Lời vừa mới dứt thì đã thấy Sở Tranh mở cửa, từ trong phòng đi ra tới trước mặt bốn người, nhìn lướt qua rồi nói:
- Tất cả đứng lên đi.
Bốn người nghe vậy liền nói:
- Dạ.
Sau đó từ từ đứng lên.
Sở Tranh nhìn bọn họ nói:
- Việc hôm nay nếu bản công tử làm theo gia pháp, thì đã đuổi các ngươi đi, nhưng dù sao các ngươi cũng do đường gia gia (ông họ) hết lời đề cử, bản công tử không muốn lão nhân gia phải khó xử, càng không muốn cho lão nhân gia biết mấy nữ hài do đích thân người dạy bảo lại vô lễ như thế, có phải các ngươi thấy bản công tử trẻ người non dạ, nên các ngươi không phục chăng?
Bốn người vội nói:
- Tiểu tỳ không dám.
Sở Tranh nhạt giọng nói:
- Dám hay không thì trong lòng các ngươi tự biết.
Bốn người cúi đầu xuống, không dám nói nữa.
Sở Tranh lại hỏi:
- Các ngươi tên gọi là gì?
Nữ tử đứng đầu đáp:
- Bẩm công tử, bốn tỷ muội nô tỳ đều họ Sở, tiểu tỳ gọi là Sở Phương Hoa, còn lại ba người là Sở Phương Linh, Sở Phương Minh và Sở Phương Hinh.
Sở Tranh quay sang Tử Quyên, nói:
- Tử Quyên, dẫn bọn họ đến Thiên viện, dọn dẹp phòng cho sạch sẽ rồi để bọn họ ở đấy.
Sở Phương Hoa ngẩn ra, khom người nói:
- Công tử, trước khi bọn tiểu tỳ tới đây, Nhị tiên sinh có nói phải hộ vệ ở bên người công tử.
Sở Tranh đáp:
- Không cần, ta biết các ngươi võ công cao cường, nhưng nơi này là nội viện của Sở gia, không cần phải lúc nào cũng bảo vệ bên người, huống hồ ta đã quen được Tử Quyên và Thúy Linh hầu hạ.
Sở Phương Hoa nói:
- Tuy là vậy, nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Xin công tử chấp thuận cho bọn tiểu tỳ được ở bên cạnh bảo vệ.
Sở Tranh lạnh lùng nhìn nàng ta, Sở Phương Hoa trong lòng thấp thỏm, không dám đối mắt nhìn Sở Tranh nữa.
Sở Tranh đột nhiên hừ một tiếng, tung một quyền về phía Sở Phương Hoa, Sở Phương Hoa bất ngờ bị tấn công không kịp đề phòng, luống cuống cả chân tay, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ không thể chống đỡ, liền lùi nhanh về phía sau vài bước rồi mới miễn cưỡng đứng vững lại, tuy vậy mặt mũi cũng bơ phờ, tóc tai tán loạn.
Sở Tranh vốn muốn đấu với tứ kiếm tỳ một trận, triệt để thuyết phục các nàng, nhưng khi nghe Ngô An Nhiên nói xong đành phải bỏ ý định ấy đi. Tuy nhiên Sở Tranh cũng biết sở trường của mình, hắn bẩm sinh đã có nội lực hùng hậu, người thường không thể nào sánh, lần này lại đột nhiên ra tay đánh lén, quả thật đã khiến Sở Phương Hoa một phen vất vả.
Sở Phương Hoa cảm thấy nội tức rối loạn, khó chịu muốn nôn ra. Ba người kia vội chạy đến đỡ lấy, Sở Phương Hinh sau khi xem xét tình trạng của nàng ta thì biến sắc, liền đưa tay đặt sau lưng trợ giúp nàng ta vận khí. Bốn người sợ hãi nhìn Sở Tranh.
Sở Tranh thản nhiên nói:
- Võ công của ta đủ để tự bảo vệ mình, huống gì các ngươi cũng không ở xa, có chuyện gì thì có thể tới ngay lập tức.
Sau đó xoay sang nói với Tử Quyên:
- Dẫn họ lui ra đi.
Sở Tranh đang định trở lại thư phòng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, quay đầu lại nói:
- Trong Ưng đường có một người tên Trần Chấn Chung, thường ngày hắn có ở trong phủ không?
Sở Phương Hoa gạt tay ba người đang đỡ, bước lên gắng gượng hành lễ nói:
- Bẩm công tử, Trần chấp sự phụ trách hộ vệ Sở phủ, bình thường thì luôn ở trong phủ.
