Thanh Phong Tu Tiên Lục

Quyển 2 - Chương 77: Phương thuốc cổ xưa

“Chẳng lẽ đạo hữu muốn nói đến Khải linh đan đã thất truyền từ lâu trong giới Tu Chân?” Nhậm Thanh Phong vừa nghe hắn nói ra như vậy htì cảm thấy kinh ngạc, hai mắt hiện lên thần quang, khí thế thay đổi, đồng thời nhanh chóng hỏi.

“Đúng vậy!” Tu sĩ họ Vương nhìn thấy phản ứng của Nhậm Thanh Phong đồng thời nhận đến khí thế to lớn do Nhậm Thanh Phong phóng ra, sắc mặt không khỏi tái nhợt nơm nớp lo sợ trả lời.

“Vương đạo hữu không cần sợ, Nhậm mỗ tuyệt đối không phải là kẻ thấy lợi quên nghĩa. Đạo hữu cứ yên tâm nói thẳng ra.” Thần quang trong mắt Nhậm Thanh Phong đột nhiên thu lại, thế khí áp bức cũng biến mất tăm rồi áy náy nói.

Thực ra cũng khó trách được Nhậm Thanh Phong không khống chế được tâm trạng của mình, Khải linh đan thực sự là vô cùng quý báu. Nhậm Thanh Phong cũng chỉ vô tình xem thấy phần giới thiệu có liên quan trong một cuốn sách cổ ở tầng một của Tàng Thư Các. Nhưng trong cuốn sách cổ này chỉ đề cập đến Khải linh đan là kỳ đan thời thượng cổ, chuyên dùng để mở ra và nâng cao linh trí cho linh thú chứ không hề đề cập chi tiết về loại đan dược này.

Khải linh đan có tác dụng mở ra và nâng cao linh trí của linh thú, thoạt nhìn thì có vẻ hết sức bình thường, nhưng thực ra nó không hề bình thường. Bởi vì sự khác biệt lớn nhất giữa tu sĩ nhân loại và yêu thú chính là linh trí.

Cứ thử nghĩ xem, nếu một con yêu thú có được trí tuệ có thể so sánh với nhân loại, lại thêm có tuổi thọ rất lâu dài và một vài thiên bẩm đặc biệt, khi nó mà tìmđược một pháp môn tu luyện thích hợp với bản thân thì kết quả sẽ như thế nào?

Như vậy thì e rằng đại lục Thiên Thai của giới tu chân bây giờ đã lâu không còn là thiên hạ của tu sĩ nhân loại nữa rồi, mà khi đó nó trở thành lãnh địa của vô số yêu thú mạnh mẽ.

Loại Khải linh đan này tuy không thể nâng cao linh trí yêu thú đến trình độ của tu sĩ nhân loại nhưng nó lại là đan dược mà mỗi một tu sĩ có sở hữu yêu thú đều hy vọng có được nhất. Vì vậy, mặc dù Khải linh đan đã thất truyền từ lâu, rất nhiều tu sĩ trong giới tu chân vẫn biết được chỗ quý báu của nó. Mà Nhậm Thanh Phong đương nhiên cũng không ngoại lệ!

“Chẳng nhẽ trên người đạo hữu có Khải linh đan muốn bán cho Nhậm mỗ sao? Nếu là như vậy, đạo hữu hãy đưa ra một cái giá trước đã. Nếu Nhậm mỗ thực sự không có đủ linh thạch làm hài lòng đạo hữu, thì chỉ có thể trách Nhậm mỗ không có duyên rồi. Nhậm mỗ cũng tuyệt đối không gây khó dễ cho đạo hữu, về điều này thì đạo hữu hãy yên tâm.” Nhậm Thanh Phong thấy sắc mặt của tu sĩ họ Vương vẫn vô cùng phức tạp, im lặng không nói gì, liền tiếp tục mở miệng nói.

Khải linh đan thực sự được coi là kỳ đan thời thượng cổ nhưng cũng không quý hiếm đến mức chỉ cần một vài viên đan dược thì có thể khiến cho yêu thú đạt trình độ nghịch thiên. Nếu trên người tu sĩ họ Vương này đúng là có loại Khải linh đan đó, Nhậm Thanh Phong vẫn tin chắc rằng dựa vào tài lực hiện tại của bản thân thìcó thể mua một hai viên, thậm chí là toàn bộ.

