Dù gì Đường Mật cũng không phải là trẻ con, nó cân nhắc một chốc, cho rằng phật giáo ở thế giới này không hẳn giống với ở thế giới cũ, nên lẩm nhẩm hai chữ “phật địch” mấy lần nhưng sau rốt không nói gì.
Hoàn Lan nhớ đến một việc khác, xem lại nội dung cuốn sách một lần rồi nhướng mắt lên hỏi Trương Úy: “Hôm qua ta thi triển thuật phá giáp, tuy không hoàn toàn công hiệu nhưng vẫn có tác dụng.”
Trương Úy vẫn nhớ lúc Hoàn Lan thi triển pháp thuật, thiết kiếm của nó dễ dàng cắt vào mình Thi vương, bèn nói: “Khẳng định là có tác dụng.”
“Ở đây bảo rằng Thi vương là khắc tinh của thuật phá giáp, chẳng phải có ý thuật này hoàn toàn vô dụng với nó sao? Vậy việc hôm qua giải thích thế nào?” Đôi mày kiếm tuấn tú của Hoàn Lan nhíu lại.
“Trong sách không phải đúng hoàn toàn, tin quá vào sách không bằng chẳng đọc gì.” Đường Mật thuận miệng nói.
Xoạt xoạt xoạt. Nó đột nhiên cảm giác được ánh mắt ba đồng môn nhìn về phía mình, ánh mắt trẻ trung trong veo đó ẩn chứa hào quang lấp lánh. Chuyện, chuyện này à, câu của ta nói hay quá chăng? Nó suy nghĩ “khiêm tốn”, có nên coi ánh mắt đó là sùng bái không?
Trương Úy lên tiếng, gần như kích động: “Đường Mật, sách khác không nói làm gì, nhưng cuốn này do Đọa Thiên đại nhân viết ra, sao ngươi lại nói vậy?”
“Đọa Thiên?” Đường Mật tỏ vẻ mù mờ.
Dáng vẻ này chỉ Bạch Chỉ Vi hiểu được, còn Trương Úy và Hoàn Lan có phần hồ đồ. Bạch Chỉ Vi vội kéo tay áo Đường Mật, nháy mắt ra hiệu: “Là khai sơn sư tổ của Thục Sơn chúng ta.” Rồi cô bé chuyển chủ đề: “Có khi Thi vương đó đang bệnh tật hoặc bị thương, sức phòng ngự với thuật phá giáp kém hẳn.”
“Rất có thể.” Hoàn Lan ngẫm nghĩ, “dù là nguyên nhân gì, nó cũng yếu hơn hẳn nên mới phải trốn trong Ảo hải.”
“Ừ, ta có đọc qua sách về Ảo hải. Nó được yêu thảo bảo vệ, từ thủa thiên địa sơ khai đã có rồi, bên trong tinh khí dồi dào, thích nghi với bất kỳ vật gì sinh trưởng. Một cái cây trồng ở miền nam mà mang xuống miền bắc trồng chưa chắc sống được, nhưng bất kể là cây gì, trồng ở bất cứ đâu, mang vào Ảo hải tất sống được.” Trương Úy nói.
“Thần kỳ vậy hả, khu rừng đó khác nào bồ tát sống tại thế, cứ kẻ nào dở sống dở chết, chỉ còn một hơi thở mà được mang vào đó là giữ được tính mạng.” Đường Mật tỏ vẻ không tin.
“Chỉ có người là không được. Ban ngày yêu thảo dùng ảo thuật che giấu Ảo hải, lúc đó trong rừng ngập khói của yêu thảo, loại khói này không ảnh hưởng gì đến cây cỏ, phi cầm tẩu thú, thậm chí yêu vật bởi những chủng loại này tâm trí rất kém. Người mà hít khói này vào, nhẹ cũng mê man không tỉnh lại, nặng thì xuất hiện ảo giác, trở thành si ngốc.”
Đường Mật nghe Trương Úy giảng giải, nó cảm giác hơi khác lạ, hình như ở đâu cũng có kẻ khác đang theo dõi mình, bèn quay phắt lại, vừa hay thấy một đôi mắt đen nhanh đang nhìn nó qua khe hở hai cuốn sách, nó kinh hãi chỉ tay kêu lên: “Ai, ai đấy?”
“Sao thế?” Ba đứa còn lại tụ lại cạnh nó, nhìn theo hướng tay chỉ nhưng không phát hiện được gì.
