Sở Thị Xuân Thu

Quyển 2 - Chương 7: Cắt bào đoạn nghĩa (2)


Sở Danh Đường trở lại Sở phủ tâm tình có chút trầm lặng. Lần này tới bái phỏng Quách Hoài, Sở Danh Đường vốn muốn nhờ người bạn cũ này giúp cho quan hệ giữa ông và Hoàng thượng được dịu đi đôi chút, tưởng chỉ muốn đàm đạo một chút bên chén rượu, không ngờ Quách Hoài lại xử sự như vậy. Quách Hoài vốn là bằng hữu tốt nhất trong đời này của ông, không ngờ bây giờ lại thành đối thủ lớn nhất.

Sở Danh Đường thả mình ngồi xuống ghế, thở một hơi thật dài.

Sở phu nhân bước tới hỏi:

- Thế nào, hôm nay đi găp Quách Hoài ôn chuyện cũ không thoải mái sao?

Sở Danh Đường tức giận nói:

- Thực là một kẻ bảo thủ, tên nào thì người y như thế. Tiểu tử Quách tảng đá này vừa thối lại vừa cứng, hôm nay suýt cãi nhau to với hắn.

Sở Danh Đường kể lại chuyện vừa xảy ra, Sở phu nhân nghe xong nhíu mày nói:

- Không ngờ Quách Hoài lại có thành kiến sâu như vậy với các thế gia đại tộc. Ngay cả Hoàng thượng còn chưa nói ra khỏi cửa miệng hắn đã oang oang như thế rồi.

Sở Danh Đường nói:

- Hoàng thượng cũng chỉ là ngoài miệng chưa đề cập tới mà thôi. Quách Hoài bây giờ đã là đại phần tâm phúc, đương nhiên phải biết tâm tư của Hoàng Thượng. Khi xưa, lúc Quách Hoài tới Bắc cương còn gửi thư cho ta, nói thế gia đệ tử hay chống đối lại hắn, ta còn vì hắn mà tới cầu Vương lão gia tử, vì thế mà Vương gia tử đệ mới không làm khó hắn. Giờ trở về triều đình, hắn tuy là Binh bộ thượng thư, ở Bắc cương đại doanh cũng có một vài thủ hạ, nhưng bình quyền các nơi hầu như đều nằm trong tay của Sở, Vương, Phương tam đại thế gia, cho nên cũng khó trách hắn có lòng oán giận các thế gia đại tộc. Hoàng thượng cũng ở tình thế tương tự, bởi vậy hai người họ không mưu mà hợp.

Sở phu nhân cười lạnh nói:

- Quách Hoài tưởng Hoàng thượng nắm hết quyền hành rồi triều đình sẽ thái bình được ư? Thật là một kẻ thiển cận, sao hắn không suy nghĩ xa hơn một chút, Hoàng thượng nếu có quyền hành tùy ý gϊếŧ đại thần trong triều, là một minh quân thì không sao, nhưng vào một tên vua ngu ngốc đần độn thì chẳng phải sẽ biến đám quần thần thành một lũ nịnh hót a dua hay sao? Không vừa ý thì gϊếŧ, chỉ sợ Đại Triệu sớm bị chính hắn tiêu diệt mất thôi.

Sở Danh Đường gật đầu, đột nhiên hỏi:

- Nàng không phải mang Tranh nhi vào cung thăm cô cô của hắn hay sao? Thế nào mà quay lại nhanh như thế?

Sở phu nhân cười khổ nói:

- Thϊếp thân đem Tranh nhi vào cung lại gặp mấy chuyện không hay ho lắm, có thể còn phiền phức hơn cả chuyện với Quách Hoài. Tranh nhi cùng Thái tử đột nhiên xảy ra xung đột.

Sở Danh Đường cả kinh, vội vàng hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Sở phu nhân liền thuật lại chuyện xảy ra trong cung, rồi nói:

- Thực ra Tranh nhi cũng chẳng làm sai điều gì cả, chỉ vì Thái tử tiếp thụ thành kiến sâu nặng của Hoàng hậu đối với Sở gia, nên ghét cay ghét đắng ngay cả Sở Lâm tiểu muội, trong khi đó tiểu muội vì bị người ta hại chết hài nhi còn nằm trong bụng nên cũng hận Hoàng hậu thấu xương. Phu quân có khi còn không biết, từ khi tiểu muội được Sở phủ tương trợ, liền hành quyết tất cả đám thái giám tham dự việc hãm hại muội ấy ngày xưa, ngay cả thân tín của Hoàng hậu cũng không tha, có kẻ còn bị đánh chết tươi ngay trước mặt Hoàng hậu. Từ đó tiểu muội ở trong hậu cung lấy thúng úp voi, Hoàng hậu thấy cô ấy cũng phải nơm nớp lo sợ, nhượng bộ lui binh, mãi cho đến khi Thái tử đã đến tuổi thành niên mới cường ngạnh hơn. Thái tử cũng vì vậy mà rất bất mãn với Sở Vương hai nhà, hôm nay bất quá chỉ giận cá chém thớt, trút hết giận dữ lên người Tranh nhi mà thôi.

Sở Danh Đường lắc đầu:

- Tiểu muộii cũng có phần hơi quá đáng một chút.

Sở phu nhân bĩu môi:

- Có cái gì mà quá đáng chứ. Chưa kể việc hài tử còn chưa ra đời của tiểu muội bị Hoàng hậu sai người hạ độc chết, nếu hôm nay Tranh nhi mà bị tên Thái tử kia đánh đập, thϊếp thân cũng sẽ chẳng chịu để yên đâu.

Sở Danh Đường trách mắng:

- Hồ đồ, hắn là Thái tử, nàng làm gì được hắn chứ? Nàng mà cứ nuông chiều Tranh nhi như thế, sớm muộn có ngày nó sẽ xảy ra chuyện không may.

Sở phu nhân thấy trượng phu cáu giận, thức thời không đổ thêm dầu vào lửa nữa, suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Quách Hoài nói ra cũng có cái đúng của hắn, đại bá của chàng mặc dù đã từ bỏ chức vị tông chủ, nhưng vẫn nắm giữ đại quyền trong phủ, những chuyện to nhỏ của Sở phủ hầu như phải hỏi qua ý kiến của ông ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng đối với phu quân có hại hơn có lợi.

Sở Danh Đường do dự nói:

- Những việc này cũng không đến nỗi quan trọng, theo tổ quy của Sở phủ, tiền nhiệm tông chủ sau khi thoái vị thì không được can dự vào các việc trong tộc. Ta thấy đại bá cũng nghiêm chỉnh chấp hành quy củ này, không can thiệp vào những việc của ta. Những tộc nhân thuộc các chị phụ vào kinh lần này cũng được ông ấy cực lực tương trợ, còn kẻ trong tộc nào đến khóc lóc kể lể cũng bị trách mắng răn dạy.

Sở phu nhân lạnh lùng nói:

- Đại bá của chàng nếu đã quy ẩn những người đó vì sao lại cứ đến chỗ ông ta chứ? Phu quân dù sao cũng xuất thân từ chi phụ của Sở gia, trong tộc vẫn còn có rất nhiều người không phục, nếu không nhanh chóng xây dựng nền tảng vững chắc cho mình, chỉ sợ ngày sau chuyện phiền toái sẽ ùn ùn kéo đến.

Đúng lúc này, một nhà hoàn đột nhiên vội vã đi đến, thần sắc có chút hoảng loạn, bẩm báo:

- Lão gia, phu nhân, tiểu thiếu gia đã đánh người quản lý sổ sách trong phủ, Đồ Trướng Phòng.

Từ khi Sở Tranh từ trong cung quay trở về, sắc mặt khó chịu. Tử Quyên và Thúy Linh hằng ngày thấy hắn luôn cười cười tếu tếu, hôm nay thấy bộ dạng hắn như vậy tự dưng có vài phần sợ hãi, nấp qua một bên không dám nói lời nào, ngay cả Liễu Khinh Như cũng cảm thây bất an trong lòng.

Sở Tranh biết Thái tử có thái độ như vậy cũng vì quá căm hận Sở gia mà ra, bằng không với thân phận Thái tử của một quốc gia, hắn thế nào cũng không gây sự với một đứa bé. Nhưng tên Thái tử này chung quy cũng sẽ có ngày trở thành Hoàng thượng, tuy rằng hành vi hôm nay của hắn không phải là của một minh quân, thậm chí còn xa mới bằng phụ hoàng của hắn. Tuy nhiên, Sở gia sau này có lẽ sẽ rất khó khăn, Hoàng thượng hiện tại tuy muốn tiêu diệt Sở gia nhưng cũng còn biết cân nhắc lợi hại, luôn lấy an nguy của quốc gia làm trọng, còn tên Thái tử này khi lên ngôi sẽ khác hẳn, một khi hắn chẳng them để ý tới đại cục, cường ngạnh muốn tiêu diệt Sở gia thì Sở gia phải nên làm như thế nào đây? Chẳng lẽ phải tạo phản thật ư?