“Tiền bối hiểu lầm rồi. Trên người vãn bối không hề có một viên Khải linh đan nào. Chỉ là trong một lần thám hiểm, vãn bối đã tìm được một phương thuốc cổ xưa có thể là Khải linh đan mà thôi.” Tu sĩ họ Vương nghe thấy lời của Nhậm Thanh Phong, cuối cùng cũng trấn tĩnh nói ra.

“Thì ra là như vậy! Thế phương thuốc nghi ngờ là Khải linh đan đó bây giờ vẫn ở trên người của đạo hữu chứ? Chẳng nhẽ đạo hữu muốn bán phương thuốc đó cho Nhậm mỗ sao?” Nhậm Thanh Phong hơi đường đột nói.

Đúng là tu sĩ họ Vương này thực sự không thể có được loại đan dược thần kỳ đã thất truyền từ lâu này . Nhưng nếu là phương thuốc thì tương đối có thể.

Trong giới tu chân, phương thuốc khuyết thiếu được nghi ngờ là kỳ đan thời thượng cổ vẫn thường xuyên xuất hiện. Nhưng mà phần lớn đều chỉ là nghi ngờ mà thôi. Thêm vào đó có rất nhiều nguyên nhân như phương thuốc quá thiếu sót hay linh dược luyện đan quá quý hiếm cùng một vài nguyên khác… làm cho các phương thuốc như vậy ít được các tu sĩ thực sự muốn bỏ linh thạch ra mua về và thử chế luyện.

“Vãn bối đúng là có ý đó. Phương thuốc phương thuốcnày của vãn bối không hề khuyết thiếu giống như những phương phương thuốc thường xuyên lưu truyền trong các tu sĩ khác. Phương phương thuốc này của vãn bối vô cùng hoàn chỉnh! Chỉ là trong các nguyên liệu cần thiết để chế luyện lại có một vài loại linh thảo mà trước đây vãn bối chưa từng thấy, thậm chí là chưa từng nghe nói đến. Hơn nữa vãn bối cũng không gánh nổi chi phí cho nguyên liệu chính, cho nên…”

Tu sĩ trung niên họ Vương thấy Nhậm Thanh Phong dễ tính lại thật lòng như vậy, liền vội vàng giải thích nói. Nói đến đoạn cuối thì thấy không tiện nêncuối cùng không nói tiếp nữa.

“Đạo hữu đừng quá băn khoăn. Có yêu cầu gì mới chịu để cho Nhậm mỗ xem qua phương thuốc một chút phương thuốcthì cứ nói ra.” Nhậm Thanh Phong thấy đạo sỹ họ Vương ấp a ấp úng, trong lòng có chút không nhẫn nại được, nhưng vẫn cười nói như đã hiểu rõ.

Loại tiểu nhân vật do dự không dứt khoát, suy tính thiệt hơn, phần lớn đều đã từng có nhận thức qua. Dù Nhậm Thanh Phong lúc này hơi sốt ruột nhưng ít nhiều cũng có chút thông cảm. Đương nhiên điều quan trọng nhất chính là hắn có chút tò mò, có chút động lòng đối với phươngphương thuốc cổ xưa chưa biết rõ đó!

“Đây chính là phương thuốc mà vãn bối có được năm đó. Ngoài vãn bối ra chưa từng có vị tu sĩ nào xem qua, mời tiền bối xem qua trước đã. Về phần thù lao, vãn bối không dám có yêu cầu gì, tất cả đều nhờ cả vào tiền bối sắp xếp.” Trong mắt gã họ Vương thoáng lóe lên một chút giảo hoạt đưa ra một miếng da màu xám to cỡ bàn tayphương thuốc, miệng thì chân thành nói.

“Ha ha, đạo hữu nói đùa rồi! Loại phươngphương thuốc như vậy giá trị bao nhiêu, Nhậm mỗ cũng khó mà phán đoán được rõ ràng. Chưa thỏa thuận xong giá cả, mạo muội xem xét cũng có chút không thỏa đáng. Nhưng mà nếu đạo hữu lại do dự không quyết, Nhậm mỗ cũng không nói nhiều nữa, ta lấy một bình trúc cơ đan tổng cộng có hai viên đổi lấy phương thuốc của đạo hữu. Không biết ý của đạo hữu như thế nào?”

Nhậm Thanh Phong thấy tu sĩ họ Vương đưa ra phương thuốc, không lập tức nhận lấy, thậm chí cũng không hề dùng thần thức để kiểm tra mà lại cười có chút lạnh lùng rồi đưa ra một bình ngọc đựng trúc cơ đan đồng thời hờ hững nói.