“Hoàn Lan, mau đuổi theo xem, ban nãy có người ở phía sau quan sát chúng ta.” Đường Mật thoát khỏi cơn kinh hãi.
Hoàn Lan gật đầu, thi triển khinh công phi thân lướt đi, Đường Mật cùng Bạch Chỉ Vi, Trương Úy tìm khắp các dãy giá sách, có điều không tìm được gì.
“Đường Mật, nhìn rõ chứ? Thật sự có người hả?” Bạch Chỉ Vi hỏi.
“Khẳng định có.” Đường Mật đáp dứt khoát, từ bé cảm giác của nó đã nhạy bén, có lần vào buổi tối cùng một cô gái khác đi bát phố, cứ cảm giác bị người ta bám theo, quả nhiên một lát sau có một thanh niên mặc áo gió trùm kín, đi đến bóng cây phía trước hai cô gái, thò tay sờ xuống vùиɠ ҡíи. Lúc đó Đường Mật còn chưa hiểu việc đời, trực giác cho nó biết có chuyện không ổn, liền kéo bạn gái bình tĩnh đi sang cửa hàng bán dưa hấu, kẻ kia không dám bám theo. Sau này nó kể lại chuyện cho bạn bè nghe, liền bị trêu chọc: “Đường Mật, bạn gần như đạt đến năng lực của thánh đấu sĩ rồi đấy.”
“Ý bạn là gì?”
“Thánh đấu sĩ thường nói với nữ thần Athena rằng: “Ta có dự cảm không lành.”
Lúc đó Hoàn Lan quay lại, lắc đầu nói: “Không thấy ai hết.”
“Có nên hỏi Chúc thủ thư không, nhất định thủ thư phải biết có ai đến chứ.” Bạch Chỉ Vi đề nghị.
Đường Mật suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Bốn đứa xuống lầu, Chúc Ninh đang ngồi cạnh bàn làm gì đó, bên mình bày đủ các loại công cụ nhỏ xíu. Đến trước mặt y, Đường Mật mới nhìn rõ y đang chế tác một vật nhỏ xíu bằng kim loại, lớn cỡ bàn tay, phía trên là chong chóng, phía dưới liền với một cái hộp đồng hình trụ đầy lỗ kim.
“Chúc thủ thư.” Bạch Chỉ Vi gọi.
Chúc Ninh nhướng mắt nhìn bốn đứa, tâm tự tựa hồ hoàn toàn chìm đắm trong vật kì lạ kia, nét mặt không còn lạnh lùng như trước, gương mặt nhợt nhạt sáng lên: “Có việc gì?”
“Vâng, ban nãy trừ chúng con ra còn người khác đến nữa không?” Bạch Chỉ Vi hỏi.
Chúc Ninh ngoẹo đầu ngẫm nghĩ: “Không, sao hả?”
“Ban nãy…” Bạch Chỉ Vi chưa nói xong, nhận ra Đường Mật vừa bấm tay mình, cô bé liền ngừng lời.
“Ban nãy chúng con phát hiện quyển sách này bị người ta xé mất một trang.” Đường Mật đưa cuốn sách viết về Thi vương cho Chúc Ninh.
Chúc Ninh chau mày hồi lâu, lúc nhìn bốn đứa thì dáng vẻ y lại uể oải như trước: “Cuốn sách này ở chỗ của ta, ta sẽ điều tra.”
Mấy đứa thấy y nói như vật liền vâng dạ rồi định lui đi, Đường Mật chợt hỏi: “Chúc thủ thư, vật có chong chóng này bay lên được chăng?”
Chúc Ninh lập tức lấy làm thú vị, vươn người qua bàn chỉ vào cái chong chóng hỏi: “Ngươi gọi vật này là chong chóng?”
“Vâng.” Đường Mật gật đầu theo quán tính.
“Ta còn chưa nghĩ ra tên, chong chóng, tên hay, tên hay lắm.” Chúc Ninh lẩm bẩm, gương mặt nhợt nhợt ửng lên vì vui sướиɠ, nhưng đột nhiên y nghĩ ra gì đó, sầm mặt xuống nhìn Đường Mật chằm chằm hỏi: “Sao ngươi lại biết tên vật này? Sao lại biết nó bay được? Lẽ nào trên đời có người chế tạo ra nó sớm hơn ta? Ngươi thấy ở đâu? Do ai chế tạo?”
Một lô vấn đề như bài sơn đảo hải ập xuống Đường Mật, nó ngẩn ra, thầm mắng mình đã vượt thời không trở về sao lại không biết giữ mồm giữ miệng. May mà nó ứng biết giỏi, chớp mắt hỏi ngược: “Chúc thủ thư có thấy món đồ chơi con quay của trẻ con chưa?”