Sở Tranh lại nói:
- Một người trong các ngươi đi gọi hắn tới đây, bản công tử có chuyện muốn thương lượng với hắn.
Sở Phương Hoa phân phó Sở Phương Linh đi mời Trần Chấn Chung, Tử Quyên dẫn ba người còn lại đến Thiên viện.
Liễu Khinh Như suy nghĩ một chút liền đi theo, tuy Sở Tranh cũng không bảo nàng đi, nhưng Liễu Khinh Như cảm thấy thân phận Sở Tranh đã không còn như xưa, cho dù hắn chưa nói toàn bộ tình hình cho nàng nghe, nhưng nàng cũng tự nhận ra được, bốn nữ tử kia hiển nhiên được phái tới để bảo vệ Sở Tranh, mặc dù bốn người này có chút ngạo mạn, nhưng cũng đã bị Sở Tranh giáo huấn, nếu lúc này không đi hỏi thăm các nàng thì sau này sẽ khó mà ở chung. Vừa rồi Sở Tranh không màng thân phận thanh lâu nữ tử của nàng, trước mặt mọi người gọi nàng là thê tử của hắn, Liễu Khinh Như không biết báo đáp thế nào, chỉ có thể cố gắng làm mọi việc cho tốt để hắn đỡ phải bận tâm.
Sở Tranh và Ngô An Nhiên trở lại thư phòng, Sở Tranh bóp bóp trán, vẻ mặt phiền não. Ngô An Nhiên thì thản nhiên ngồi một bên rót trà uống, rồi nhìn sang cười nói với Sở Tranh:
- Ngươi đã làm gì sao mặt mày ủ rũ vậy?
Sở Tranh buồn phiền nói:
- Sao mà không phiền cho được, đồ nhi hôm nay tuy được chấp chưởng Ưng đường, những người tin cậy được ngoại trừ người trong gia đình ra cũng chỉ có sư phụ, Liễu Khinh Như chủ tớ ba người, nay có thêm Âu Dương Chi Mẫn vừa mới thu nhận lúc nãy, tính đi tính lại cũng chỉ có mấy người, mà lại không phải người trong Ưng đường, sư phụ bảo đồ nhi làm sao chưởng quản Ưng đường? Bốn người kiếm tỳ hôm nay tới đây không thể hoàn toàn tin cậy, chỉ có thể giao một số việc không quan trọng cho bọn họ thôi.
Ngô An Nhiên nói:
- Ngươi vừa mới tiếp nhận Ưng đường, tuổi lại nhỏ, trong đường có một số người không phục đó là chuyện tất nhiên, nhưng ngươi lấy danh nghĩa đường chủ bảo bọn họ làm chuyện gì, họ cũng không dám trái ý, hơn nữa ngươi cũng không có điều gì khiến người khác phải dị nghị.
Sở Tranh nhìn sư phụ, muốn nói gì nhưng lại thôi, thở dài một tiếng.
Ngô An Nhiên nhìn Sở Tranh một lúc, đột nhiên hỏi:
- Tranh nhi, sư phụ hỏi ngươi một chuyện.
Sở Tranh gượng cười nói:
- Sư phụ sao lại khách sáo như vậy, sư phụ cứ hỏi đồ nhi sẽ thành thật trả lời.
Ngô An Nhiên chậm rãi nói:
- Sư phụ thấy có chút kỳ quái, thời gian gần đây ngươi có biến hóa rất lớn, tựa hồ... bỗng chốc lớn thêm vài tuổi, trở nên như người dày dạn từng trải.
Sở Tranh giật mình, cười lấp liếʍ nói:
- Có chuyện đó sao? Đồ nhi có thấy mình thay đổi gì đâu? Có thể là vì đồ nhi cao hơn trước nên sư phụ cảm thấy thế chăng?
Ngô An Nhiên lắc đầu nói:
- Từ khi tới kinh thành, ngươi sang ở chỗ ông ngoại ngươi mấy hôm, còn sư phụ cũng bận chăm sóc ba mẹ con Xuân Doanh, nên chúng ta không có thời gian gặp mặt. Nhưng hai ngày vừa rồi, sư phụ thấy ngươi đối xử với Khinh Như ôn nhu chân thành, căn bản không giống hành vi của một hài tử, cũng không giống như vợ già chồng trẻ, ngược lại giống như ngươi lớn hơn Khinh Như vài tuổi, ngươi đố xử với nàng ta giống như ta đối xử với Xuân Doanh; lại còn lúc nói chuyện tại Ưng đường hôm nay nữa, đó không phải là cách nói của một người chưa thành niên, sư phụ cũng không rõ ngươi có còn là tên đồ đệ nghịch ngợm ngày xưa không nữa.
