Vương Bài Pháp Thần

Quyển 2 - Chương 12: Lai Ân bạo nộ (1)

Thời gian trôi qua rất nhanh...

Lai Ân ở trong rừng rậm ngây người gần một tháng, mười con dị biến ma thú ban đầu trong tay chỉ là nhất cấp ma thú giờ đã tiến hóa thành bát cấp ma thú.

Mười con bát cấp dị biến ma thú, thực lực thực đã tiếp cận đỉnh điểm của cửu cấp, dù cho là thập cấp ma pháp sư cũng không dám tùy tiện đối mặt với mười con bát cấp dị biến ma thú.

Lai Ân khép lại Phong Ấn Chi Thư, uể oải ngáp, không khỏi nghĩ tới bản thân giờ chỉ đạt tới ngũ cấp pháp sư, nếu như mình cũng có thể sát quái tu luyện thì thật tốt.

Ra khỏi rừng rậm ,Dã Lang thành hiện lên trước mắt , Lai Ân cho rằng đi nhầm địa phương a, quân đội mênh mông vô bờ ( nhất vọng vô tế) lũa lượt vây quanh thành chật như nêm cối.

Khải giáp sáng loáng sát khí bức nhân.

Lai Ân xoa nhẹ con mắt, cho là mình đi nhầm , nhìn kỹ mới phát hiện không sai, đây chính là Dã Lang thành.

Trên tường thành cao ngất chứa đầy binh khí, binh sĩ thủ thành thần sắc đều khẩn trương, tay cầm vũ khí nhìn chằm chằm quân đội bên ngoài thành.

Lai Ân giật mình, thầm nghĩ:" Tới thật nhanh a. Mới một tháng qua đi, xem ra Phong Lam quốc vương thật coi trọng đứa con bảo bối này nha.

Lai Ân gập người chui vào cánh rừng bên cạnh, chuẩn bị bắt một tên lính gác hỏi một chút tình huống xảy ra.

Phù phù. . .

Lai Ân đột nhiên cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, đạp phải bẫy rập rồi.

Một đạo pháo hiệu bắn lên không...

Toàn bộ quân doanh thoáng cái tán loạn , một đội kỵ binh hướng vị trí Lai Ân vọt tới.

Lai Ân thoát ra khỏi rừng rậm, chỉ trừ quần áo nát bấy do vụ nổ, còn lại coi như hoàn hảo, nửa bên mặt đen như mực, tức giận nói :" Đám người này cư nhiên dùng bẫy rập, Vương bát đản , bọn ngươi sẽ không được chết tử tế a ."

Lai Ân một bên mắng, một bên với lấy một cành Tiêm Thứ bên cạnh, ngậm trên khóe miệng.

Có người hô to:" Gián điệp, gián điệp, gϊếŧ hắn."

Lai Ân vội vã giải thích, nói:" Ta không phải, ta chỉ đi ngang qua thôi."

"Phương viên quanh Dã Lang thành năm mươi dặm chúng ta toàn bộ đã phong tỏa, ngươi nếu không phải là gián điệp thì vào bằng cách nào."

"Một mũi tên nhọn bay thẳng đến đỉnh đầu Lai Ân.

"Ta thật không phải mà."

"Tướng quân có lệnh, ai dám tiếp cận Dã Lang thành đều trực tiếp gϊếŧ không cần hỏi nguyên do."

Lai Ân nhướng mày, lời giải thích chuẩn bị nói ra liền bị một cây trường mâu cản trở lại.

Một đội kỵ binh mang theo tiếng gió rít gào thét hướng tới.

Kỵ binh môn thống nhất ăn mặc cùng mottj loại ma khải giáp màu bạc có khắc hoa văn cổ phụ trợ ma pháp, vũ khí đều được gia tăng công kích, một đám kỵ sĩ nhanh chóng xông lên, không ai có thể chống đỡ được một chiêu này của bọn họ.

Lai Ân lớn bằng từng này cũng là lần đầu trông thấy năm trăm danh kỵ binh đồng thời tấn công, con mắt không khỏi nheo lại, sau đó nhanh chóng lấy ra Phong Ấn Chi Thư, chuẩn bị tùy thời xuất thủ.

Phong Ấn Chi Thư không gió mà động, một đạo hoàng sắc quang mang (tia sáng mày vàng ) hiện lên.

Thân thể dài tám thước, bề rộng năm thước Thạch Quy ( rùa đá ) thình lình xuất hiện trước mặt Lai Ân.

Thạch Quy toàn thân bao trùm nham thạch, lớp vẩy bằng nham thạch sắc bén như mũi tên, Lai Ân đứng chỗ cao nhất trên lưng Thạch Quy.

Hắn dùng đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm lên lưng Thạch Quy.

Thạch Quy liền phát ra một tiếng huýt gió trầm đυ.c, cổ họng đột nhiên phồng lên, ngay sau đó rống to một tiếng chưa từng thấy, tiếng gầm giống như gió lốc lao về phía trước, đi qua chỗ nào chỗ đó cát , đá bay tứ tung.

"Bát cấp thổ hệ ma pháp______ Nham Thạch Hải Khiếu." Đội trưởng kỵ binh dẫn đầu hét lớn một tiếng," Mọi người chuẩn bị, trận hình mũi nhọn đột kích, Thánh Quang thủ hộ."