“Thấy rồi, sao cơ?”
Đường Mật thở phào, thế giới này có con quay là được rồi: “Con thấy vật của thủ thư có mấy phần giống con quay nên đoán là nó xoay tròn được, hình lá đính phía trên dáng vẻ như con thuyền, thành ra con mới bật ra cái tên chong chóng.”
Chúc Ninh nhìn nó với vẻ hứng thú: “Sao ngươi đoán được là nó biết bay?”
“Đương nhiên là đoán mò, vật này quay được như con quay chẳng phải sẽ sinh ra gió sao, có gió thì chẳng phải sẽ cưỡi gió bay lên ư? Nên con mới hỏi vậy.”
Chúc Ninh có vẻ vừa ý với lời giải thích của Đường Mật: “Ngươi tên gì, có phải kiếm đồng cùng tu luyện với Trương Úy ở Trí Mộc điện?”
“Thưa thủ thư, con tên Đường Mật, đang tu luyện ở Trí Mộc điện.”
“Được lắm, ngươi cũng có thiên phú với thuật cơ quan, đợi khi qua được hai kỳ điện thí, ta sẽ dạy dỗ cần thận, cái này cho ngươi.” Đoạn y đứa vật đó cho Đường Mật, cỏ vẻ muốn thử nó: “Ngươi thử đoán xem làm cách nào nó bay lên được.”
Đường Mật xem xét một hồi, vật đó không có cán để cầm, nó nhớ lại lúc bé thường chơi cuốn tóc, bèn thử cầm đáy cái hộp, tay kia thuận đà quay xuôi chiều cái chong chóng. Quả nhiên tay nó có cảm giác giần giật, một chốc sau thì không chuyển động nữa, nó buông tay, cái chong chóng bay lên lưng chừng không, mấy chục tia sáng bạc nhanh chóng xẹt xuống, bắn trúng bốn bức tường Tàng thư các tóe hoa lửa. Bức tường trắng ngần lưu lại vô số vết đen cháy.
Chúc Ninh cười ha hả, phất tay áo đoán lấy vật rơi xuống rồi đặt vào tay Đường Mật, tỏ ra rất vui mừng: “Không tệ, quả nhiên là kỳ tài, con nhất định phải qua được ngũ điện đại thí, vào làm môn hạ Thuật tông chúng ta.”
Rồi y lại đưa cho nó một cái túi nhỏ đựng đầy ngân châu lớn cỡ hạt gạo: “Trong này đựng ngân châu, dùng hết cứ đến tìm sư phụ.” Xem ra y nghiễm nhiên trở thành sư phụ của Đường Mật.
Đợi khi bốn đứa ra khỏi thư các, Trương Úy mới thở phào: “Đường Mật, Chúc thủ thư là người tính tình cổ quái nổi tiếng khắp Thục Sơn, ban nãy ngươi mà lỡ tay chẳng phải biến bọn ta thành tổ ong hết sao?”
Đường Mật ngẫm nghĩ, không thể nào, Chúc thủ thư vẫn giữ cự ly hợp lý.
Bạch Chỉ Vi nghĩ đến hành vi ban nãy của Đường Mật, liền hỏi: “Đường Mật, ngươi hoài nghi thủ thư?”
“Tự ông ta làm thì chẳng phải chối dễ nhất sao? Ta chỉ muốn xem phản ứng của ông ta.”
“Hiện tại ngươi nhận định thế nào?” Bạch Chỉ Vi, mấy đồng môn đều nhìn cô bé.
Đường Mật đặt hai tay ra gáy, ngẩng đầu nhìn vòm không: “Không, không nhận định gì, manh mối ít quá. Những việc vừa xảy ra có những thứ không liền mạch với nhau. Người áo xám có khả năng là chưởng môn hoặc điện giám, cũng có thể không phải. Thi vương có thể liên quan hoặc không liên quan đến người áo xám. Trang sách bị xé có thể do Chúc thủ thư làm hoặc không.” Đường Mật chợt nhớ đến một câu tổng kết của thám tử lừng danh Conan: chân tướng chỉ có một mà thôi, có điều nó phát giác ánh mắt ba đồng môn nhìn mình rất lạ, đặc biệt là Hoàn Lan, vẻ mặt y như muốn nói là “nhăng cuội.”
