Cực Đạo Tinh Thần

Quyển 6 - Chương 8: NHẤT LỘ TRUY SÁT (HẠ)‎‎


Trên không trung huyền linh đại lục, bốn đạo thân ảnh một trước ba sau đang cấp tốc phi hành, Viêm ‎Khiếu Thiên hiện tại sắc mặt càng thêm tái nhợt vô cùng, tam liên kích kia của Tần Vũ một kích sau càng nặng hơn ‎so với một kích trước, nếu không bị thương thì đối phó công kích như vậy tiện tay là có thể cản được, nhưng hiện ‎giờ thực lực của Viêm Khiếu Thiên chỉ có thể xem như Động Hư Giả, rất nhiều thần thông không thể thi triển, đối ‎mặt công kích của Tần Vũ hắn cũng chỉ có thể ngăn cản mà thôi, hơn nữa mỗi lần ngăn cản đều làm cho thương ‎thế của hắn thêm trầm trọng.‎

Viêm Khiếu Thiên quay đầu liếc nhìn Tần Vũ, trong thần sắc hiện ra một tia tức giận, lúc này cũng chỉ có ‎Tần Vũ có uy hϊếp lớn nhất với hắn, thực lực của Tần Vũ mới chỉ là Huyền Giới Giả, nhưng so với cao thủ Động ‎Hư mà nói, cũng không khác biệt nhiều. Viêm Khiếu Thiên quay đầu đến, nhìn bình tuyến phía trước, lẩm bẩm: ‎‎“Kiên trì, kiên trì chút nữa, phía trước cũng gần về đến Huyền Hư thành rồi, chỉ cần về tới đó sẽ không việc gì.” ‎Viêm Khiếu Thiên cố nén cơn đau từ sâu trong linh hồn, dùng tốc độ cao nhất bay về phía trước.‎

Ba người Tần Vũ cấp tốc truy kích ở phía sau, Hầu Phí không ngừng hét lớn: “Nha, ngươi còn tính là ‎Huyền Hư Giả sao? Đường đường Huyền Hư Giả cư nhiên suy bại đến mức phải chạy trốn, thực đúng là đáng ‎buồn a.” Hầu Phí dọc theo đường đi cũng không dừng chửi bậy, Viêm Khiếu Thiên cũng không hề để ý, vẫn cắm ‎đầu chạy trốn.‎

Hắc Vũ ở một bên mở miệng nói: “Hầu tử, đừng kêu nữa, chúng ta được toàn lực tăng tốc đuổi theo mới ‎được.” Sau đó hướng về Tần Vũ ở phía trước kêu lên: “Đại ca, cứ thế này với chúng ta sẽ không ổn a, phía trước ‎hẳn chính là Huyền Hư thành, nếu cứ để hắn trở về, chúng ta có thể gặp phiền toái lớn a!” Tần Vũ hiển nhiên cũng ‎nghĩ tới điểm ấy, khẽ nhíu mày, trầm tư chốc lát, từ từ nói: “Hiện giờ chúng ta như vậy một đường đuổi theo cũng ‎không phải là biện pháp, Viêm Khiếu Thiên dù bị trọng thương, nhưng tốc độ vẫn vô cùng nhanh, chúng ta cũng ‎chỉ có thể cố gắng đuổi theo mà thôi, nếu như không có biện pháp tăng thêm ngăn trở đối với hắn, hắn khẳng ‎định sẽ bay thẳng một đường không hề có trở ngại về đến Huyền Hư thành, ai biết bên kia có bao nhiêu Hư Giả ‎tồn tại, lại có bao nhiêu cao thủ chúng ta không biết được thực lực.”‎

Hầu Phí trầm mặc hồi lâu, trầm giọng nói: “Đại ca, chúng ta phải động thủ được trước khi Viêm Khiếu ‎Thiên tiến vào Huyền Hư thành, chỉ là cụ thể phương vị của Huyền Hư thành này chúng ta cũng không biết, đệ sợ ‎thời gian không kịp, đến lúc đó dù chúng ta đắc thủ, chỉ sợ cũng sẽ để hắn chạy vào Huyền Hư thành.”‎