Sở Tranh cười khổ, biết sư phụ hiểu mình rất rõ, gần mười năm ở chung, thời gian quanh quẩn bên ông ta so ra còn nhiều hơn với cha mẹ hắn, khó trách ông ta nghi ngờ, nếu không thể giải thích cho thích đáng thì sau này sẽ rất phiền toái. Ngô An Nhiên kinh nghiệm giang hồ dày dạn, võ công lại cao, Sở Tranh cũng không muốn mất đi sự giúp đỡ của người sư phụ này.
Sở Tranh trầm ngâm hồi lâu, cắn răng nói:
- Sư phụ nói đúng, đồ nhi từ khi được tin tưởng giao phó cho Ưng đường, biết rằng trọng trách rất nặng, nên cũng chẳng còn tâm tư đùa giỡn náo loạn nữa. Cha cho đồ nhi chấp chưởng Ưng đường, ý muốn đồ nhi theo đường gia gia tìm hiểu mọi chuyện trong đường, chờ đồ nhi thành niên sẽ chính thức nắm quyền. Nhưng đồ nhi năm nay vừa tròn mười bốn, còn hai năm nữa mới thành niên, hai năm này vô cùng quan trọng, đồ nhi tuyệt đối không muốn lãng phí nó.
Ngô An Nhiên nghe Sở Tranh thận trọng như vậy, cảm thấy mơ hồ hỏi:
- Vì sao vậy? Sư phụ cho rằng phụ thân ngươi đã quá lo nghĩ, ngươi hoàn toàn có thể trong hai năm này từ từ nắm giữ Ưng đường, Sở nhị tiên sinh tuổi tác đã cao, huống hồ hôm nay sư phụ thấy ông ta rất quan tâm tới ngươi, thật tâm muốn truyền chức đường chủ cho ngươi, ngươi cần gì phải lo nghĩ như vậy?
Sở Tranh nhìn Ngô An Nhiên, lưỡng lự một lúc mới nói:
- Bởi vì đồ nhi muốn đối phó với một người, muốn dùng hai năm này để sắp xếp chuẩn bị mọi việc.
Ngô An Nhiên không nhịn được hỏi:
- Đối phó ai?
Sở Tranh nhìn thẳng vào sư phụ trả lời:
- Đương kim thái tử.
Ngô An Nhiên ngây người, sững sờ hỏi lại:
- Ngươi nói là ai?
Sở Tranh đã sớm dự đoán sư phụ sẽ phản ứng như thế, bình tĩnh nói:
- Chính là nhi tử duy nhất của đương kim hoàng thượng, thái tử Triệu Khánh.
Ngô An Nhiên lại hỏi:
- Vì sao?
Sở Tranh kể lại chuyện hắn xung đột với Triệu Khánh cho Ngô An Nhiên, cả chuyện hắn cùng Sở phu nhân đích thân nghe thấy Triệu Khánh nói về ân oán với Sở gia. Ngô An Nhiên càng nghe càng thấy lòng trùng xuống, nguy cơ của Sở gia vượt xa tưởng tượng của ông ta, đúng như Sở Tranh nói, nếu Triệu Khánh lên ngôi, tình thế của Sở gia sẽ vô cùng nguy ngập, nếu không muốn khoanh tay chịu chết thì chỉ có nước khởi binh tạo phản.
Ngô An Nhiên trầm mặc một lúc, nghiêm nghị nói:
- Đấy có thể chỉ là suy đoán của ngươi, trong triều có rất nhiều đại thần nhìn xa trông rộng, chắc chắn đều biết muốn tiêu diệt Sở gia là chuyện vô cùng khó khăn, huống hồ dù có thành công đi nữa thì thiên hạ chắc chắn đại loạn, Tây Tần sẽ thừa cơ đánh vào, do đó các đại thần sẽ ra sức ngăn cản không cho thái tử xuống tay với Sở gia.