Đồ trẻ nít, để các ngươi xem thám tử vĩ đại điều tra thế nào mới được. Nghĩ vậy nên Đường Mật chỉ về phía trước, lớn tiếng: “Chúng ta quên mất một manh mối quan trọng.”
“Cái gì?” Ba đồng môn gần như đồng thanh.
“Mộ Dung Phỉ.” Đường Mật mỉm cười, “Mộ Dung Phỉ từng qua đó, dù không vào Ảo hải thì có khả năng cũng phát hiện được gì đó.”
Bốn đứa vừa hay đến cửa Tùng uyển, nơi ở của các nam kiếm đồng, Bạch Chỉ Vi lên tiếng: “Hoàn Lan, ngươi vào gọi Mộ Dung Phỉ ra, chúng ta hỏi y.”
Hoàn Lan lạnh lùng đáp: “Bảo Trương Úy đi gọi y, ta còn có việc phải đi trước, ngày mai có việc gì cứ đến tìm ta.” Rồi quay người đi ngay.
Ba đứa hiểu rõ quan hệ giữa Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ nên không để tâm, Trương Úy tự giác chạy vào Tùng uyển, một lúc sao cùng Mộ Dung Phỉ đi ra.
Mộ Dung Phỉ từ bé đã quen với phong thái công tử hào hoa, chắp tay mỉm cười hỏi Đường Mật và Bạch Chỉ Vi: “Hai vị đồng môn đêm khuya đến tìm có việc gì?”
Đường Mật không chịu được dáng vẻ đó, kéo tay Bạch Chỉ Vi, ra hiệu lên tiếng hỏi.
Bạch Chỉ Vi cũng thể hiện phong độ con gái nhà quyền quý, khẽ gật đầu thi lễ: “Mạo muội đến tìm, quấy nhiễu Mỗ Dung đồng môn. Chỉ là nghe nói đồng môn săn được Xích phong tứ dực xà ở Vong Ưu phong, nên đến hỏi đồng môn lúc bắt rắn có xảy ra việc gì bất thường không?”
Mộ Dung Phỉ nhớ lại tình cảnh hôm đó: “Nói ra cũng cổ quái, đêm đó Phỉ đi xuống từ Vong Ưu phong, gặp mấy con Xích phong tứ dực xà băng qua bậc đá chui vào rừng. Phỉ nghĩ rằng trên mình rắn có dị bảo liền đuổi theo đến Ảo hải, gϊếŧ được một con. Giờ nhớ lại mới thấy lạ, dãy bậc đá từ hơn trăm năm được Đọa Thiên đại nhân bày kết giới, sao lại có rắn chui qua được?”
Bạch Chỉ Vi nhìn Đường Mật và Trương Úy, thoáng biến sắc.
Mộ Dung Phỉ nhận ra phản ứng của ba đứa, liền thoáng nghi vấn: “Các vị đồng môn gặp việc gì khó chăng? Có thể Phỉ này giúp được một tay.”
“Không có gì, bọn ta nghe nói trên mình Xích phong tứ dực xà có bảo vật, thử xem có bắt được không.” Đường Mật đáp nhẹ tênh.
Mộ Dung Phỉ bật cười: “Hôm nay có tới mấy người đến hỏi việc này, nhưng Xích phong tứ dực xà không phải yêu vật tầm thường, các vị nên lượng sức.”
Bạch Chỉ Vi há miệng, Đường Mật đoán là cô bé định nói gì đó khó nghe, liền kéo tay đồng bạn, cười hì hì: “Đa tạ nhắc nhở, nhất định sẽ tự lượng sức. Không còn sớm nữa, bọn ta cáo từ.”
Đường Mật đi được một đoạn mới hỏi: “Chỉ Vi, có thấy rằng sắp có việc lớn xảy ra không?”
Bạch Chỉ Vi ngẩng mặt nhìn vầng trăng treo trên trời, ánh sáng nhu hòa tưới lên mặt cô bé, mông lung linh động. Cô bé ngẫm nghĩ một lúc mới đáp: “Không biết, nhưng Đường Mật, ngươi có thấy lạ không, Đọa Thiên đại nhân trong truyền thuyết mạnh đến thế nào? Kết giới do người bày ra có ai phá được? ”
Đường Mật tắc tị, nhìn lên vòm trời, thấy giữa màn đêm đen nhánh như nhung xẹt qua một dải sáng màu lam, lao về phía dãy Thục Sơn sừng sững tọa lạc sau Ngự Kiếm đường.
Sao băng ư? Nó nghĩ vậy, liền hối hận vì không kịp ước gì.