Tần Vũ nhìn về phía trước, từ từ nói: “Nghe đệ nói như vậy hẳn là đệ có biện pháp, vị trí của Huyền Hư ‎thành đệ không cần lo lắng, chúng ta nơi này là ở bờ huyền linh đại lục, cả huyền linh đại lục so với u ám đại lục ‎còn lớn hơn không ít, tốc độ trước mắt của chúng ta ít nhất cũng cần ngàn năm thời gian mới có thể bay hết cả ‎đại lục này, hơn nữa Huyền Hư thành ở chỗ này hẳn giống như Sáng Giới thành tại huyền giới đại lục, ta từng ‎xem trên thư tịch của Tử Lôi, Huyền Hư thành hẳn là ở giữa huyền linh đại lục, nói cách khác chúng ta ít nhất cũng ‎cần phi hành mấy trăm năm mới có thể đến, đệ cứ yên tâm đi.”‎

Hầu Phí gật đầu, trầm ngâm nói: “Như thế là tốt rồi, nha, đại ca huynh nhìn đệ nhé, đệ có biện pháp đánh ‎tới hắn, chỉ cần đánh trúng hắn, tốc độ của hắn tất nhiên sẽ giảm bớt, mà một điểm thời gian kia đã cũng đủ để ‎chúng ta đuổi theo.” Tần Vũ gật đầu, kể cả Hắc Vũ hai người hơi bay lệch đi một chút, giúp Hầu Phí có một ‎khoảng không gian trống.‎

Hầu Phí hai tay không ngừng huy động cây côn trên tay, khí thế toàn thân đột nhiên tăng lên, chỉ thấy cây ‎côn trong tay Hầu Phí không ngừng phóng đại, biến lớn, sau đó trải dài đến mấy vạn dặm, Hầu Phí hai tay buông ‎khỏi cây côn, sau đó trôi nổi ở xa xa trên không trung, hai tay thành kiếm chỉ, không ngừng vũ động, đầu ngón tay ‎vẽ ra trận trận kim mang.‎

Giữa bầu trời hắc côn thực lớn giống như một gốc cây lớn, bị Hầu Phí vô hình khống chế, sau đó trùng ‎trùng bay về phía Viêm Khiếu Thiên đang phi hành, Viêm Khiếu Thiên tốc độ tuy nhanh, nhưng tốc độ của hắc côn ‎còn nhanh hơn, Hầu Phí và Tần Vũ, Hắc Vũ ba người lúc này đang đứng trên hắc côn.‎

Tần Vũ nhìn cây côn phía dưới, kinh ngạc nói: “Phí Phí, cây côn của đệ cư nhiên có công năng đặc biệt ‎như thế, có tốc độ như vậy, chúng ta có thể rất nhanh đuổi theo Viêm Khiếu Thiên.” Vừa nói cũng quay đầu nhìn ‎Hắc Vũ nói: “Tiểu Hắc, hắc sắc trường thương kia của đệ cũng có tác dụng như vậy không.” Hắc Vũ lắc đầu, lạnh ‎nhạt nói: “Cái này thì không có, bất quá trường thương của đệ cũng có tác dụng khác, chỉ là trước mắt cảnh giới ‎của đệ còn chưa thể sử dụng thôi. Hầu tử đã có thể sử dụng chiêu này nói rõ gần đây thực lực của hắn lại có ‎tăng trưởng.”‎

Hầu Phí nhìn hai người, ngượng nghịu cười, kêu lên: “Đại ca, gần đây thực lực đích xác có tăng lên, chiêu ‎này cũng là đệ dùng lần đầu tiên, còn nhớ không? Đệ khi còn ở hạ giới bởi vì tốc độ không đủ nhanh, cho nên rất ‎khó đuổi theo địch nhân, nhưng hiện giờ có cây côn này, tốc độ của đệ cũng gia tăng nhiều a, chờ đệ ngày sau tu ‎vi tăng lên lần nữa, đệ dù không dùng cây côn như vậy, tốc độ của đệ cũng hoàn toàn có thể nhờ hắc côn tăng ‎phúc a.”‎