Sở Tranh càng nghĩ càng thấy đau đầu, mình có tính chuyện gì đi nữa cũng chưa phải lúc, xem ra mình phải rèn luyện vài năm nữa a. Nhớ lúc hắn hai tháng trời ở Trấn Viên Hầu phủ, hắn cũng không còn dám xem thường anh hùng thiên hạ nữa, tối tiểu luận về hành quân chiến tranh, hắn còn xa mới là đối thủ của Vương lão hầu gia. Mà vị Thượng thư bộ binh Quách Hoài này được xưng là đệ nhất danh tướng Triệu quốc, cũng tuyệt không phải dạng người chỉ có hư danh, hơn nữa lại rất tận tâm và trunh thành với hoàng gia. Sở gia lúc này mà muốn tạo phản cũng sợ rằng dữ nhiều lành ít.

Sở Tranh lắc đầu than khẽ, đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu lên nói:

- Khinh Như tỷ.

Liễu Khinh Như liền bước tới:

- Thiếu gia có gì phân phó?

Sở Tranh nói:

- Ngươi hãy đi cùng với Thúy Linh tới chỗ của Lý quản gia lấy tiền của ta về, trước đó vài ngày ta đã nói qua với phụ thân, cho nên Lý quản gia sẽ không làm khó dễ ngươi đâu.

Sở Tranh hiện giờ cũng quản lý cả một viện riêng biệt, cuộc sống ăn uống hang ngày chủ yếu đều ở Đạp Thanh Viên này, đương nhiên sẽ phải có tiền riêng để chi dùng, cho nên Sở Danh Đường cũng cho phép hắn nếu có nhu cầu gì cứ qua phòng thu chi trong phủ mà lấy tiền.

- Công tử muốn lấy bao nhiêu?

Liễu Khinh Như hỏi.

Sở Tranh thuận miệng nói:

- Lấy một vạn quan tiền đi, có gì thì cũng tiện bề chi tiêu.

Liễu Khinh Như muốn nói cái gì đó, nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi rã rời của Sở Tranh, liền im lặng không nói gì, dẫn Thúy Linh đi ra ngoài.

Sở Tranh cầm một tờ giấy đặt lên bàn, viết bốn chữ Sở, Vương, Phương, Hoàng lên đó, giữa hai chữ Sở Vương còn viết thêm một dấu cộng. Hắn trầm tư nhìn mấy chữ này: Sở Vương hai nhà hiện nay đang liên minh với nhau, nếu như sau này Thái tử bất kể hậu quả toàn lực đối phó Sở gia, không biết Vương gia liệu có tương trợ Sở gia hay không? Sở Tranh suy nghĩ một chút, vẽ một dấu chấm hỏi thật to lên giấy. Hiện nay, trung thành với Hoàng thượng cũng chỉ có đám quan viên không xuất thân từ ba đại thế gia, bởi vậy Hoàng thượng luôn luôn cố sức lôi kéo bọn họ, nhưng nếu Thái tử sau này càn quấy làm bừa, những người này liệu có còn ủng hộ hắn nữa không? Sở Tranh viết lên giấy hai chữ: chưa chắc.

Bỗng nhiên hắn phát hiện Tử Quyên mấy lần lén lút nhìn hắn, liền nói:

- Tử Quyên, ngươi đang làm cái gì đó? Có điều muốn nói thì cứ nói xem nào.

Tử Quyên nghe mà càng hoảng sợ, liên tục lắc đầu.

Sở Tranh ngạc nhiên nói:

- Ngươi ngày hôm nay làm sao vậy? Hình như rất sợ ta thì phải?

Tử Quyên nhìn hắn một chút, rụt rè nói:

- Thiếu gia hôm nay hình như có tâm sự, không giống thường ngày, tiểu tỳ không dám làm phiền thiếu gia.

Sở Tranh hứng thú nhìn nàng ta:

- Vậy bình thường ta như thế nào?

Tử Quyên nhỏ giọng nói:

- Thường ngày thiếu gia đều cười cười nói nói, hay vui đùa cùng bọn tiểu tỳ, nhưng hôm nay thì…

Tử Quyên liếc nhìn Sở Tranh một cái, không dám nói tiếp.

