Lai Ân rất ghét thái độ của trung niên nhân này. Vì vậy hắn lạnh lùng nói: "Dù là ai cũng không cần thiết phải báo cho ngươi. Chúng ta tới nơi này trước, bây giờ còn có việc, nếu các hạ không còn việc gì khác có thể rời đi được rồi."
Trung niên nhân nghe vậy sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, không muốn sống nữa phỏng? Dám nói lời như vậy với ta à!"
"Mời rời khỏi đây, nếu không đừng trách ta động thủ." Lai Ân không nhịn được nữa, lên tiếng.
"Ngươi muốn chết?" Trung niên nhân sắc mặt âm trầm, phất tay phát ra hai đạo hỏa xà.
Lai Ân cũng nhấc tay trái lên, hai đạo hỏa xà lập tức chui vào tay áo sau đó bị ma pháp thôn phệ, năng lượng của chúng bị Lai Ân hút sạch sẽ.
Mễ Lệ Toa ba người cũng có thể cảm giác được lực lượng của hỏa xà mạnh mẽ bao nhiêu, so với năng lượng thủy thiên sứ của Lâm Đạt còn mạnh hơn nhiều, thế nhưng Lai Ân chỉ cần một tay đã giải quyết gọn gẽ.
Ba người càng thêm tin tưởng lời nói lúc trước của Lai Ân.
Trung niên nhân vừa nhìn, sắc mặt khẽ biến, ngay sau đó nói: "Không tệ lắm, cư nhiên có thể tiếp được một kích lực lượng của thánh giai, hắc, xem ra ngươi cũng như ta đã bước vào cánh cửa á thần giai, người vừa phát ra uy áp cường đại chính là ngươi sao? Còn trẻ như vậy đã có thành tựu như vậy, quả là không tồi, đáng tiếc ngươi lại gặp phải ta."
Lai Ân nở nụ cười, đôi thủ mà hắn gặp phải đều là một đống người mạnh miệng cả, thế nhưng không một ai làm được đúng như lời nói.
Trung niên nhân thấy Lai Ân cười như vậy, nghi ngờ hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
"Không có gì, Chỉ là..." Lai Ân hoạt động chân tay một chút, sau đó nói: "Những người chủ động tìm tới ta kết cục chỉ có một." "Là kết quả gì?" Trung niên nhân chân vừa chạm đất đã không thấy cái bóng của Lai Ân đâu nữa. Ngay sau đó hắn sợ hãi thầm hô không tốt, lập tức dựng ma pháp thuẫn lên.
Ma pháp thuẫn hình trứng đem trung niên nhân này bao lại.
Kết quả ma pháp không chịu được dù chỉ một giây liền ầm một tiếng vỡ nát.
Nửa bên mặt của trung niên nhân bị một bàn chân đá lên sưng tấy, không đợi hắn phản ứng, cái gáy và vùng bụng lại bị ăn thêm vài quyền, hắn trợn mắt trắng dã kêu lên sợ hãi: "Điều này sao có khả năng chứ? Không có khả năng, ta là á thần hạ giai nhị cấp ma pháp sư, ma pháp thuẫn làm sao có thể nhẹ nhàng bị phá như vậy chứ."
Lai Ân quơ quơ tay cười nói."Dù ngươi có là á thần hạ giai tam cấp ma pháp sư ở trước mắt ta cũng không đáng một xu."
Một kích vừa rồi Lai Ân trực tiếp sử dụng ma pháp thôn phệ, năng lượng của ma pháp thuẫn khi tiếp xúc với cánh tay có chứa ma pháp tráo trong nháy mắt liền bị thôn phệ hơn phân nửa năng lượng, chỉ còn lại năng lượng tương đương với thánh giai mà thôi, đương nhiên dễ dang bị phá.
Cáp Khắc đám người nhìn vậy mà trợn mắt há mồm. Ma pháp thuẫn của trung niên nhân kiên cố như thế nào bọn họ đều có thể cảm nhận được, thế nhưng công kích của Lai Ân lại càng khiến bọn họ giật mình.
Mạnh mẽ..
Quá mạnh mẽ...
"Đây là sức mạnh của á thần giai cấp sao? Thật mạnh."