Tần Vũ gật đầu, cười nói: “Như thế cũng tốt, các đệ đều có vũ khí thích hợp với chính mình như vậy ta ‎cũng thấy yên tâm một chút, đợi việc này qua đi, ba huynh đệ chúng ta hảo hảo bế quan một phen, hôm nay nếu ‎như chúng ta gϊếŧ Viêm Khiếu Thiên tất sẽ khiến cho càng nhiều người đuổi gϊếŧ chúng ta, các đệ cũng thấy được ‎thực lực của Lôi Thiên Tinh đại nhân, ta dùng hết toàn lực cũng không thể đả thương người chút nào, hiện giờ ‎Viêm Khiếu Thiên bản thân trọng thương, mới bị chúng ta thừa cơ mà đánh, nếu gặp phải Huyền Hư Giả chính ‎thức, chúng ta hiện tại hẳn là hoàn toàn không tư cách chống lại.”‎

Hắc Vũ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Đại ca, nói vậy là, chúng ta hiện tại ngay cả mấy huynh đệ Long Nhất bọn ‎họ cũng không thắng được, thực lực như vậy chúng ta hế nào đối mặt với chiến đấu trong tương lai, mấy huynh ‎đệ chúng ta cũng nên hảo hảo bế quan tu luyện một phen a.” Đột nhiên Hầu Phí chỉ vào phía trước hét lớn: “Đại ‎ca, mau nhìn, phía trước không phải là Viêm Khiếu Thiên sao, nha, cuối cùng cũng đuổi kịp a.”‎

Tần Vũ nhìn về phía trước, quả nhiên một hồng sắc thân ảnh đang cấp tốc phi hành, Tần Vũ mỉm cười nói ‎với Hầu Phí: “Phí Phí, tăng tốc đi, chúng ta theo qua đó!”‎

Viêm Khiếu Thiên đang cấp tốc bay về phía trước, ngay cả đầu cũng không quay lại, hiện giờ đối với hắn ‎mà nói, càng sớm về tới Huyền Hư thành càng tốt, đột nhiên bầu trời trở nên ảm đạm, một cái bóng thực lớn che ‎khuất bầu trời, Viêm Khiếu Thiên tự nhiên đã ở trong cái bóng thực lớn này. Viêm Khiếu Thiên trong lòng cảm thấy ‎một điềm xấu, ngẩng đầu nhìn lên trời, liền kinh hãi không thôi, trên đỉnh đầu Viêm Khiếu Thiên một hắc côn thực ‎lớn xuất hiện, Viêm Khiếu Thiên lẩm bẩm: “Đây, đây không phải cây côn của người bên cạnh Tần Vũ sao? Quả ‎nhiên a, đó chính là thứ ta một mực tìm kiếm… Bất quá…” Lời vẫn chưa nói xong, hắc sắc côn thực lớn kia từ trên ‎không giáng xuống, Viêm Khiếu Thiên quát to một tiếng, “Không tốt!” Sau đó nhanh chóng di chuyển về phía bên ‎trái.‎

Cây côn thực lớn từ trên bầu trời trùng trùng đánh xuống, đất phía dưới trong phương viên mấy trăm vạn ‎dặm bị trùng trùng nén xuống, một hãm động thực lớn xuất hiện phía dưới, cả cây côn dĩ nhiên chìm vào trong ‎thổ nhưỡng. Viêm Khiếu Thiên chỉ cảm thấy cây côn thực lớn kia lúc nện xuống mang lại khí lưu thổi trúng hai gò ‎má sinh đau, đột nhiên một cỗ khí thế mãnh liệt từ bên trái đánh tới, một đạo thanh âm từ bên trái truyền đến, ‎‎“Xem ngươi chạy đi đâu?” Viêm Khiếu Thiên trong lòng giật mình, xoay người một cái, trong nháy mắt đưa vũ khí ‎kì lạ trên tay che ở trước người.‎