Sở Tranh suy nghĩ một chút, than khẽ:

- Trước đây còn trẻ tuổi nên chưa cảm thụ được sầu lo, bây giờ ta đã dần lớn lên, sợ rằng sẽ không còn vô ưu vô lự như ngày xưa nữa.

Tử Quyên hiếu kỳ hỏi:

- Thiếu gia đã là công tử của Thái úy đương thời, còn có cái gì phải sầu lo nữa?

Sở Tranh nhất thời không biết phải nói sao cho phải, nghĩ thầm làm sao có thể giải thích những âu lo trong đầu cho tiêu nha đầu ngươi nghe được, đành trả lời:

- Trên thế gian này ai có thể không có âu lo, từ quan lại hay thường dân cũng đều có những việc phiền lòng cả.

Sở Tranh chợt chuyển đề tài hỏi:

- Nghe Khinh Như tỷ nói, ngươi và Thúy Linh đều là cô nhi đúng không?

Tử Quyên mặt lộ vẻ bi thương, đáp:

- Tiểu tỳ và Thúy Linh từ nhỏ đều không có phụ mẫu, lúc hiểu chuyện đời thì đã lưu lạc đầu đường xó chợ, nếu không phải tiểu… Khinh Như tỷ thu nạp, sợ rằng bọn tiểu tỳ đã không còn sống trên đời này. Khinh Như tỷ vốn là con nhà quan lại, sau khi bọn tiểu tỳ vào phủ đệ của tiểu thư được một năm, phụ thân của tiểu thư bị gán tội xử chết, bị chém ở bên đường, Khinh Như tỷ thì bị bán vào thanh lâu. Lúc đó tiểu thư cũng không lớn hơn thiếu gia bao nhiêu, nhưng thủy chung vẫn không chịu bỏ rơi bọn tiểu tỳ. Lúc đó, tú bà của thanh lâu chê bọn tiểu tỳ còn quá nhỏ, không muốn cho bọn tiểu tỳ ở lại đó, định đem bán bọn tiểu tỳ sang nơi khác, Khinh Như tỷ quỳ cả một ngày một đêm cầu xin bà ta mới cho phép bọn tiểu tỳ ở lại. Tiểu tỳ và Thúy Linh vì tuổi còn nhỏ, không làm được việc nặng nhọc, bình thường hay bị người khác khi dễ, nhưng chỉ cần được ở bên cạnh Khinh Như tỷ, chúng ta có khổ đến mấy cũng nuốt hết vào trong lòng, tuyệt không ca thán.

Sở Tranh nghe xong trầm mặc không nói, tuy biết rằng chuyện như vậy thường xảy ra tại thời đại này, nhưng lại rơi xuống trên người những người bên cạnh mình, thật khiến hắn thấy cảm khái không nguôi, nhưng ngẫm lại, khi cứu các nàng ra khỏi đoàn ca kỹ đó, bọn họ không những may mắn mà hắn cũng may mắn có được những tỳ nữ như vậy.

Hắn đang muốn trêu đùa Tử Quyên vài câu để xóa tan không khí buồn bã này thì Thúy Linh đột nhiên chạy ào vào:

- Thiếu gia, Khinh Như tỷ bị người ta khi dễ, ngài cần phải làm chủ cho tỷ ấy.

Sở Tranh cả kinh, đứng lên nói:

- Xảy ra chuyện gì?

Thúy Linh thở hổn hển tường thuật lại sự việc. Vốn dĩ Khinh Như và Thúy Linh đến chỗ của Lý Thành để lấy tiền, không ngờ Lý Thành vì có việc nên không ở đó, cũng chẳng về sớm lo chuyện này được. Một quản sự khác tên là Trương Đắc Lợi nhận ra Khinh Như, biết Khinh Như là người của Ngũ thiếu gia, hồ hởi lấy lòng, nhiệt tình đưa Khinh Như tới phòng quản lý thu chi của Sở phủ ở kinh thành để lấy tiền, chờ khi nào Lý Thành quay về sẽ đem tiền bù vào đó sau. Không ngờ người quản sự ở nơi đó không coi Trương Đắc Lợi ra gì, không chỉ không chịu đưa tiền mà còn châm chọc, Trương Đắc Lợi giận quá cãi lộn với hắn. Ồn ào một lát, mấy thuộc hạ của tên quản sự kia ùa đến, lại thấy Khinh Như trẻ đẹp liền buông lời bỡn cợt, khiến Khinh Như giận tái mặt, Thúy Linh ở bên cạnh thấy Khinh Như bị người ta khi nhục nên uất ức, chợt nhớ mình còn có cậu chủ, liền lập tức chạy về tìm Sở Tranh.

