Thanh Phong Tu Tiên Lục

Quyển 2 - Chương 41: Thay đổi ý niệm

Hai người Lâm Kiếm, Nhậm Thanh Phong đi theo vị đệ tử dẫn đường này, chỉ trong chốc lát đã đi tới nơi đăng ký phòng. Sau khi đăng kí phòng xong lại bị dẫn tới một gian phòng khách sơ sài. Lúc này gã đệ tử tam cấp cũng đã hoàn thành nhiệm vụ nên nhanh chóng rời đi. Hai người Nhậm Thanh Phong ngay cả đến nước trà đều không có mà uống, chỉ có thể ngồi thấp giọng tán gẫu.

Nửa canh giờ sau, rốt cục cũng có một gã đệ tử nhị cấp Trúc Cơ hậu kỳ đến. Vị đệ tử này liếc mắt đánh giá hai người một cái, tiếp theo sắc mặt không chút thay đổi nói: “Hai người các ngươi lần này đến đây để điều tra vụ ba đệ tử tam cấp bị mất tích? Chưa đi vào Vô Danh Sơn ở ngoài thành sao?”

“Còn chưa có đi, chúng ta lần này tới đây trước muốn tìm hiểu một số tin tức về các đệ tử bị mất tích, hiểu thêm một số tình huống cụ thể.” Nhậm Thanh Phong thấy thế sắc mặt cũng không có chút thay đổi trả lời.

“Nga, chưa có là tốt, nếu như các ngươi đi vào rồi chỉ sợ rằng cũng không có kết quả gì. Về phần những điều liên quan đến ba đệ tử bị mất tích các ngươi cũng không cần hỏi nữa. Lúc trước sư huynh đã báo về sư môn, nhiệm vụ lần này hủy bỏ, hai người các ngươi cũng không phải tiếp tục tra xét nữa.”

Gã sư huynh này thấy Nhậm Thanh Phong đối với mình khá lạnh lùng, cũng không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, sau lại lạnh lùng nói. Ngôn từ trong lúc đó, đối với năng lực của hai người cũng phi thường hoài nghi.

“Không cần tìm hiểu những điều liên quan đến đệ tử mất tích? Còn nữa, cũng không cần tìm những đệ tử mất tích về nữa sao?” Lâm Kiếm ngồi bên cạnh, vừa nghe xong những lời này, không nhịn được lớn tiếng hỏi.

Cùng là đệ tử trong tông môn, Lâm Kiếm cũng hay quan tâm đến những việc liên quan đến sư huynh đệ bổn môn, mặc dù đa số những sư huynh đệ này đều không có liên quan tới hắn.

“Nói không cần biết thì không cần biết, hỏi nhiều để làm cái gì? Hai người các người chỉ cần nghe theo sự an bài của bề trên là được rồi. Ngọc giản này các ngươi cầm đi, về tới tông môn giao cho sư huynh phụ trách công việc trong đại điện. Đến lúc đó cũng coi như các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, cũng sẽ không thiếu phần thưởng cho hai ngươi. Yên tâm đi!” Tên đệ tử kia không kiên nhẫn, ném ngọc giản lên trên bàn nói.

Là một gã đệ tử nhị cấp Trúc Cơ hậu kỳ, trước mặt hai người Nhậm Thanh Phong, không biết tôn trọng sư đệ của mình, vị sư huynh này có vẻ như đang bực bội.

Nếu sư huynh nhất cấp không có nói, chỉ sợ là hắn cũng không có lập tức tới đây. Phải chờ đợi hai gã đệ tử tu vi so với hắn còn thấp hơn một tầng, quả thật đối với hắn là một loại vũ nhục!

“Một khi đã như vậy, hai người chúng ta cũng xin cáo từ.” Nhậm Thanh Phong bật dậy nói, đồng thời cũng thu ngọc giản lại, rồi trực tiếp kéo Lâm Kiếm đi ra khỏi phòng.

Đối với cái tên đệ tử không coi ai ra gì, Nhậm Thanh Phong cũng chỉ có thể không thèm để ý tới. Dù sao cũng không thể vì đối phương lạnh nhạt nói vài câu mà nổi lên sát tâm. Còn nữa tu vi của đối phương đích xác là cao hơn hai người bọn hắn một tầng.

Nếu chính diện giao phong, coi như hai người bọn họ liên thủ cũng không có nhất định chiếm được tiện nghi. Đương nhiên nếu sử dụng ngũ giai Phong Nhận Phù thì sẽ mang lại hiệu quả như ý muốn.