Lâm Đạt thì thào lẩm bẩm.
Trung niên nhân thất bại, hơn nữa chỉ bại trong một chiêu khiến hắn thiếu chút nữa phát điên, bản thân là á thần hạ giai nhị cấp ma pháp sư, trong gia tộc chính là một kẻ nắm quyền lợi tuyệt đối, vĩnh viễn không có người dám phản đối bất luận ý kiến gì của hắn.
Thế nhưng hiện tại hắn đã bị thất bại, hơn nữa lại thua ở trong tay một thiếu niên chỉ mới mười bảy tuổi. Thiếu niên ở trước mắt này có lẽ chính là khắc tinh của ma pháp sư, ma pháp của mình căn bản không làm tổn thương được hắn.
Khiến cho ngươi ta không tiếp thụ được chính là, ngay cả một cái nội khố của hắn cũng không còn nguyên lành, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trong gió rét, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lai Ân.
Mễ Lệ Toa cùng Lâm Đạt đều đỏ mặt một ngụm phun phì phì lên người Lai Ân rồi đồng thời xoay người lại.
Lai Ân tiến tới lấy toàn bộ đồ vật có giá trị và một chiếc không gian giới chỉ của trung niên nhân này, sau đó cười nói: "Ta đã nói rồi, người nào chủ động tìm đến ta gây phiền toái sẽ chỉ có một kết quả, ngươi lại không tin!"
"Ta đã thất bại cũng đàng chịu, thế nhưng ngươi chí ít cũng để lại cho ta một kiện áo khoác chứ?"
"Ngu, ngươi không biết che mặt mà chạy à."
Mễ Lệ Toa cùng Lâm Đạt nhất thời ôm bụng cười.
Cáp Khắc gãi đầu không rõ ý tứ của Lai Ân.
Trung niên nhân khuôn mặt trắng như tờ giấy, trừng mắt nhìn Lai Ân, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nó, Xem như ngươi lợi hại, sau này đừng để lão tử gặp lại ngươi, nếu không một lần gặp sẽ thu thập ngươi một lần."
Còn hai mươi tám ngày nữa là tới ngày học viện tổ chức thi đấu...
Rất nhiều người từ khắp nơi đi bộ, dùng xe ngựa, phi hàng...Tiến nhập vào Á Lôi thành.
Lai Ân mang theo Mễ Lệ Toa, Cáp Khắc, Lâm Đạt ba người liên tục tập luyện trong rừng rậm.
Không ai biết trong mảnh rừng rậm này có người đang làm gì?
Có người muốn tiếp cận vào thế nhưng lại phát hiện hành động đó chính tự tìm phiền toái.
Bốn phía rừng rậm đều có hai mươi bốn con thú hoàng cùng các loại sinh mệnh bao vây xung quanh, bất luận kẻ nào chỉ cần bước vào phạm vi này đều bị một đàn thú hoàng tấn công.
Thánh ma đạo cũng không dám tiếp cận. Bọn họ nhiều lắm chỉ có thể đáng ngang sức với một con thú hoàng mà thôi. Thế nhưng đối mặt với hai mươi bốn con thú hoàng, bọn họ không có bản lĩnh để đảm bảo mình có thể toàn mạng thoát ra.
Cường giả á thần giai lại càng không dám tiến gần. Bọn họ biết chỉ gia tộc cổ xưa mới có thể có được hai mươi bốn con thú hoàng mà thôi, cho nên cũng không ai dám gây phiền phức với một gia tộc cường đại như vậy.
Một lần xuất ra hai mươi bốn con thú hoàng để canh gác, điều này chứng tỏ người bên trong không muốn bị ai quấy rầy, cho nên ai cũng không dám xông vào trêu chọc kẻ đó.
Rốt cuộc là ai có thế lực vật lực mạnh mẽ như vậy, lại có thể một lúc khống chế được hai mươi bốn con thú hoàng?
Điều này nhất thời trở thành chủ đề bàn luận của mọi người.
Thời gian trôi qua nói chậm cũng không phải là chậm, trong nháy mắt thời gian học viện tổ chức thi đấu đã tới.
Quang minh liên minh thập đại học viện gồm hơn vạn học sinh ùn ùn tiến vào Lôi Áo học viện.
