Vương Bài Pháp Thần

Quyển 4 - Chương 1: Trong truyền thuyết

Lôi Minh đại lục tồn tại trong lịch sử nhân loại rốt cuộc đã bao nhiêu lâu, bao nhiêu nhà sử học tìm tòi , nghiên cứu rốt cuộc cũng không sáng tỏ.

Truyền thuyết kể lại khi thần ma đại chiến bắt đầu, nhân loại đã tồn tại. Về phần thật hay giả chỉ có thần mới biết.

Căn cứ lịch sử ghi chép khi đó nhân loại rất cường đại, thần ma chiến tranh kịch liệt bao nhiêu năm, vậy mà một số quốc gia vẫn sừng sững không ngã.

Những quốc gia này tồn tại một số thành thị đặc thù.

Lai Ân cận thận nhớ kỹ trong sách cổ có ghi chép thành thị này ở trang đầu của cuốn Lịch Sử đại lục, vào thời kì Băng Tuyết và Phong Ma cũng không có ký ức nhiều lắm, hiện tại người đến nơi đây càng ngày càng nhiều.

Lai Ân đã đoán ra thành thị này là cái gì rồi, lấy việc luyện kim thuật và phục hoạt ma pháp đây chính là Thánh Giả chi đô.

Truyền thuyết nói, Thánh Giả chi đô đối với việc luyện kim thuật đã đạt được thành tựu lớn, có thể khiến người chết sống lại.

Thánh Giả chi đô dựa vào sự cường đại của luyện kim thuật, gia cố phòng ngự thành thị, một phạm vi rộng lớn của thành thị được bảo vệ, nên khi thần ma phát động ma pháp hủy thiên diệt địa cũng không thể phá hủy thành thị này.

Bao nhiêu năm qua nhiều người đã quên thần ma chiến tranh, quên thánh giả chi giả, thế nhưng không có nghĩa là Thánh Giả chi đô không tồn tại.

Trải qua mấy vạn năm, thần ma chiến tranh hậu kỳ, bởi vì các loại vũ khí xuất hiện, thân thể bất diệt của thần ma cũng xuất hiện trường hợp tử vong, khắp nơi trên mặt đất đây tiên huyết và thi thể.

Người thống trị Thánh Giả chi đô liên tục thu thập xác chết và huyết nhục thần ma, luyện kim thuật luyện ra một loại thuốc____ Vĩnh Hằng chi huyết.

Không ai biết được phối phương, chỉ là trong trong truyền thuyết có nói qua loa đôi câu, bởi vì đoạn lịch sử này ai cũng không muốn nhớ lại.

Vĩnh Hằng chi huyết đúng là một loại thuốc làm cho thân thể người ta bất hoại ,vô pháp bị phá hủy, bọn họ cũng không có cường đại như thần ma, nhưng sinh mệnh bản thân vĩnh viễn bất tử.

Thánh giả chi giả thành chủ ,hắn thống lĩnh hai mươi vạn đại quân toàn bộ đều là Bất Tử quân đoàn, sau đó chống lại thần ma hai mươi vạn đại .

Bất Tử quân đoàn hay là huyết nhục chi thân , nếu bị chém một đao thương thế bất quá chỉ thoáng qua như ảo giác, ma pháp đối với bọn họ chỉ là trò đùa , bất tử chiến sĩ dù thân thể chỉ còn lại một mảnh da, cũng có thể trong chớp mắt tái sinh như thường .

Hai mươi vạn Bất Tử đại quân cản trở đông đảo thần ma tiến công, sau đó phản công lại, trong cuộc chiến đó đã gϊếŧ vô số thần ma.

Người thống trị Thánh giả chi đô giã tâm bành trướng, trong lòng hy vọng không ngừng tiến đánh nhằm thống trị thần ma cùng với Lôi Minh đại lục, vì vậy điên cuồng tiến công.

Điều này khiến cho hai phe thần ma chú ý, thần ma song phương phải tạm thời đình chỉ chiến , liên minh cùng nhau đối kháng với Bất Tử quân đoàn Thánh Giả chi đô.

Kết quả. . .

Hắc. . .

Tự nhiên là Thánh Giả chi đô và Bất Tử quân đoàn đại bại...

Lai Ân trong hang nhớ lại lịch sử nhân loại, hiện tại hắn cũng không nghĩ phải thế nào trốn chạy Quang Minh thần điện và Hắc Ám Thần Điện, đối với sự tồn tại của Vĩnh Hằng chi huyết trong truyền thuyết hắn cảm thấy rất hứng thú.

Lệ Bối Tạp gắt gao cầm lấy góc áo Lai Ân, thét chói tai, sau đó hai người rơi xuống đáy hang, đầu óc chóang váng.

Không biết qua bao lâu, bốn phía rốt cục có một tia sáng.