“Hai vị sư đệ dừng bước, là sư huynh ta muốn hướng các ngươi cẩn thận giải thích một chút.” Hai người đang muốn rời đi, vị sư huynh này đột nhiên biến sắc, khẽ cười nói. Lúc này cách xưng hô, ngữ khí cũng biến thành khách khí hơn rất nhiều.

“Sư huynh có gì phải giải thích? Hai người chúng ta đang nóng lòng về sư môn lĩnh thưởng đây. Như thế nào không biết xấu hổ lại ở đây quấy rầy sư huynh!” Nhậm Thanh Phong dừng bước, xoay người lại từ từ nói.

Nhậm Thanh Phong chứng kiến vị sư huynh này vẻ mặt giả dối cười nói, trong lòng cũng cảm thấy phản cảm. Tuy không biết vị sư huynh này xuất phát từ mục đích gì mà thái độ lại biến chuyển nhanh đến như vậy. Nhưng khẳng định là không có ý tốt.

“Vị sư huynh này, rốt cuộc muốn nói cái gì, cứ nói rõ ràng là được rồi.” Lâm Kiếm cũng có chút bất mãn nói.

Theo Lâm Kiếm thì vì sư môn làm việc mà còn muốn thể hiện ra như vậy, thật sự là không nên. Tốt nhất là nên một lần nói cho rõ ràng, không nên ngập ngừng ấp úng. Mặt khác Lâm Kiếm cảm giác được vị sư huynh này vừa nói tới câu lãnh thưởng như đang vũ nhục quyền chi tâm của tông môn.

“Hai vị sư đệ thỉnh ngồi xuống, hai vị sư đệ hình như đối với ta có chút hiểu lầm. Xem ra cũng không có biết tình huống cụ thể của nhiệm vụ lần này. Cho nên ta mới hướng hai vị sư đệ cẩn thận giải thích một lần. Miễn cho hai vị sư đệ, cho rằng bản thân ta tu vi cao hơn mà xem thường đồng môn.” Vị sư huynh này tựa hồ đối với ý trào phúng trong giọng nói của Lâm Kiếm cũng như Nhậm Thanh Phong không thèm để ý. Vẫn đang hòa hòa khí khí mỉm cười nói.

“Ha ha sư huynh hiểu lầm, hai chúng ta cũng không có ý tứ đó.” Lâm Kiếm xấu hổ cười nói.

Vị sư huynh này hiện tại khách khí như thế, Lâm Kiếm lại thấy thái độ của mình có chút quá đáng nên cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Nhậm Thanh Phong đứng kế bên cũng không có nói gì. Lập tức trở vào phòng ngồi xuống ghế, vẻ mặt thản nhiên chờ vị sư huynh này giải thích.

“Ha ha, tại hạ Ngô Sơn, không biết hai vị sư đệ xưng hô thế nào?” Ngô Sơn đối với hành động của Nhậm Thanh Phong cũng không có để ý. Cũng ngồi xuống. Mặc nhiên tựa hồ không vội giải thích, mà trước tiên hỏi tính danh hai người.

“Tại hạ Lâm Kiếm còn người ngồi bên cạnh là huynh đệ của tại hạ Nhậm Thanh Phong.” Lâm Kiếm cũng ngồi xuống nói.

“Nga, thì ra là thế, tên hai vị rất hay. Hai vị chắc hẳn đang nghĩ không biết vì cái gì mà hủy bỏ nhiệm vụ lần này. Kỳ thật đệ tử mất tích lần này, vốn không phải có chuyện như vậy. Chính là có một vài tên đệ tử tam cấp về nhà tìm người thân mà thôi. Mặt khác có vài vị huynh đệ cùng đi với sư huynh đệ bọn họ, bởi vì tự trách chính mình không thể trở về, trong lòng bất bình. Nên mới gây ra sự việc lần này.” Ngô Sơn giải thích.

“Một khi đã như vậy, hai huynh đệ chúng ta còn có chuyện quan trọng xin cáo từ.” Nhậm Thanh Phong nghe xong, vẫn không hề thay đổi sắc mặt, đứng dậy cáo từ.

Đối với thần tình, nụ cười quỷ dị của vị sư huynh này, Nhậm Thanh Phong không có muốn ở lại thêm một khắc nào nữa. Có thời gian còn không bằng cùng Lâm Kiếm ra ngoài uống vài vò Thai Châu Lão Điếu.