Lai Ân trước tiên đi tìm hiệu trưởng Á Luân Tư của Lôi Áo học viện, hắn dùng mọi thủ đoạn vẫn không thể để bản thân tham gia thi đấu, bởi vì Lai Ân mang thân phận ma khí huấn luyện viên đại đa số mọi người đều biết, muốn tiến vào thực sự không dễ dàng gì.
Lai Ân bất đắc dĩ đi ra, nghĩ cách làm thế nào trà trộn vào, thực sự nếu không được sẽ làm cường đạo một phen, xem ai là người đoạt được tấm địa đồ kia.
Vòng sơ khảo tiến hành trong ba ngày, đến lúc đó sẽ loại ra tám ngàn người dự thi.
Ngày đầu tiên trắc thí dùng hình thức rút thăm đấu loại, một nửa số người đã bị loại khỏi cuộc chiến.
Cuộc cạnh tranh này tương đối kịch liệt.
Lai Ân rẽ đám người ra tìm một nơi thuận lợi để theo dõi trận đấu, mục đích của hắn là muốn quan sát xem ai có năng lực tiến nhập trận chung kết, sau đó có chuẩn bị để đi cướp đoạt phần thưởng.
Ngày đầu tiên trắc thí diễn ra rất nhanh, thực lực chênh lệch khiến các đối thủ rất nhanh phân thắng bại. Thám tử của các quốc gia cũng nhanh chóng tìm mục tiêu cho mình.
Lai Ân cũng tập trung tìm mục tiêu của mình. Tổng cộng được năm người.
Ba nam hai nữ.
Năm người này thực lực cũng không quá mạnh, không đi tới vòng chung kết, Lai Ân nhìn trúng là bởi vì bọn họ có thực lực tiềm tàng, nếu trải qua huấn luyện nghiêm khắc, sau này tiền đồ thật không hạn lượng.
Theo thứ tự là một người tên Tháp Lôi Khắc mười tám tuổi đến từ một tỉnh thuộc đế quốc Ba Cách Nhĩ, là thất cấp chiến sĩ. Lai Ân có thể rõ ràng cảm giác được trên người này cùng với khí tức trên người Cách Lỗ Tạp có điểm tương đồng, đều ẩn chứa thực lực như cuồng chiến sĩ.
Người thứ hai là một nam tử mười chín tuổi đến từ Đế Lâm đế quốc, người này là một ma pháp sư tên Tây Nạp. Người thứ ba là một nữ tử mười bảy tuổi tên Tạp La Lâm, là thất cấp ma pháp sư.
Người thứ tư tự xưng là lưu lãng kiếm sĩ hai mươi tuổi, là bát cấp nam chiến sĩ tên Lâm Cách Tư.
Lai Ân lại biết người này báo danh là vô ma pháp thuộc tính, nam chiến sĩ thế nhưng thật ra hắn là một gã kiếm sĩ hắc ám thuộc tính, hơn nữa thực lực bát cấp cũng là giả, thực lực chân chính của hắn là thập cấp chiến sĩ.
Cuối cùng là một nữ tử cửu cấp ma pháp sư, đến từ A Á Lôi đế quốc, xuất thân từ một tiểu gia tộc đã suy bại, là con gái của một tộc trưởng, nàng tên Mai Mễ.
Toàn bộ tư liệu hắn đều lấy từ Quang Minh thần điện, Lai Ân làm chức vị này chánh án của Quang Minh thần điện quyền lực tương đối lớn. Có thể điều động toàn bộ nhân lực cùng vật lực ở khắp nơi thuộc Quang Minh thần điện.
Năm người này cũng được Ba Cách Nhĩ, Đế Lâm cùng với A Á Lôi đế quốc nhìn trúng.
Lai Ân tịnh không lo lắng về điểm này, bằng vào thế lực của bản thân ngày hôm nay, chiếm được sự đồng ý của năm người kia cũng không khó. Năm người kia khi thi đấu xong đồng thời nhận được một phong thư, tất cả đều là tài quyết giả của Quang Minh thần điện đưa tới.