Sở Tranh nghe xong, thấy sự tình cũng không đến nỗi khẩn cấp lắm, bình tĩnh ngồi xuống, âm thầm suy nghĩ: tên quản sự này chắc ỷ vào việc hắn là người của Sở gia trong kinh, nên không coi đám hạ nhân của phụ thân ra gì. Theo nhận biết của Sở Tranh, những kẻ như vậy thực không ít, bởi vì phụ thân dù thế nào cũng là người của chi phụ, tuy hôm nay trở thành chủ nhân mới của Sở gia, nhưng cũng khó có thể phục chúng nhanh được. Đã thế, phụ thận lúc này luôn bận rộn với chính sự, không rảnh để ý tới việc trong phủ, nên lá gan của những kẻ này càng ngày càng lớn.

Xem ra phải nhân cơ hội này chỉnh lại đám tiểu nhân không biết sống chết này một chút, Sở Tranh cười nhạt một cái, ngay cả cái tên đại công tử Sở Thận Bình gì đó hắn cũng đánh được, huống chi chỉ là một quản sự nhỏ bé này. Nhớ mẫu thân từng nói qua, nếu có cơ hội phải giáo huấn những người này, không ngờ, tên khốn quản sự kia lại tự dâng mình tới tận cửa cho hắn, vừa lúc hắn đang muốn lập uy, chỉ cho đám hạ nhân này biết Sở phủ đã thay đổi, cho chúng thấy ai mới là chủ nhân chính thức của chúng.

Thúy Linh thấy Sở Tranh vẫn ngồi im không động đậy, nóng lòng thúc dục:

- Thiếu gia, Khinh Như tỷ bị người ta khi dễ, ngươi thế là lại không đòi công đạo cho tỷ ấy, uổng công Khinh Như tỷ thường ngày đối xử tốt với ngươi như vậy.

Tử Quyên thấy nàng ta ăn nói bừa bãi, thầm kéo ống tay áo nhắc nhở. Thúy Linh vùng tay ra, giận dữ nói:

- Kéo cái gì mà kéo, chúng ta chỉ là hạ nhân, sống chết nào có ai quản chứ.

Sở Tranh nghe Thúy Linh nói, biết địa vị của Khinh Như trong lòng của nàng còn cao hơn thiếu gia như hắn nhiều, nhưng cũng chẳng tính toán việc này làm gì, bình tĩnh đứng dậy nói:

- Ta nói không đi lúc nào hả? Đi trước dẫn đường mau.

Tới trước phòng quản lý thu chi của Sở phủ, chợt nghe tiếng của Trương Đắc Lợi oang oang vọng ra:

- Vị này là người của Ngũ thiếu gia, các ngươi không được nói bậy, càng không được khinh nhờn cô ấy.

Lại nghe thanh âm của một kẻ khác vang lên:

- Con đàn bà này có da thịt thật trắng a, Trương quản sự che chở cho ả như vậy, xem chừng đừng nói hai chữ “thuần khiết” làm gì.

Lời này vừa dứt, trong phòng vang lên một trận cười lớn.

Sở Tranh hừ lạnh một tiếng, hai tay đặt lên trên hai cánh cửa vận lực đẩy mạnh một cái, tuy rằng hai cánh cửa này làm bằng gỗ tốt, bên trong lại được cài then khóa, nhưng cũng không chịu được sức đẩy của Sở Tranh, nhất thời liên tục vang lên những tiếng nổ lớn, hai cánh của bị đẩy mạnh phá tường đổ vào bên trong, bụi bặm bay mù mịt. Sở Tranh vỗ vỗ bàn tay một chút, chờ đám bụi lắng xuống, thản nhiên bước vào trong phòng.

Đám người trong phòng lúc này giật nảy mình, Liễu Khinh Như và Trương Đắc Lợi thấy người đến là Sở Tranh, thở phào nhẹ nhõm, vỗi tiến tới đón. Sở Tranh phất tay ngăn bon họ hành lễ, mắt long lên, gằn giọng hỏi:

- Kẻ nào là quản sự ở đây?

Trương Đắc Lợi vội bước tới bên cạnh Sở Tranh, đưa tay chỉ vào một người ở phía đối diện.