Lâm Kiếm lúc này cũng giật mình, liền đứng dậy khách khí nói vài rồi cũng cáo từ. Sau đó cùng Nhậm Thanh Phong ly khai.

“A Phong, ta có cảm giác việc này rất kỳ quái nha?” Hai người mới bước ra khỏi đại môn, Lâm Kiếm khẽ nhíu mày truyền âm nói.

“Nga, có cái gì không đúng? Đây không phải tốt lắm sao? Hiên tại chúng ta phải đi tìm khách điếm, rồi sau đó tìm tửu lầu uống rượu chúc mừng. Nếu không cần chúng ta xuất thủ, vậy nhiệm vụ lần này cũng đã hoàn thành, phần thưởng cũng không có thiếu. Đệ tử trong tông môn đều bình yên vô sự, còn có cái gì không hài lòng? Ha ha, đừng suy nghĩ nhiều! Đi nhanh đi!” Nhậm Thanh Phong cũng không có truyền âm mà nói thẳng, nói xong cuối cùng cao hứng cười lớn.

“Ân, A Phong ngươi nói vậy cũng đúng, chính là ta đã nghĩ quá nhiều. Nhưng mà vị Ngô Sơn sư huynh kia quả thật là rất quái dị. Thái độ trước sau biến hóa quá lớn, quá đột nhiên.” Lâm Kiếm cũng nói thẳng.

“Có lẽ hắn biết thân phận chân chính của ngươi! Cho nên mới biến thành khách khí như vậy!” Nhậm Thanh Phong tùy ý nói.

"Ta thân phận chân chính? Thân phận gì?" Lâm kiếm nghi ngờ nói.

“Đệ tử trưởng lão Huyền Dương môn. Ngươi quên sao? Ngươi thân là một đệ tử của trưởng lão, chẳng lẽ đệ tử bình thường dám đắc tội sao?” Nhậm Thanh Phong tỏ vẻ nghiêm túc nói. Sau đó không nhịn được phá lên cười.

“A Phong, ngươi thật sự nghiêm túc một chút đi!”Lâm Kiếm không có cảm giác buồn cười, ngược lại cảm thấy buồn bực.

“Ân có một số việc coi như chúng ta muốn biết nhưng cũng không thể biết được! Coi như đã biết cũng không cần biết! Nếu nhúng tay vào chỉ sợ gặp phải phiền phức lớn! Cho nên chúng ta cũng không nên quản nhiều như vậy! Nếu mà nghĩ không ra thì cũng đừng nghĩ nữa! Chỉ làm tăng thêm sự phiền não!” Nhậm Thanh Phong giống như một cao tăng đắc đạo nói.

“Chẳng nhẽ gặp phải sự việc nhất định phải quản mà bản thân không nên quản?” Lâm Kiếm chân thành nói, bộ dáng làm cho người ta có cảm giác để tâm chuyện vụn vặt.

“Kỳ thật vấn đề này chúng ta cũng không nên đàm luận làm gì. Dù sao cũng chỉ là những việc liên quan đến thế tục. Chúng ta chỉ có nỗ lực đề cao tu vi của chính mình. Bằng không một ngày nào đó trong tương lai, gặp phải chuyện tình có thể vãn hồi thay đổi, lại bởi vì tu vi mình quá thấp, mà vất đi một cơ hội. Đó mới là việc nên tiếc nuối! Còn nếu như những chuyện phải liều mạng mới giải quyết được, chúng ta tốt nhất không nên xen vào làm gì!” Nhậm Thanh Phong tiếp tục vô nghĩa đáp.

Chính mình nói xong câu này, Nhậm Thanh Phong liền nhớ lại chuyện năm đó, rồi lại lắc đầu tự an ủi, thầm nghĩ: “Không thể trách ta không quản được, ta còn quá nhỏ! Muốn quản cũng không có khả năng! Bất quá khi đó, ta nếu như không nói là bị té xỉu, ta có thể hay không xông lên trước đây? Sau này nếu gặp phải loại chuyện này, ta còn có thể hay không xông lên trước đây? Quên đi, đừng suy nghĩ nhiều! Cố gắng đề cao tu vi mới là điều trọng yếu nhất.”

Một bên Lâm Kiếm nghe Nhậm Thanh Phong nói vài câu vô nghĩa, cũng biến thành trầm mặc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau đó, hai người cứ như thế trầm mặc, không ai nói với ai câu gì. Cả hai đều đang sống trong thế giới riêng của chính mình

Một gian tĩnh thất bí mật trong hậu viên phần đà Huyền Dương môn.