Sử dụng Quang Minh tài quyết giả để truyền tin khiến trong lòng năm người kia không khỏi khϊếp sợ. Chỉ với điểm này cũng đủ khiến bọn họ suy nghĩ.
Trong tay năm người còn có thư mời của các quốc gia do đám mật thám đưa tới nữa. Đều không hẹn mà cùng bỏ qua một bên, tất cả đều không có hấp dẫn bằng lời mời của Quang Minh thần điện.
Địa điểm hẹn gặp tại một gian tửu điếm tại Lôi Áo thành.
Năm người thấy đối phương đều không khỏi sửng sốt lúc này mới biết người nọ không chỉ hẹn riêng một người.
Toàn bộ tòa tửu điếm đã bị bao trọn, bốn phía tửu điếm có một ít người tùy ý hành tẩu đều nhận thấy khí tức mấy người ngồi trong đó so với bọn hắn mạnh hơn rất nhiều.
Gian tửu điếm này rất rộng, dù cho có mười mấy người ngồi cũng không lo lắng chật chội.
Khi năm người vừa tiến nhập vào trong tửu điếm, tất cả mọi người đều ngẩn ra, bọn họ nghĩ rằng người ngồi trong đây nhất định là một lão đầu. Không ngờ chỉ là một vị thiếu niên tầm mười bảy tuổi.
"Ngươi cũng tới gặp người kia à?" Tháp Lôi Khắc nhìn Lai Ân, hỏi.
Lai Ân cười cười nói: "Không, ta tới để gặp mấy người các ngươi."
"Nói đùa, ngươi mới nhiêu tuổi? Gặp chúng ta làm gì?" Mai Mễ cười cười nói, thân là người kế thừa gia tôc, ánh mắt của nàng cũng rất độc đáo, nàng thấy thực lực của Lai Ân cũng không kém, thế nhưng lại không tin được người ước hẹn nàng lại là người trước mắt này.
"Dù sao một hồi nữa các ngươi cũng sẽ tin thôi." Lai Ân chìa tay ra ý mời năm người ngồi xuống.
"Cứ cho là ngươi đi. Vậy ngươi tìm đến bọn ta là có chuyện gì?" Tháp Lôi Khắc đĩnh đạc ngồi xuống, sau đó nhìn Lai Ân, hỏi.
"Ta cảm thấy tiềm lực của các vị không tồi vì vậy muốn tới chào hỏi năm vị thôi."
"Ha ha, nói đùa, ngươi chỉ là một tên tiểu tử mười bảy tuồi, ngươi tới chào chúng ta? Ta không nghe lầm chứ?" Tháp Lôi Khắc ha ha cười nói.
"Đều không phải là nói giỡn." Lai Ân mỉm cười nói tiếp: "Ta biết các vị đều được các đế quốc mời, có thể đối với lời nói của ta không có cảm giác gì! Không bằng như vậy..."
Lai Ân dùng hai tay để giao nhau đặt lên mặt bàn rồi nói: "Các ngươi cứ đưa ra yêu cầu, ta sẽ thỏa mãn, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của các ngươi, vậy các ngươi sẽ trở thành chiến sĩ của ta."
Tháp Lôi Khắc hơi sửng sờ, ngay lập tức liền nói: "Tốt, như vậy ta nói thứ gì cũng được chứ?"
"Đương nhiên là có thể. Bất quá điều kiện tiên quyết chính là, nếu ta thỏa mãn xong yêu cầu của ngươi, vậy ngươi nhất định phải trở thành chiến sĩ của ta, vĩnh viễn không thể phản bội. Mà ta cũng không dễ dàng để các vị bỏ đi."
"Một trăm triệu kim tệ." Tháp Lôi Khắc cười cười, đối với hắn mà nói, một trăm triệu kim tệ để thuê một chiến sĩ là khoản tiền rất lớn, nếu là các đế quốc thu nạp một thập cấp chiến sĩ, một năm bất quá cũng chỉ trả cho người đó hơn mười vạn kim tệ mà thôi.
Một trăm triệu kim tệ cũng đủ để thành lập một quân đoàn rồi.
Lai Ân từ trong không gian giới chỉ móc ra một túi nhỏ ném cho Lâm Cách Tư, nói: " Ngươi có thể đếm lại, đủ một trăm triệu kim tệ đó."