Sở Tranh nói:
- Sư phụ nói không sai, nhưng nếu như thái tử bất chấp tất cả thì sao? Lúc đó Sở gia sẽ lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm, đồ nhi không muốn đánh cuộc thái tử sẽ nghe lời can gián của các đại thần, càng không muốn số phận Sở gia bị người khác nắm trong tay, vì thế đồ nhi nghĩ thà cứ chuẩn bị sẵn sàng, giả sử thái tử nghe lời quần thần thì coi như đồ nhi nhiều chuyện, cũng không ảnh hưởng gì, còn ngược lại nếu hắn muốn diệt trừ Sở gia, thì lúc đó đồ nhi phải ra tay trước, tránh đến lúc hối hận không kịp.
Ngô An Nhiên vẫn thấy khó hiểu, hỏi:
- Động thủ trước? Lúc đó thái tử đã thành hoàng thượng, ngươi có thể làm gì được hắn?
Sở Tranh trong mắt hiện lên tia độc ác, nói:
- Gϊếŧ hắn.
Ngô An Nhiên nghe thế nhảy dựng lên, trong lòng kinh hãi vô cùng, tên đồ đệ này quả táo gan làm loạn, ngang nhiên ngay cả hoàng thượng cũng muốn gϊếŧ. Từ xưa đến nay, đại thần nắm trọng quyền trong tay cũng nhiều, nhưng chẳng có mấy ai dám làm như thế, Sở Tranh mới có bao nhiêu tuổi, thế mà trong lòng lại có suy nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy.
Sở Tranh điềm nhiên nói:
- Sư phụ là người thân cận với đồ nhi nhất, đồ nhi không dám giấu nên mới nói thật cho sư phụ biết. Từ ngày trong cung trở về, trong lòng đồ nhi như treo đá. Lúc còn ở Tĩnh Bắc Hầu phủ, ông ngoại cũng từng nói qua, nếu thái tử lên ngôi hoàng đế thì chắc chắn là đại họa của thiên hạ, lúc đó đồ nhi cũng không để trong lòng, mặc kệ chuyện xảy ra cho người trong thiên hạ, đồ nhi không phải là thánh nhân quân tử, chẳng quan tâm nhiều chuyện đến vậy, sống một đời thảnh thơi chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng thái tử lại không cho đồ nhi tháng ngày thanh nhàn như thế, chỉ chực muốn diệt trừ Sở gia, nếu đồ nhi chỉ có một mình thì làm sao cũng được, cùng lắm là cùng sư phụ phiêu bạt giang hồ, nhưng hiện tại trong nhà còn có cha mẹ, bên cạnh lại có Khinh Như, đồ nhi không thể để mọi người bị tổn thương, cho nên chẳng còn cách nào khác là phải đối phó với hắn.
Ngô An Nhiên ngẩn ngơ một lúc, mới lắc đầu cười khổ nói:
- Ngươi nhất định muốn hành thích hoàng đế? Quả thực chẳng khác nào Tào A Man tái thế.
Sở Tranh mỉm cười:
- Tào Tháo hùng tài đại lược, một đời hào kiệt, đồ nhi sao có thể so sánh.
- Phụ thân ngươi liệt vào hàng tam công, Sở gia lại là gia tộc đứng đầu Triệu quốc, luận về xuất thân ngươi còn hơn Tào A Man.
- Ngươi nếu đã có suy nghĩ như vậy, chỉ sợ sau này còn hơn Tào A Man một bậc.
Sở Tranh hơi chột dạ, so với Tào Tháo lại còn hơn một bậc? Thế chẳng khác nào là làm vua? Hắn rất muốn nói cho Ngô An Nhiên hắn không phải có ý này, nhưng lại nghĩ việc này rất khó giải thích cho rõ ràng, nên đành im hơi lặng tiếng.
Ngô An Nhiên vừa đi vừa thong thả nói:
- Việc này cha ngươi cũng không biết phải không? Ngươi định giấu ông ấy đến bao giờ?
Sở Tranh cười khổ nói:
- Việc này có thể nói cho cha biết sao? Cha còn không cấm cung đồ nhi vài năm ấy là may, mẹ thì có thể giúp nhưng khó ở chỗ mẹ chẳng giấu cha chuyện gì.
Ngô An Nhiên nói:
- Vậy ngươi vì sao lại nói cho ta biết?
Sở Tranh nịnh bợ:
- Sự phụ nhìn đồ nhi lớn lên, từ trước đến nay đều rất quan tâm tới đồ nhi, sư phụ lại là người của Ma Môn, làm việc chẳng kiêng kỵ gì, đồ nhi không nhờ sư phụ hỗ trợ thì còn có thể tìm ai đây?
Đã mấy năm qua, Sở Tranh chưa bao giờ nịnh bợ sư phụ như hôm nay.
