lưng là hai nhân vậy chỉ có trên điện ảnh, người bên trái toàn thên đen nhánh, cả làn da cũng đen nhánh, vươn ra đầu lưỡi thật cài, tay cầm hắc bổng cực lớn, "người" bên phải là phiên bản tẩy trắng của người bên trái, chỉ là khuôn mặt có chút khác