Vẻ mặt Tháp Lôi Khắc trở nên cứng đờ, tiếp nhận túi tiền sau đó mở ra, bên trong là chính là một mai ma tinh tệ, đại khái đếm qua tuyệt đối không dưới chín nghìn vạn.
Tạp La Lâm đám người đều đi tới ghé mắt nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Thần sắc của Lâm Cách Tư lại tỏ ra bình thường, trên khuôn mặt hắn không biểu hiện ra trạng thái vui hay buồn gì.
Tháp Lôi Khắc kinh ngạc nhìn Lai Ân. Nghi ngờ nói: "Có thật là ngươi định dùng một trăm triệu này để thuê một thất cấp chiến sĩ như ta?"
"Nếu như ngươi không đáng giá một trăm triệu ta cũng sẽ không mời ngươi tới, tính tình của ngươi ta hiểu rõ, ta thực đã phái người điều tra qua, ngươi là loài người không vì đồng tiền mà mờ mắt, tiền đối với ngươi chỉ là công cụ để kết giao bằng hữu mà thôi, đúng không?"
"Ngươi sẽ không ngăn cản ta kết giao bằng hữu chứ?"
"Đương nhiên là không cản, ta là vì ngươi mà đến, tìm ngươi chính là vì tiềm lực chứ không phải để quản cuộc sống riêng tư của ngươi."
"Vậy tiền này trả lại cho ngươi." Tháp Lôi Khắc nói xong liền giao trả lại tiền cho Lai Ân, ha ha cười nói: "Chỉ bằng vào những lời này, ta sẽ đáp ứng làm chiến sĩ của ngươi. Bất quá ngươi cũng phải nuôi ta ăn mặc đó."
"Tiền ta cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi. Một ức đối với ta mà nói không đáng gì." Lai Ân đẩy túi tiền lại cho Tháp Lôi Khắc.
"Ta đây cũng không khách khí nữa." Tháp Lôi Khắc ha ha cười cất tiền đi, nói: "Một hồi nữa tiền cơm do ta trả."
Lai Ân cười cười sau đó quay đầu nhìn về phía Gia Tây Nạp và Tạp La Lâm, nói: "Hai vị thì sao? Theo điều tra của ta, hai vị có xuất thân không tệ, hẳn là không thiếu tiền, đúng không?"
Gia Tây Nạp sắc mặt khẽ biến, nói: "Bất luận ngươi điều tra thế nào, ta cũng sẽ không làm thủ hạ của ngươi, ta cũng không muốn làm thủ hạ của một tên tiểu mao hài tử."
Lai Ân tựa hồ sớm đã đoán ra hắn sẽ nói lời này, từ không gian giới chỉ lấy ra một cây pháp trượng nói: "Ngươi là lôi hệ pháp sư, cây pháp trượng này rất thích hợp với ngươi đó."
Pháp trượng này dùng chất liệu tùng mộc tốt nhất để chế tạo thành. Đối với ma pháp sư mà nói nó có tác dụng làm tĩnh tâm và tăng khả năng minh tưởng đối với người dùng, đầu trượng được gắn hai quả bảo thạch tử sắc lục lăng.
Gia Tây Nạp thân là lôi hệ pháp sư, tự nhiên đối với toàn bộ đạo cụ thuộc về lôi hệ hắn đều có chút lý giải, khi hắn thấy hai quả bảo thạch, con mắt lập tức trừng thật to, kinh thanh nói: "Tây Bội Khắc bảo thạch, điều này là thật sao?"
Trong đạo cụ tăng phúc lôi hệ trên pháp trượng Tây Bội Khắc được xếp vị trí thứ hai, một pháp trượng có thể được khảm một quả nhỏ bằng móng tay đã là không tồi rồi, thế nhưng trên cây pháp trượng kia lại khảm những hai quả bảo thạch to bằng mắt trâu, cây pháp trượng kia đẳng cấp cũng phải là thánh khí a.
Lôi hệ pháp sư không ai là không mơ tưởng đến đồ vật này.
Gia Tây Nạp chần chờ nhìn Lai Ân, nói: "Ngươi, ngươi định dùng cái này để chiêu mộ ta vào quân đoàn của ngươi?"