Vị tu sĩ họ Vương này chưa bàn đến giá cả đã đưa ra phương thuốc, một mặt là bởi vì bản thân không chắc chắn lắm về giá cả, mặt khác cũng là muốn đẩy vấn đề này cho Nhậm Thanh Phong.

Nếu Nhậm Thanh Phong xem phương thuốc trước khi bàn đến giá cả rồi lại không giữ lời thì tu sĩ họ Vương cũng đành chịu. Nhưng gã lại nhận thấy Nhậm Thanh Phong đích thực là một người thành tín cho nên mới xuất ra chiêu này. Bởi vì chỉ cần Nhậm Thanh Phong xem quaphương thuốc trước thì cho dù là tốt hay xấu cũng quyết không để cho bản thân gã phải chịu thua thiệt. Còn không thì, Nhậm Thanh Phong chẳng khác nào đạ nợ hắn một chút ân tình.

Chút thủ đoạn này của tu sĩ họ Vương làm sao có thể qua được đôi mắt tinh tường của Nhậm Thanh Phong. Vì vậy bị hắn nhìn thấu rõ ràng.

Tuy rằng Nhậm Thanh Phong rất xem thường loại tu sĩ yếu kém hơn mình làm ra những chuyện gϊếŧ người cướp bảo, thủ đoạn trộm cắp nói không giữ lời. Nhưng cũng không trung hậu đến mức vì một phương thuốc chưa biết giá trị mà tự ý nợ đối phương ân tình. Hơn nữa Nhậm Thanh Phong cũng không phải là loại quân tử trung hậu như trong lòng vị tu sĩ họ Vương tưởng tượng! Nhậm Thanh Phong chỉ là thấy chẳng đáng tốn hao tinh lực vì một cái chuyện nhỏ mà thôi!

Còn về phần giao dịch, đương nhiên vẫn phải giao dịch rồi. Nhậm Thanh Phong quyết không để giao dịch này tiếp tục kéo dài lằng nhằng. Nếu mà giao dịch có dính dáng tới ân tìnhthì đó cũng không phải là giao dịch đích thực rồi.

“Trúc cơ đan! Thật sự là trúc cơ đan sao?” Dù thủ đoạn vặt vãnh đó bị Nhậm Thanh Phong xem thường vạch trần nhưng gã tu sĩ họ Vương cũng bỏ mặc xấu hổ, hai mắt gã sáng lên, ngây ngẩn nhìn chiếc ngọc bình trong tay Nhậm Thanh Phong và nói ra những lời vô nghĩa.

Hai viên trúc cơ đan trong bình ngọc này chính là hai trong bảy viên còn thừa lại sau khi Nhậm Thanh Phong đạt trúc.

Hiện nay, Trúc cơ đan đã không phải là đồ tốt đối với Nhậm Thanh Phong rồi. Nhưng đối với một vị tu sĩ tán tu luyện khí hậu kỳ mà nói thì một viên trúc cơ đan còn đáng quý hơn một viên linh thạch trung phẩm.

Bởi vì các đại môn phái lũng đoạn, phong tỏa đan dược đến với các tu sĩ tán tu cấp thấp nên loại thuốc như trúc cơ đan này có tiền cũng không mua được. Mà thỉnh thoảng có một chút đan dược lén lút thoát ra khỏi các đại môn phái thì cũng là ‘sói nhiều thịt ít’ lập tức bị một số tu sĩ tán tu cá biệt gia cảnh giàu có tranh mua hết sạch. Như vậy thì làm sao có thể đến lượt vị tu sĩ họ Vương với cái quầy thuốc nhỏ bé kinh doanh ế ẩm này chứ.

Tên tu sĩ họ Vương này biết rõ bản thân không thể có được trúc cơ đan, nhưng vẫn kiên trì bày thuốc bán trong phường thị phường thị Tiểu cốc bên ngoài Huyền Dương môn cũng chính là muốn thử thời vận. Gã hy vọng có một ngày ông trời mở mắt, không chừng bản thân thực sự có thể tranh mua được một hai viên trúc cơ đan truyền ra từ trong Huyền Dương môn.