‎“Phanh!” Một tiếng, tinh thương của Tần Vũ trùng trùng oanh kích trên vũ khí kỳ quái của Viêm Khiếu Thiên, ‎Viêm Khiếu Thiên chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, một cỗ lực đạo thực lớn truyền tới, đánh bay Viêm Khiếu Thiên đi. ‎Tần Vũ bay theo sát Viêm Khiếu Thiên, lần nữa cầm thương đâm đến, một cỗ lực đạo thực lớn từ trên thương ‎truyền đến, Viêm Khiếu Thiên cường hành khống chế thân thể, đột nhiên chuyển động, khó khăn lắm tránh khỏi ‎một kích tuyệt cường kia, tuy thế, cánh tay phải cũng bị cường lực công kích mang đi một tầng da thịt, máu tươi ‎theo cánh tay chảy ròng xuống.‎

Viêm Khiếu Thiên giờ phút này đang đứng trên một mảnh bình nguyên, phía trước mấy thước, ba người ‎Tần Vũ nghiêm mặt đối với hắn. Tần Vũ mỉm cười nói: “Viêm huynh, như thế nào không chạy a, đường đường ‎Huyền Hư Giả cư nhiên suy bại đến bước này, thực đúng là thương cảm a.” Viêm Khiếu Thiên cả người hồng ‎quang chợt lóe, vết thương trên tay phải trong nháy mắt khép lại, nhìn Tần Vũ cười giận nói: “Hừ, đừng quá đắc ý, ‎hảo hảo nhìn xem bốn phía đi, nơi không xa có một tòa thành trì, chỉ cần có người ngăn chặn hai người kia, đơn ‎độc đối đơn độc, Tần Vũ, ngươi một điểm phần thắng cũng không có a.”‎

Tần Vũ sớm đã phát hiện cửa thành thực lớn xa xa kia, nơi này không phải Huyền Hư thành, mà là một tòa ‎thành trì của phàm nhân trên huyền linh đại lục, bên trong Tần Vũ cảm giác được vài cỗ khí tức, mặc dù không quá ‎cường đại, nhưng ít nhất cũng là tồn tại cấp U Hư Giả, trong đó còn có một Linh Hư Giả, giờ phút này tựa hồ ‎cũng cảm nhận được năng lượng bạo động ở nơi này, đều hướng tới nơi này mà đến.‎

Viêm Khiếu Thiên cảm nhận được khí tức của người đến, cười lớn nói: “Tần Vũ, hôm nay chính là ngày ‎chết của ngươi, đương nhiên, còn có các ngươi.” Xa xa cấp tốc bay tới bảy tám người, dẫn đầu một người một ‎thân bạch sắc cẩm bào, hai sợi râu chữ bát lưu lại bên môi, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo.‎

Người nọ nhìn quanh bốn phía, đột nhiên phát hiện Viêm Khiếu Thiên, lúc này biến sắc, hé ra khuôn mặt ‎tươi cười nghênh đón, nịnh nọt nói: “Tiểu nhân không biết Khiếu Thiên đại nhân giá đáo, mong rằng thứ lỗi!” Viêm ‎Khiếu Thiên nhìn người trước mắt, trong lòng một trận chán ghét, lạnh nhạt nói: “Tới vừa đúng lúc, mấy người này ‎thực sự là chướng mắt, mau thay bổn đại nhân trừ bỏ bọn họ.”‎

‎“Vâng!” Vừa nói người nọ bắt chuyện với bảy người phía sau, đối diện ba người Tần Vũ, người nọ mở ‎miệng nói: “Ba người các ngươi, to gan lớn mật a, cư nhiên dám mạo phạm Khiếu Thiên đại nhân, y, cư nhiên là ‎ba Giới Giả, thực đúng là tự tìm tử lộ a, mấy người các ngươi, lên cho ta!” Vừa nói vừa vung tay với bảy người ‎phía sau, bảy người tuân lệnh, hóa thành bảy đạo quang mang trực tiếp xông tới.‎