"Không sai, pháp trượng để ở chỗ ta cũng không có tác dụng gì, thứ này ta lấy được từ tay người khác. Bất quá Gia Tây Nạp tiên sinh đã nghĩ kỹ chưa? Một khi tiếp nhận cây pháp trượng này, ngươi chính là chiến sĩ của ta. Nếu phản bội sẽ bị nghiêm phạt đó."
"Ta..." Gia Tây Nạp không thể tin được hết thảy mọi chuyện trước mắt, hắn cố gắng nuốt một ngụm nước miếng. Sau đó cầm pháp trượng trên tay vuốt ve nửa ngày, cuối cùng kích động mạng mẽ gật đầu nói: "Ta đáp ứng, ta có thể hướng Quang Minh thần phát thệ, ta sẽ đi theo tiên sinh, vĩnh viễn không phản bội."
Lai Ân không đợi hắn nói xong liền nhìn về phía Tạp La Lâm.
Tạp La Lâm lại mạnh mẽ lắc đầu nói: "Không nên mua chuộc ta, ta sẽ không đáp ứng đâu. Ta cũng không muốn thứ gì cả, ngươi sẽ không mua chuộc được ta đâu."
Lai Ân cười cười, nói: "Vậy cũng không nhất định, Tạp La Lâm tiểu thư, mộng tưởng của ngươi chính là một con Băng Sương Cự Xà có đúng không?"
"Chỉ là mơ mà thôi, ai mà không biết băng xà tiến hóa thành Băng Sương Cự Xà cơ xuất thành công rất thấp, toàn bộ đại lục cũng không có được mấy con, trước đâu ra nghe nói ở A Á Lôi đế đô mở một cuộc bán đấu giá mấy con dị biến thú hoàng, bên trong cũng không có băng xà, ngươi nếu như có thể..."
Một chữ cuối cùng Tạp La Lâm không thể nói ra được nữa, bởi vì nàng vừa nhìn thấy trên tay Lai Ân đã xuất hiện một con băng xà từ từ bỏ trên bàn, toàn bộ gian tửu điếm nhiệt độ lập tức giảm xuống, mọi người đều thở ra hơi lạnh.
Là một con Băng Sương Cự Xà nho nhỏ, từ băng thứ trên lưng băng xà có thể nhìn ra đẳng cấp của con Băng Sương Cự Xà này.
"Đây không phải là sự thực chứ." Tạp La Lâm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hoàn toàn đã đem Băng Sương Cự Xà trở thành chiến sủng của bản thân, nàng tiến lên bắt lấy nó.
Con rắn nhỏ cũng không có phản kháng, tùy ý để Tạp La Lâm bắt lấy sờ loạn.
"Chỉ cần ngươi gia nhập, Băng Sương Cự Xà này sẽ là của ngươi."
Tạp La Lâm còn nhớ rõ lời mình vừa nói, lúc này liều mạng gật đầu.
Lâm Cách Tư và Mai Mễ vẫn không lên tiếng, trong lòng kinh hãi không có thể dùng từ ngữ để hình dung, hai người so với ba người kia lơn tuổi hơn một chút, thế nhưng thái độ lại lãnh tính hơn rất nhiều, năm người bọn họ ngay cả thập cấp cũng chưa tới thế nhưng người kia lại phát ra lời mời chào so với thánh ma đạo còn trang trọng hơn, điều này quá không bình thường rồi.
Lai Ân cũng không có mở miệng hỏi Lâm Cách Tư và Mai Mễ hai người muốn cái gì, chỉ cười nói: "Lâm Cách Tư, ngươi vốn là đại đội trưởng của biên cảnh trú quân Cái Á đế quốc, chỉ vì gϊếŧ cháu trai của của một tên quý tộc mà phải lưu lạc đến đây đúng không?"
Lâm Cách Tư sắc mặt phát lạnh, bàn tay đặt lên chuôi kiếm bên hông, đề phòng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Chuyện tình của Quang Minh thế lực ngươi biết rõ ràng cũng không có gì lạ, thế nhưng ngay cả chuyện tình của Hắc Ám liên minh ngươi cũng rõ là sao?"