Ngô An Nhiên nhìn hắn một lúc lâu rồi thở dài nói:
- Sư phụ trước đây thấy ngươi khổ luyện Long tượng phục ma công, người tràn đầy chính khí, sư phụ không hài lòng chút nào, căn bản không giống truyền nhân của Huyết Ảnh tông chủ ta, nhưng hôm nay mới biết ngươi tâm tư thâm trầm ngoan độc, Ma Môn môn chủ sợ rằng cũng không bằng ngươi.
Sở Tranh có chút xấu hổ, nói:
- Sư phụ, người khen đồ nhi ấy là hại đồ nhi.
Ngô An Nhiên hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Sở Tranh suy nghĩ một chút, đột nhiên vui mừng nói:
- Sư phụ nói như vậy là đã đáp ứng đồ nhi rồi sao?
Ngô An Nhiên lại hừ thêm một tiếng:
- Ta chỉ có ngươi là đồ đệ, không giúp ngươi thì giúp ai? Sư nương ngươi ta nói thế nào cũng không muốn rời Sở gia, Sở gia nếu có nạn thì ta sao tránh khỏi liên lụy, còn sư đệ sư muội ngươi nữa, ngươi bảo sư phụ phải làm sao bây giờ? Nhưng nếu quả thật gϊếŧ thái tử rồi thì làm sao? Lẽ nào người của Sở gia tự lập làm vương? Đại thần trong triều sẽ thần phục Sở gia sao? Sợ rằng ngay cả ông ngoại ngươi cũng không đồng ý.
Sở Tranh nói:
- Đó là lẽ đương nhiên, việc này đồ nhi đã giấu diếm cả cha mẹ, thì càng không thể nói cho người ngoài, về ngôi vị hoàng đế thì chỉ cần ba nhà Sở, Vương, Phương tán thành, chẳng lẽ còn không được? Tôn thất hoàng thân đâu có thiếu, cứ tùy tiện lập một người là được.
Ngô An Nhiên nói:
- Một việc lớn như vậy sao có thể giấu kín được, chỉ cần có người để ý, thì sớm muộn cũng phát hiện ra.
Sở Tranh cười khổ nói:
- Đồ nhi cũng đã nói rồi, việc này bất đắc dĩ lắm mới phải làm, thái tử cứ việc oán hận Sở gia, chỉ cần hắn không có ý định gϊếŧ chết người thân của đồ nhi, đồ nhi cũng sẽ không động thủ với hắn. Nhưng nếu thật sự mọi chuyện xảy ra, đồ nhi cũng không thể quản được nhiều như thế.
Ngô An Nhiên gật đầu nói:
- Ngươi nói có lý, vậy ai mới có khả năng hạ thủ đây?
Sở Tranh nói:
- Đương nhiên không phải là sư phụ và đồ nhi tay cầm đao xông vào hoàng cung rồi. Đồ nhi nhớ rõ sư phụ từng nói qua, năm xưa Huyết Ảnh Tông vì muốn duy trì thu nhập công việc chính là ám sát, sư phụ lại là môn chủ, chuyện này đương nhiên người rõ hơn đồ nhi.
Ngô An Nhiên trầm ngâm nói:
- Hoàng cung phòng vệ cẩn mật, sát thủ rất khó trà trộn vào, hơn nữa chúng ta cũng không có cao thủ nào đáng tín nhiệm, còn sư đệ và sư muội lúc đó mới chập chững biết đi biết nói, cần sự dạy dỗ của sư phụ, cho nên sư phụ cũng không muốn đi làm việc này. Ngoài ra việc này phải làm vô cùng cẩn thận, thần không thể biết quỷ không hề hay, phương pháp tốt nhất đương nhiên là…
Sở Tranh thốt ra:
- Hạ độc?
Ngô An Nhiên nhìn hắn tán thưởng:
- Không sai, Ma Môn chúng ta có loại kỳ dược không màu, lại có chút hương hạnh nhân, nếu bỏ vào trong trà hay thức ăn sẽ rất khó phát hiện, một khi ăn vào lập tức chết ngay, sau đó thần sắc người chết vẫn bình thường. Nhưng muốn hạ độc thì cần phải có người của mình cài vào bên cạnh thái tử, việc này cần phải nhanh chóng chuẩn bị.
Sở Tranh đang muốn trả lời, lại nghe tiếng Thúy Linh ngoài cửa:
- Thiếu gia, Trần tiên sinh thiếu gia cho mời đã tới, hiện đang chờ ở ngoài sân.