Tần Vũ cười khổ lắc đầu, nói với Hắc Vũ và Hầu Phí nói: “Tiểu Hắc, Phí Phí, mấy người kia giao cho các ‎đệ, ta đi đối phó Viêm Khiếu Thiên.” Hầu Phí vẻ mặt hưng phấn, hét lớn: “Được được, đại ca, huynh yên tâm đi, ‎hôm nay người ở đây không một ai có thể còn sống.” Hắc vũ thần sắc một mảnh tỉnh táo, nhưng trong ánh mắt ‎thoáng hiện một tia kiên định, trường thương trên tay nắm thật chặt. Hai người hóa làm hai đạo quang mang đón ‎nhận bảy kẻ xông lại…‎

Viêm Khiếu Thiên nhìn qua Linh Hư Giả bên cạnh, nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngươi thì sao? Ngươi cũng ‎lên cho ta, hôm nay nhất định phải đem hai người kia gϊếŧ chết ở đây, về phần ở đây, không nhọc ngươi lo lắng, ‎ta một người có thể ứng phó.” Linh Hư Giả kia có chút không tình nguyện, nhưng ánh mắt thấy được ánh mắt của ‎lạnh như băng Viêm Khiếu Thiên kia, chợt khom người nói:

“Tiểu nhân, cũng nên đi.” Vừa nói cũng hóa thành một ‎đạo quang mang gia nhập chiến cuộc với Hắc Vũ và Hầu Phí.‎

Tần Vũ nhìn qua cục diện hỗn loạn bên kia, trong đầu lo lắng, Hắc Vũ vá Hầu Phí hai người thực lực dù ‎mạnh, nhưng hảo hán cũng không chống được nhiều người a, một Linh Hư Giả, bảy U Hư Giả, ứng phó hẳn là ‎phải cố hết sức. Tần Vũ khẽ nhíu mày, Viêm Khiếu Thiên ở một bên cười lớn nói: “Tần Vũ! Còn có thời gian lo lắng ‎cho người khác sao, vậy không bằng hảo hảo lo lắng cho bản thân ngươi, nơi này dù không phải Huyền Hư ‎thành, nhưng bằng vào những người này, đủ để giữ chân bọn ngươi ở lại, ngươi cứ chờ chết đi!”‎

Tần Vũ nhìn Hắc Vũ và Hầu Phí hai người thật sâu, trong lòng hơi thở dài một chút, xoay người lại, nhìn ‎Viêm Khiếu Thiên từ từ nói: “Viêm huynh, trước khi đánh, ta có vấn đề cũng muốn hỏi huynh, huynh lúc đầu vì cái ‎gì mới đi cùng Long Nhất đến chỗ khác, hơn nữa, còn đương trường thề không đuổi gϊếŧ ba người Long Nhị.”‎

Viêm Khiếu Thiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, lớn tiếng nói: “Ngươi tất phải đã chết, ta nói cho ngươi ‎cũng không ảnh hưởng gì, đích xác vật kia ta phi thường hy vọng thu được, ta năm đó cường hành khống chế ‎bốn người Long Nhất bọn họ, cũng là vì để cho bọn họ đi giúp ta tìm kiếm vật kia, cũng là ta lúc ấy quá mức ‎khinh địch, không nghĩ tới Long Nhất cư nhiên có thể tự bạo, uy lực kia thực đúng là lợi hại a, may mắn ta còn có ‎điểm bản lãnh, nếu không ta đương trường hóa thành tro bụi. Nguyên bản tưởng rằng Long Nhất vừa chết, vật kia ‎ta cũng không biết ở nơi nào, không nghĩ tới a, không nghĩ tới, Long Nhất nói tất cả đều là thực, thượng thiên đối ‎với ta thực là không tệ a. Ngươi hẳn là cùng Thiên Thương có liên quan, hiện giờ mặc kệ ngươi cùng Thiên ‎Thương có quan hệ gì ta cũng không có khả năng để ngươi lại, chỉ cần có hai kiện vật phẩm kia, ta nhất định sẽ ‎đánh bại Thiên Thương.”‎

Tần Vũ khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Nghĩ không ra ngươi cùng Thiên Thương đại ca từng có qua lại, bất ‎quá, vật theo như lời người đến cùng gì?”