Nham Thạch Hải Khiếu tốc độ rất nhanh, kỵ binh đội tốc độ cũng không chậm.

Hai phe vừa tiếp xúc, trái tim của bọn kỵ binh như bị một cây lợi trùy đâm vào.

Lai Ân đứng phía sau nhìn trong lòng khẽ run, thầm nghĩ:" Thật là lợi hại a, bát cấp ma pháp đều không dùng được, bọn kỵ binh này ít nhất cũng là bát cấp chiến sĩ ba.

Lôi Minh đại lục ma pháp sư không ít, nhưng đạt được bát cấp ma pháp sư số lượng tựa không nhiều lắm, do đó trên chiến trường chủ lực tự nhiên là chiến sĩ, mà chiến sĩ phối hợp với ma pháp sư lực công kích càng thêm sắc bén.

Nham Thạch Hải Khiếu vừa ra, bọn binh lính Phong Lam biết là không ổn, một đội nhân mã nghìn người đang ở phía sau, lại thêm hai gã ma pháp sư đang cưỡi ưng hướng bên này vọt tới.

Một người cầm đầu cưỡi ngựa, trên người bao bọc toàn bộ là khôi giáp, thấy Lai Ân lập tức hét lớn:" Lai Ân tên vương bát đản, lão tử hôm nay không để yên cho ngươi , Đừng có chạy ."

Lai Ân nhìn kỹ đối phương, vui mừng nói:" Nguyên lai là Bố Lan Đặc tiên sinh a. Lại tới đánh nhau a?"

Tiếng gào thét và bước chân náo loạn...

Trả lời Lai Ân chính là hơn trăm ngọn trường mâu phóng tới.

Một cây trường mâu âm hiểm xượt qua tai hắn, mang theo tiếng xé gió vù vù.

"Các ngươi , lũ khốn kiếp kia, một lời giải thích cũng không nghe, muốn đi tìm chết ba."

Một tia nhẫn nại cuối cùng đã tiêu tán, Phong Ấn Chi Thư phát ra quang mang đại thịnh, chín đạo màu sắc các loại quang mang phóng lên cao, ngay sau đó rơi xuống bốn phía xung quanh Thạch Quy.

Rống. . .

Chín đạo âm điệu không đồng nhất rống lên mang theo quang mang rung trời mà đến.

Chín con dị biến ma thú toàn bộ xuất hiện, bốn chân đạp trên hỏa diễm, toàn thân giống như bức tượng bằng băng, một con thân cao bốn thước chính là song đầu Ma Lang phủ phục bên Thạch Quy.

Toàn thân hắc khí vờn quanh chính là con Phong Ưng đang bay lượn trên đỉnh đầu Lai Ân.

Ám ma sư, toàn thân được ngọn lửa bao phủ cùng băng sương , lôi quang quấn quanh thân cao năm thước đứng trướcThạch Quy.

Năm con băng xà to bằng bắp đùi người lớn, ba đầu Song Xà nhất băng nhất hỏa, cùng với hai con toàn thân lôi quang bao quanh, thân thể rắn chắc được băng sương bao phủ, đầu điểm lấm tấm thổ hoàng sắc .

"Đình chỉ tấn công." Tên đội trưởng kỵ binh thiếu chút nữa bị dọa rớt xuống ngựa, kỵ binh đội cách Lai Ân năm trăm thước đột ngột dừng lại.

Trên bầu trời, hai gã thập cấp ma pháp sư cưỡi Phong Ưng thấy tình huống bên này thiếu chút nữa từ trên không trung ngã xuống, toàn thân run run nhìn mười con ma thú, thanh âm run run lắp bắp nói:" Quang Minh thần ở trên... Ta, ta không nhìn lầm ba, đây, đây , đây là mười con dị biến ma thú, bát cấp, tất cả đều là bát cấp a, trời ạ, người kia là ai, một người sở hữu mười con dị biến ma thú a."

Lai Ân thiếu chút nữa bị trường mâu kia đánh trúng ,hắn thật sự phát hỏa rồi, không quản trước mắt là ai, vung tay lên, chỉ vào năm trăm danh kỵ binh, nói:" Toàn bộ gϊếŧ chết cho ta, Vương bát đản, lúc trước ta bảo dừng tay vẫn còn kịp, nhưng giờ đã muộn rồi."

Rống. . .

Ngao. . .

Đủ loại tiếng rống vang lên, đơn giản mà nói một ma thú đồng cấp so với chiến sĩ cùng pháp sư đều có thực lực cao hơn, nguyên nhân là thân thể ma thú cường hãn đồng thời còn không sợ ma pháp công kích, cũng vì vậy để bắt được một con ma thú chí ít cần năm sáu đồng cấp chiến sĩ cùng pháp sư phối hợp.

Một khi chiến tranh xảy ra, ma thú cấp thấp sẽ lâm vào tình trạng hỗn loạn, trừ phi ma thú đạt đến cấp mười một, nếu không rất khó sản sinh trí tuệ, cũng đừng kỳ vọng bọn chúng có thể phối hợp tác chiến.

Nhưng hiện tại bất đồng, trong tay Lai Ân là mười con dị biến ma thú đều bị hắn khống chế, sự phối hợp tác chiến khiến lực công kích càng mạnh, sẽ dễ dàng diệt sạch đối phương, chỉ là một đội kỵ binh đoàn năm trăm người .