“Sư huynh, có nghe được bọn hắn nói gì không? Bọn họ đã đi chưa? Chúng ta có cần tìm cơ hội giải quyết bọn hắn không? Để cho ta đi, ta vừa rồi xem bọn hắn có phần khó chịu. Bằng vào tu vi Trúc Cơ trung kỳ mà cũng dám học cao thủ không coi ai ra gì. Thật sự là chán sống!” Ngô Sơn nghiến răng nghiến lợi nói.

"Phế vật, im lặng, ai kêu ngươi đang ở đây trước mặt bọn họ bày ra bộ dáng kia. Còn ngờ người ta đắc tội ngươi? Ta xem chính ngươi không có coi ai ra gì. Lát nữa trở về ngươi cũng nên tự kiểm điểm lại mình đi. Đừng có động một tý muốn gϊếŧ là gϊếŧ, muốn chém là chém!” Trung niên sư huynh ngồi bên cạnh, mở hai mắt lớn tiếng quát.

“Sư huynh giáo huấn chí phải. Toàn bộ nghe theo lời sư huynh.” Ngô Sơn cúi đầu thành khẩn nhận sai. Bất quá trong mắt lại hiện lên một tia sát khí.

“Được rồi ta không phải cố ý muốn nói ngươi, chính là ngươi thật sự quá lỗ mãng. Vừa rồi tại gian phòng khách, nếu ta không dùng thần thức nhắc nhở ngươi, nói không chừng hai tên tiểu tử kia thực sự sẽ đi tới chỗ kia điều tra.” Vị sư huynh này tựa hồ nhận ra chính mình vừa rồi ngôn ngữ quá mức cực đoan, vì thế thần sắc có phần dịu đi nói.

"Sư huynh giáo huấn rất đúng, có thể được sư huynh dạy bảo là phúc khí của sư đệ. Bất quá nghe sư huynh lời nói, hai tên tiểu tử kia thật không có đi qua chỗ kia sao?" Ngô Sơn cẩn thận hỏi.

“Nghe hai tên gia hỏa đáng giận này ăn nói bậy bạ cả nửa ngày, cũng không có biết đang nói đến cái gì. Bất quá cái tên kêu là Lâm Kiếm tựa hồ là đệ tử của một vị trưởng lão, cho nên ngươi tốt nhất đừng có động đến bọn hắn, vạn nhất khiến cho những trưởng lão khác để ý đến thì bất hảo. Biết không?” Sư huynh hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói.

“Mặt khác nếu không muốn chỗ kia bị điều tra, không cần quản bọn chúng có đi qua hay không, chúng ta cũng không thể đi. Biết không? Còn có mấy ngày nay, phái hai gã đệ tử chú ý bọn chúng. Bất quá không nên quá chặt, nếu như bị bọn chúng phát hiện thì không hay đâu. Hơn nữa cũng phải chú ý, bọn họ đến phường thị mua bán cái gì đó. Mặt khác bọn hắn ở lại Thai Châu thành làm cái gì cũng không cần quản. Nếu bọn chúng thật sự đến chỗ kia, đến lúc đó bọn chúng chết là cái chắc. Cũng không thể trách chúng ta được. Ha ha.” Sư huynh lại tiếp theo bổ sung nói. Nói xong lời cuối cùng, lại khinh thường nở nụ cười lạnh.

"Sư huynh quả nhiên suy nghĩ chu đáo chặt chẽ. Ta xin cáo lui." Ngô Sơn thần sắc cung kính nói. Theo sau khẽ khom người thối lui ra khỏi tĩnh thất. Trên mặt đồng thời cũng lộ ra thần sắc không cho là đúng.

“Bọn chúng nếu đến chỗ kia, chính là phải chết. Còn không sẽ khiến cho những trưởng lão khác chú ý? Thật sự tự cho là đúng, đầu ngươi toàn óc lợn. Lãng phí một thân tu vi một cách vô ích! Ta xem cái tên Nhậm Thanh Phong kia chính là rất ngông cuồng. Còn kêu cái tên Lâm Kiếm là đệ tử của trưởng lão, nhất định có không ít thứ tốt. Có thể nói nhất định không thể buông tha.” Nghĩ như vậy, Ngô Sơn quyết định hành động. Sau khi lau mồ hôi lạnh trên trán, lập tức đi đến đại sảnh.

-----o0o-----