Đã kiên trì mấy năm như thế nhưng bởi vì Huyền Dương môn quy định nghiêm ngặt nên mãi mà vị tu sĩ trung niên họ Vương này vẫn chưa được như ý nguyện. Nhưng ngày hôm nay, Nhậm Thanh Phong vậy mà lại xuất liền một lần hai viên trúc cơ đan, thứ mà gã hắn khao khát ngày đêm. Vì vậy vị tu sĩ họ Vương này tất nhiên rất kinh ngạc, khó lòng tin nổi.

“Ý của đạo hữu như thế nào?” Nhậm Thanh Phong vừa mỉm cười hờ hững hỏi vừa nghĩ đến rất nhiều chuyện khác.

Nhìn thấy tu sĩ họ Vương sững sờ không động đậy, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng , Nhậm Thanh Phong mới phát hiện ra bản thân mình có thể gặp được Lâm Kiếm, hơn nữa còn thuận lợi gia nhập Huyền Dương môn, đúng là một việc may mắn vô cùng!

“Được, đương nhiên là được rồi.” Tu sĩ họ Vương nghe Nhậm Thanh Phong hỏi, sực tỉnh, vội vàng liên thanh đáp. Đồng thời gã nhanh chóng nhận lấy trúc cơ đan ở trong tay của Nhậm Thanh Phong.

Lúc này Nhậm Thanh Phong mới hài lòng đón lấy phương thuốc đó. Thần thức hơi liếc qua rồi chẳng thèm liếc mắt lần nữa mà đút luôn vào túi trữ vật. Khi hắn vừa định giải trừ cấm chế liền bị tu sĩ họ Vương chặn lại.

“Tiền bối xin đợi một lát, không biết tiền bối có còn loại linh đan này nữa hay không? Nếu còn thì vãn bối đồng ý mua thêm vài viên với giá thành mỗi viên một khối linh thạch trung phẩm.” Tu sĩ họ Vương vui mừng kiểm tra đan dược, nhanh chóng cho vào trong túi trữ vật rồi cung kính hỏi Nhậm Thanh Phong.

“Nhậm mỗ cũng chỉ có hai viên đó thôi. Nếu không có việc gì khác, Nhậm mỗ xin phép cáo từ.” Nhậm Thanh Phong nghĩ nhanh rồi hờ hững nói ra. Kế đó hắn vung tay xóa bỏ vùng cấm chế cách âm, tiếp tục đi vào trong chợ.

Vị tu sĩ họ Vương cảm thấy tiếc nuối nhưng không dám hỏi thêm đành khom người hành lễ từ biệt Nhậm Thanh Phong . Sau khi thấy vùng cấm chế cách âm đã bị Nhậm Thanh Phong xóa bỏ, gã không tiếp tục bầy bán thêm nữa, trong lòng vui mừng nhanh chóng thu dọn quầy thuốc, lại thận trọng nhìn xung quanh rồi nhanh chóng rời khỏi chợ.

“Xem ra sau này không còn linh thạch nữa rồi. Trúc cơ đan thì còn có thể mạo hiểm làm thêm chút ít để đem ra ngoài bán nhưng không thể tiếp tục giống như lần này, bán cho tu sĩ đã biết tên của mình. Nói như thế nào, đều có chút không được thỏa đáng!” Nhậm Thanh Phong dùng thần thức để kiểm tra một lượt, lúc đó mới không nhịn được mỉm cười, trong lòng suy nghĩ. Nhưng nụ cười lần này lại mang đến cho người ta một cảm nhận phức tạp khó hiểu.

“Ông chủ, ta muốn một bao bột quét tường, màu trắng đi. Tiền để ở đây, tiền thừa không cần trả lại.” Trong một cửa hàng tạp hóa ở Trú Tiên trấn, Nhậm Thanh Phong tùy ý đặt một vài đồng tiền cổ trên tủ quầy tồi tàn nhưng sạch sẽ đồng thờicao giọng nói.

Nhậm Thanh Phong đi một vòng quanh phường thị, định mua một chút ít bột đá quét tường nhưng không tìm thấy. Sau đó, khi tới Trú Tiên trấn, hắn lại dễ dàng tìm được trong một cửa hàng của người phàm tục.

Thu cất bột đá mà ông chủ cửa hàng đưa cho xong, Nhậm Thanh Phong do dự một chút rồi quyết định tới Trú Tiên lầu. Sau khi mua mười vò rượu Trần Tiên lâu năm Hắn mới hài lòng điều khiển pháp khí Hoàng Chu, bay thẳng về Huyền Dương môn.

-----o0o-----