Lai Ân khoát khoát tay nói: "Chuyện về tên quý tộc kia ta đã giúp ngươi xử lý, cả lệnh truy nã khắp Cái Á đế quốc ta cũng giúp ngươi xóa bỏ rồi."
Lai Ân tiện tay ném ra một phong thư cho Lâm Cách Tư, trên phong thư rõ ràng có đại ấn của Cái Á đế quốc.
Lâm Cách Tư kinh hãi, xé mở phong thư ra, bên trong cư nhiên là chữ do tự tay Cái Á đế quốc viết, nội dung rõ ràng là lệnh đặc xá cùng với ấn kí xác nhận.
Lâm Cách Tư nhìn kĩ tín thư, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lai Ân, lạnh lùng nói: "Ngươi có chủ ý với ta đã được bao lâu rồi?"
"Lúc sáng nay ngươi chiến đấu là lúc ta bắt đầu chú ý tới ngươi!"
"Hừ, sáng sớm nay mới bắt đầu chú ý tới ta, vậy phong thư này thì sao? Từ Cái Á đế quốc đến nơi đây dù là theo đường chim bay cả đi lẫn về cũng phải mất một tháng lộ trình, vậy ngươi làm thế nào để có được phong ấn và đế ấn này."
"Phương pháp có nhiều loại, thế nhưng ngươi không cần phải biết, hiện tại ngươi chỉ cần biết chính là đáp ứng ta thì phong thư này lập tức sẽ có hiệu lực, nếu tên quý tộc kia tới tìm ngươi gây phiền phức chính là bằng với tự sát vậy."
Lâm Cách Tư cầm lấy tín thư nhìn hồi lâu, sau lại trừng mắt nhìn Lai Ân, cuối cùng cắn răng nói: "Được, ta đáp ứng ngươi."
"Ta không cần ma thú, cũng không phải vì đặc xá, lại càng không vì tiền, đồng thời đối với đạo cụ ma pháp cường đại cũng không cảm thấy hứng thú." Mai Mễ nhìn Lai Ân cười xoay người chuẩn bị rời đi.
"Nếu như ta có thể làm cho gia tộc ngươi phồn thịnh trở lại thì sao?" Lai Ân thập phần tự tin nói.
"Mai Mễ ngay lập tức ngừng bước, điều kiện này chuẩn xác đã đâm trúng nội tâm của nàng.
Lai Ân đã nỗ lực tìm kiếm nhược điểm của năm người này, mục đích chính là muốn bọn họ cam tâm thần phục mình.
Lai Ân chậm chạp nói: "Gia tộc của ngươi chỉ là một tam lưu quý tộc sinh hoạt trong một trấn nhỏ, tùy thời có thể xuống dốc thậm chí là tan rã, ngươi không cảm thấy lo lắng về vấn đề này sao?"
Mai Mễ chậm rãi xoay người lại, làm người kế thừa gia tộc, mục đích của nàng chính là muốn chấn hưng lại gia tộc, thế nhưng mục tiêu này quá xa vời, một tiểu gia tộc tam lưu, một người thừa kế danh hiệu tiểu quý tộc mấy trăm năm, thực sự cũng không ai để ý tới một gia tộc như vậy.
"Biện pháp của ngươi là gì?" Ngữ khí của Mai Mễ không khỏi có phần kích động, nhìn chằm chằm vào Lai Ân.
"Cấp cho ngươi một tòa thành thị, một tước vị, có thể tổ kiến quân đội riêng cho bản thân." Lai Ân không nhanh không chậm nói.
Năm người đồng thời ngây ngẩn cả người, nếu nói hành động lúc trước của Lai Ân mọi người sẽ cho rằng hắn là người thừa kế của một đại gia tộc, hoặc là một kẻ có tước vị hoặc được phong hầu gì gì đó, thế nhưng bây giờ mọi người đều phải suy nghĩ lại.
Có thể cấp cho Mai Mễ một điều kiện bất đồng, một tòa thành thị, một tước vị, có thể tổ kiến quân đội cho bản thân, điều này vượt ra khỏi thế lực của một người được phong tước vị hoặc là người thừa kế của một gia tộc, đây chính là người nắm quyền lực của một quốc gia mới có thể làm được a.