Viêm Khiếu Thiên cười lớn một tiếng, chỉ vào Hắc Vũ và Hầu Phí hai ‎người đang hỗn chiến, từ từ nói: “Nhìn thấy vũ khí trong tay hai bằng hữu của người không, nếu như ta không ‎đoán sai đó hẳn là chính là diễn hắc thánh khí trong truyền thuyết, không ngờ a, một lần cư nhiên xuất hiện đến hai ‎kiện.”‎

Tần Vũ nghe đến đó, trong lòng kinh ngạc không thôi, thất thanh kêu lên:

“Diễn hắc thánh khí! Ngươi nói ‎đó là diễn hắc thánh khí?” Viêm Khiếu Thiên gật đầu, cười lớn nói: “Tần Vũ, đừng nói ngươi cùng bọn họ ở cùng ‎một chỗ lâu như vậy, mà không biết, diễn hắc thánh khí, hơn xa khả năng Hư Giả chúng ta có thể luyện chế, chỉ có ‎Huyền Hư Giả chính thức nắm giữ diễn hắc thánh khí, thực lực mới cùng tương đương với Tôn Giới Giả của các ‎ngươi, nếu không nói, dù chúng ta nắm giữ nhất lưu vũ khí cũng chỉ có thể cùng Thánh Giới Giả của các ngươi ‎đánh ngang tay mà thôi. Hiện giờ các ngươi một người cũng đừng mong còn sống rời đi, vừa nghe ngươi kêu ‎Thiên Thương đại ca, ha ha, chỉ cần gϊếŧ ngươi Thiên Thương tất nhiên thống khổ, hơn nữa, ta còn có hai kiện diễn ‎hắc thánh khí, dù Thiên Thương đích thân đến, cũng không làm gì được ta, ha ha!”‎

Tần Vũ nhìn ánh mắt đắc ý của Viêm Khiếu Thiên, hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ sợ ngươi đắc ý không được ‎lâu như vậy, hiện giờ ngươi bị trọng thương, hươu chết về tay ai* vẫn chưa biết được.” Dứt lời, nhấc tinh thương ‎đánh về phía Viêm Khiếu Thiên.‎

--------------

‎* Hươu là giống dã thú. Tuy nó lớn mà tính rất thuần, chỉ ăn cỏ xanh cùng lá cây để sống, chứ không ăn ‎thịt như loài dã thú khác. Khi bị thú dữ đuổi bắt thì nó chỉ có cách tìm đường chạy trốn. Nhưng trốn không thoát ‎sẽ bị người bắt ăn thịt.‎

Cổ nhân thường đem hươu ví với thiên hạ. Bách tính trong nước phần nhiều đều là người thiện lương, ‎nhưng cũng bị giai cấp thống trị áp chế sát hại. Trong sách Lục Thao ghi chép những phương lược tranh thành ‎cướp đất cùng cách hành binh bố trận, có một đoạn Khương Thái Công nói chuyện với Chu Văn Vương.‎

Khương Thái Công bảo: “Lấy thiên hạ như đuổi bắt hươu rồi làm thịt chia nhau mà ăn. Hươu rừng trốn ‎chui trốn lũi mãi nhưng đến lúc cuối cùng cũng bị bắt. Có khi nhiều người chia nhau ăn thịt có khi một người ăn ‎hết.”‎

Trong Hán thư có câu: “Nhà Tần để xổ mất con hươu, thiên hạ tranh nhau đuổi bắt. Ðó là nói về nhà Tần ‎mất thiên hạ, quần hùng khắp nơi nổi dậy tranh cướp nhau. Sau cùng Hán Cao Tổ đánh bại được Sở Bá Vương ‎tức là bắt được con hươu to lớn béo mập.‎

Trong tiểu thuyết thường nói chuyện “Ðuổi hươu ở Trung Nguyên” tức là quần hùng thiên hạ tranh đoạt ‎nhau ngôi hoàng đế.‎

Câu “chưa biết hươu chết về tay ai” bất quá là chưa hiểu ai gϊếŧ con hươu đó. Có điều nhất định là nó phải ‎chết. Ở đây hiểu là chưa đến cuối cùng thì chưa biết kẻ nào sẽ phải chết.‎