Vương Bài Pháp Thần

Quyển 2 - Chương 4: Trảo đích chính là ngươi (1)

Bên trong Không Gian Giới Chỉ là cái gì?

Một quyển sách....

Một quyển triệu hoán thư....

Bên trên viết: Hắc Ám sinh vật triệu hoán thư...

Bên trong là toàn bộ triệu hoán chú ngữ Hắc Ám sinh mệnh, thần ma đại chiến mấy nghìn năm qua, nhân loại không ngừng nỗ lực tìm kiếm bất quá chỉ muốn khôi phục một cái cổ Hắc Ám triệu hoán chú ngữ.

Hiện tại thì sao ?

không gian giới chỉ trong tay Cát Tạp Mỗ có trọn một quyển, một quyển chừng gần nghìn trang.

bàn tay Cát Tạp Mỗ liên tục run rẩy.

Tây Tư thấy hình dạng Cát Tạp Mỗ, cẩn thận vỗ vỗ Cát Tạp Mỗ một chút, nghi hoặc nói:" Làm sao vậy, bên trong có cái gì?"

Cai này, này, ta quả thực không thể tin được. Nếu như không tận mắt thấy, mà là có ngươi nói cho biết, ta đây trực tiếp đem ngươi đó tống ra ngoài." Cát Tạp Mỗ đem giới chỉ đưa cho Tây Tư.

Tây Tư vô ý thức tra xét một chút, đầu oong một tiếng, giống như bị người ta ám toán, kế tiếp hai chân bắt đầu lảo đảo, con mắt trừng nhìn chằm chằm Cát Tạp Mỗ, phảng phất như muốn từ Cát Tạp Mỗ biết được đáp án vậy.

Cát Tạp Mỗ hơi gật đầu.

Tây Tư chính là vẫn không giám tin ,cầm giới chỉ ngẩn ngơ nửa ngày.

"Lai Ân nghĩ: Hay là lại chuyện dị biến ma thú, nhìn hình dạng ngạc nhiên của lão sư và hỏa tế tự Tây Tư, không nhịn được, nói:"Hai vị, ta van các ngươi, có thể hay không nói cho ta đáp án, ta còn có chuyện phải đi."

Cát Tạp Mỗ đưa giới chỉ cho Lai Ân, nghiêm mặt, nói:"Lai Ân, cái giới chỉ này do ngươi giữ, nhớ kỹ, không thể đánh mất biết không? Những thứ kia nếu để cho người khác biết, dù cho ngươi mang theo cả một quân đoàn, ngươi cũng phải cẩn thận cái mạng nhỏ của mình. Ta không nhắc lại đâu."

Lai Ân tiếp nhận giới chỉ, sau đó tùy tiện vất vào bên trong giới chỉ đang đeo trên tay.

Cát Tạp Mỗ nắm tay giơ lêи đỉиɦ đâu Lai Ân cốc một cái, cả giận:" Tiểu tử thối, ta để ngươi cầm, sao ngươi lại đơn giản vất vào không gian giới chỉ, ngươi mang trên tay cho ta."

Lai Ân bất đắc dĩ xuất ra giới chỉ, ước lượng một chút, sau đó đeo lên ngón áp út bàn tay trái, đeo cái giới chỉ này trên tay , thật không ra cái thể thống gì cả, thử dùng thần thức tham nhập vào bên trong , không gian bên trong giới chỉ không nhỏ, thế nhưng chỉ có một quyển sách, là quyển sách mà bản thân hắn thấy dày nhất từ trước tới nay, bên trên dụng thần ngữ viết: Triệu Hoán chi thư.

Trong lòng khẽ động, hắn thử dụng ý thức điều động triệu hoán chi thư mở ra , bên trong tràn ngập chú ngữ, mỗi một chú ngữ đều tương ứng với một sinh mệnh của minh giới, hơn nữa căn cứ theo năng lực bất đồng mà phân loại.

Lai Ân đem giới chỉ đeo trên ngón tay út, không gian giới chỉ tự động điều chỉnh kích thước sao cho vừa với ngón út, giơ tay trái lên nhìn thoáng qua hai giới chỉ không giống nhau trên tay, trông không khác gì chiếc nhẫn, hắn ha ha cười nói:" Ta xem tướng bản thân cũng giống tên nhà giàu mới nổi a, lão sư người ta một quả không gian giới chỉ cũng không có, ta một tay mang hai cái, thế nào, hắc hắc."

Cát Tạp Mỗ cười mắng :" Nhà giàu mới nổi, có loại nhà giàu mới nổi này sao? Một tay hai cái không gian giới chỉ, ta hình dung nếu bên trong có giấu bảo đồ sẽ khiến mọi người tranh nhau cướp đoạt a."

Lai Ân nghe thế vuốt cằm, trầm tư nửa ngày, nói:" Ân, ý kiến không sai, ta nên lo lắng một chút."