Lai Ân phát hiện cách mặt đất ít nhất còn một trăm thước nữa, nếu như mà ngã xuống có tấm thân bất tử cũng thành quỷ a, hắn không chút hoang mang xuất ra Phong Ấn chi thư triệu hồi ra ma ưng.

Cửu cấp ma ưng kém hơn cuồng phong tật lôi ưng cấp mười một một chút, thế nhưng hiện tại cuồng phong lôi ưng thương thế chưa khỏi dưới tình huống này, không có khả năng cứu mạng.

Cửu cấp ma ưng đi ra.

Lai Ân bắt được chân ma ưng đang chuẩn bị hướng về phía trước, đột nhiên phát hiện ma ưng chỉ lớn hơn con gà mái chút ít, tại sao lại biến thành hình dạng này a."

Con mắt Lai Ân thoáng cái lồi ra, kêu thảm một tiếng, nói:" Không phải chứ, lão đại, thời điểm mấu chốt ngươi lại đùa ta, đi thoái hóa."

Lai Ân thương tâm muốn chết, ma ưng chính là cửu cấp, không gian tựa hồ bị áp lực ma pháp nào đó đè nặng, cửu cấp ma ưng tư thái cực mạnh biến thành một con gà mái, uy lực ma pháp bây giờ cũng chỉ là nhị cấp.

Quỷ dị chính là gà mái ưng liều mạng quạt quạt nhằm tiến lên lại bị kéo lại, nó đau quặn bụng dưới, sau đó lấy cái cánh ôm đùi hai con mắt nhìn chằm chằm xuống trăm thước mặt đất.

Lệ Bối Tạp bàn tay kéo góc áo Lai Ân nhìn chằm chằm mặt đất sắc mặt trắng bệch gấp giọng nói:" Lai Ân huấn luyện viên, ngươi nghĩ biện pháp đi a."

Cái gáy Lai Ân mồ hôi lạnh ứa ra, nói:" Ta cũng nghĩ không ra, ma pháp ở chỗ này thế nào mà suy yếu trên diện rộng, ta nghĩ biện pháp cũng vô dụng a."

"Chúng ta không phải chết chắc sao."

"Ta đây cũng không có biện pháp ,ta chỉ là lục cấp pháp sư có thể có biện pháp nào a. Lão Thiên ngươi thật quá đáng, muốn gϊếŧ ta cũng không nên đày đọa như thế chứ."

Một ưng, hai người, đều mở to mắt mà rơi xuống phía dưới, càng nhìn lại càng gấp.

Lai Ân hết lần này tới lần khác vắt óc nghĩ biện pháp, mà nửa điểm phương pháp cũng không có.

Phía dưới có một một cây băng trụ, đầu nhọn hướng lên trên, ngay phía dưới hai người.

Lai Ân biết xong rồi, nhắm mắt lại.

Lệ Bối Tạp y phục bị băng tiễn trên vách cứa rách một ít, tựu như để lộ ra một chút da thịt, tiếp tục rơi xuống. Vốn dĩ đang ở tư thế nữ hạ nam trên bây giờ lại biến thành nam hạ nữ trên rơi xuống đất.

Lai Ân không đợi tinh thần trấn tĩnh đã nhe răng kêu lên đau đớn ,từ trên mặt đất nhảy dựng lên gào khóc thảm thiết, hai tay bưng tiểu đệ đệ ngay chỗ con thỏ (*), nước mắt tuôn ra như mưa.

Lệ Bối Tạp khuôn mặt đỏ bừng, đứng lên, hai tay xấu hổ không biết đặt đâu, cũng không biết giải thích thế nào.

Lai Ân hai chân khép chặt, nhìn vẻ mặt vô tội của Lệ Bối Tạp u oán nói:" Ta thừa nhận ở trong núi có nhìn lén ngươi tắm, nhưng ngươi cũng không thể như thế trả thù a, đây là vận mệnh của ta, ngươi định hủy cuộc đời ta à."

Lệ Bối Tạp xấu hổ đứng một chỗ, sau khi rơi xuống đất bởi vì không dùng được lực, cho nên hai tay chỉ có thể chống ở chỗ đó, kết quả là chuẩn không cần chỉnh ...

Lệ Bối Tạp đang chuẩn bị xin lỗi đột nhiên nhớ tới lời Lai Ân vừa nói, sắc mặt lạnh lẽo, cắn răng nhìn Lai Ân, nói:" Ngươi vừa nói cái gì?"

"Một ,không có gì?" Lai Ân cũng cảm giác hình như mình nói lỡ miệng, vội vã che miệng.

Lệ Bối Tạp cắn răng nói:" Nhìn lén ta tắm."

" Ta chỉ là đuổi theo mấy con thỏ thôi, không cẩn thận nên mới thấy."