Sở Tranh liếc mắt nhìn kẻ này, thấy hắn thân hình cao lớn, mặt mày khôi ngô, khí độ cũng không tệ, hoàn toàn không phải là loại đầu trâu mặt ngựa theo tưởng tượng của Sở Tranh, thầm nghĩ, vậy cũng tốt, nếu đánh cho tên này thành đầu trâu mặt ngựa không phải sẽ phù hợp với tiêu chuẩn hay sao

Tên quản sự kia thấy Sở Tranh chậm rãi bước tới, trong lòng có phần kinh hoảng, trước đó vài ngày hắn có nghe phong phanh qua việc Sở Thận Bình thiếu gia bị vị thiếu gia trước mặt này đánh cho thê thảm, nên hắn biết vị thiếu gia này không phải người dễ chọc, nhưng hắn cũng không ngờ vị Ngũ thiếu gia này vì một nha hoàn mà lại chạy tới đây.

Tên quản sự kia lòng đầy thấp thỏm, hướng Sở Tranh hành lễ:

- Ngũ thiếu gia…

Sở Tranh thấy hắn cúi đầu hành lễ, liền bước tới nắm lấy đầu hắn đập mạnh vào cái bàn cạnh đó, tên quản sự kia chỉ kịp kêu thét một tiếng đau đớn, nhất thời hôn mê bất tỉnh.

Sở Tranh chậm rãi nhấc đầu hắn lên, chỉ thấy mặt tên này nhầy nhụa máu, hai mắt nhấm nghiền, hẳn là bị đau quá ngất đi. Sở Tranh bước tới cái bàn viết gần đó, cầm bát nước mực hất thẳng vào mặt kẻ này, chỉ thấy hắn rêи ɾỉ một tiếng, dần dần tỉnh lại, thấy Sở Tranh đang lạnh lùng nhìn hắn, nhất thời cả người mềm nhũn, rên rĩ cầu xin:

- Thiếu gia tha mạng…

Sở Tranh không đợi hắn nói hết lời, một quyền đấm thẳng vào mặt hắn, tên quản sự này lại hét thảm một tiếng, mồm phun ra vài cái răng, máu tươi ứa ướt đẫm cổ áo.

Sở Tranh lạnh lùng, nhìn lướt qua đám người trong phòng, nhàn nhạt nói:

- Kẻ nào vừa rồi xuất ra uế ngôn?

Đám người trong phòng nhất thời mặt xám như tro, chân tay run rẩy. Nhìn thấy tên quản sự kia máu me be bét, Tử Quyên kêu nhẹ một tiếng, nấp phía sau lưng Liễu Khinh Như, Thúy Linh thì nắm chặt hai tay, mắt tràn đầy hưng phấn.

Sở Tranh nhìn Trương Đắc Lợi đang đứng ngây như phỗng ở đó nói:

- Tiền đã lấy được chưa?

Trương Đắc Lợi bừng tỉnh, vội vã quát đám người đang đứng kia:

- Còn không mau đem tiền ra?

Đám kia mắt nhìn mắt, chẳng biết nên làm như thế nào cho phải.

Sở Tranh hừ một tiếng, nhấc chân dẫm lên người tên quản sự kia, nhấn mạnh một cái khiến kẻ này thét lên đau đớn, cố hết sức mở mồm quát to:

- Các ngươi chết cả rồi à, còn không mau đem tiền ra cho thiếu gia!

Đám người kia lúc này như vừa tỉnh mộng, ba chân bốn cẳng vội chạy đi, lát sau khệ nệ khiêng hai cái sọt tiền tới. Sở Tranh nhìn mà không khỏi cảm thấy xấu hổ, hắn không ngờ một vạn quan tiền lại nhiều như vậy, ước chừng phải đến hai trăm cân, thảo nào khi Khinh Như đi lấy tiền cho mình thì vẻ mặt có chút hơi khó xử.

Trương Đắc Lợi đứng ở một bên chỉ trỏ:

- Ngươi, còn có ngươi, cả hai ngươi nữa, mau đem tiền đến biệt viện của thiếu gia.

Mấy người này lúng ta lúng túng, một kẻ thu hết dũng khí ấp úng nói:

- Tiểu nhân không biết thiếu gia đang ở đâu.

Thúy Linh chạy tới nói:

- Ta dẫn các ngươi đi.

Mồm thì nói nhưng chân lại đá mạnh lên người tên quản sự kia một cái, lầm bầm rủa:

- Đáng đời!

Tên quản sự kia bị đá đau điếng nhưng không dám kêu to, mặt đỏ bừng vì thống khổ.