"Ngươi mà còn tái hồ đồ có tin hay không ta đem ngươi đá vào Hỏa Diễm Hải." Cát Tạp Mỗ vỗ đầu Lai Ân một cái .

Lai Ân bị đập giống con mèo nhỏ con mắt nheo lại, cái cổ rụt vào hắc hắc gượng cười.

Thành chủ Dã Lang thành vừa kêu gào vừa chạy như thỏ bị giẵm phải đuôi ,vọt vào trong gian nghị thất, thở hổn hển, nói:"Phiền phức a, phiền phức a, cái này phiền phức lớn."

Cát Tạp Mỗ và Tây Tư sửng sốt, người này chẳng phải thành chủ mập mạp Bổn Sâm sao, sắc mặt trông thật khó coi, chứng tỏ xảy ra sự tình không phải đơn giản , vội hỏi:" Xảy ra chuyện gì? Người của Hắc Ám Thần Điện tìm tới à."

"So với điều đó thì phiền phức hơn." Bổn Sâm thở hổn hển, nói:" Quan ngoại giao của Phong Lam không biết từ nơi nào đã nghe được chuyện xảy ra tối hôm qua, bây giờ tìm tới rồi a."

"Cái gì. . ."

" Cái kia ngu ngốc, hắn nói như thế nào?"

"Ngươi sẽ không đem tình hình thực tế nói ra a, nêu ngươi mà nói ta đây hiện tại liền đem ngươi nướng."

Bổn Sâm lắc lắc đầu, dở khóc dở cười, nói:" Ta không có nói sự thật, chỉ nói là tối hôm qua bên trong thành bị vong linh pháp sư công kích, tạm thời đánh lùi đối phương, hung thủ còn không có bắt được, người trong sứ quán các ngươi vẫn bình an vô sự."

Mọi người lúc này mới bình tĩnh lại, nhất thanh nói:" Vậy là tốt rồi."

Bổn Sâm lại - lộ ra biểu tình uể oải so với khóc còn khó coi hơn, nói" Ta không cho là như vậy, bên ngoài không biết ai truyền tin nói rằng đêm qua có người phá hư Dã Lang thành, đem người của đại sứ quán toàn bộ gϊếŧ sạch . Người trong thành đã chết hơn phân nửa. Lời này chỉ là đùa cợt không có căn cứ, thế nhưng đối phương lại tin, nói chúng ta có truyện giấu diếm , muốn phái người đến điều tra."

Tây Tư trầm ngâm, nói:" Rõ ràng là đối phương mượn cớ, Sử Đoàn Lý bọn họ so với chúng ta còn rõ ràng hơn, nhất định bọn họ nhân cơ hội này để phái binh lại a?"

Cát Tạp Mỗ đồng ý, nói:" trước khi xuất binh tới, bọn họ phải kiếm một lý do để có thể xuất binh đúng không."

Cách Lỗ Tạp âm thầm cười xấu xa, nói:" Cho nên chúng ta sẽ cho hắn một cái lí do có thể xuất binh đúng không."

Lai Ân rụt cái cổ lại, cảm giác không ổn, vắt chân bỏ chạy, nói:" Đại nhân bàn truyện, tiểu hài tử không nên nhúng tay vào, các ngươi cứ tiếp tục ."

Cát Tạp Mỗ và Tây Tư nhìn nhau, sau đó hướng Lai Ân kêu gào.

Cách Lỗ Tạp hiểu ý, chỉ một cái bước chân đã tóm lấy cái cổ Lai Ân xách về hướng đại sảnh Nghiên Cứu công hội.

Lai Ân tay chân cùng sử dụng, vất vả giãy dụa, rồi lại bị Cách Lỗ Tạp bắt được một chân kéo đi.

Mười đầu ngón tay cào trên mặt đất tạo thành mười đạo chỉ ngân sâu hoắm, Lai Ân u oán bất lực ánh mắt cực kỳ giống động vật gào khóc trước khi bị làm thịt .

Cách Lỗ Tạp cũng mặc kệ tiếng thét chói tai cùng tiếng tru thảm thiết của Lai Ân, đem hắn vứt vào trong phòng, sau đó khóa cửa lại.

Thế giới lập tức thanh tịnh hơn nhiều.

Bên ngoài phòng bóng người bốn phía vây quanh đến nửa con ruồi còn không lọt. Bổn Sâm đỉnh đầu toát mồ hôi hột đứng ở ngoài cửa đợi những người này quyết định.

Hộ vệ bên ngoài chỉ nghe thấy bên trong phát ra trận trận cãi vã, ngay sau đó lại có người thấp giọng cười xấu xa, loại tình huống này duy trì liên tục cho đến đêm khuya.

Bốn người lúc này mới thoả mãn đi ra.

Lai Ân đi ra trên cánh tay có thêm một cái huy chương, lúc đi vào thì thê thảm tru lên, khi đi ra sắc mặt càng thêm uể oải.