Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 2 - Chương 21: Phúng nhân diệc tu lưu tam phân nhan diện.

Lại nói Chúc viên ngoại đó, mắt thấy yêu quái trong nhà mình, lại biết nghe động mà im, thấy có cao nhân Thượng Thanh Cung ở đây, liền bắt chước rùa rút đầu, một tiếng động cũng không có, giả bộ ngu độn. Một đòn này của yêu quái làm cho Chúc viên ngoại vừa giận vừa gấp vừa sợ.

Giận chính là, không biết liệu có phải bởi vì bản thân trước đây thường cân thiếu chút ít mà dẫn đến xuất hiện yêu quái trong nhà hay không; Gấp chính là, có yêu quái đã là đủ xui xẻo, nhưng xui xẻo hơn chính là yêu quái này không chỉ lực lượng mạnh mẽ. sinh tính lại còn giảo hoạt như thế, biết nghe lời quan sát. Còn sợ chính là, bản thân không dễ dàng mời được một vị pháp sư đạo hạnh cao thâm, có thể trấn trụ yêu nghiệt này, nhưng không ngờ yêu quái đó khôn ngoan, Thanh Hà đạo trưởng này thấy cảnh tượng an tường trong nhà mình, càng không ngừng đòi đi, còn hoài nghi mình liệu có phải đang hí lộng ông ta hay không. Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, một khi đợi vị cao nhân Thượng Thanh Cung này đi khỏi, yêu nghiệt thông minh đó không tránh khỏi sẽ oán trách tội thỉnh pháp sư lợi hại như thế của mình, nhất định sẽ báo phục nhà mình ngày càng tệ hại hơn!

Nghĩ đến chỗ này, Chúc viên ngoại không nhịn được rùng mình một cái, không giữ được dáng vẻ khiêm tốn nhã nhặn nữa, trong mắt lộ hàn quang, ngữ khí trùng xuống nói:

"Chuyện đến nước này..không còn cách rồi...Chỉ đành dùng một chiêu đó thôi!"

Mấy tiếng này của Chúc viên ngoại, nặng nề trầm trọng, như thầm chứa một khí khái liều mạng, bất quá hai vị già trẻ trước mắt chỉ nghĩ đến thoát thân, vừa nghe lời này, chợt cảm giác trong đại sảnh vốn sáng rỡ lập tức biến thành đen tối. Chúc phu nhân luôn yên lặng ở bên, nghe trượng phu bỗng thốt ra lời này, không khỏi kinh hô một tiếng, khóc nức nở la lên: "Lão gia! không nên!..."

Thanh âm này mang sự thảm thiết, vang vọng trong cả đại sảnh, khiến người nghe cảm giác một sự nặng nề bao phủ tất cả mọi người, lúc bầu không khí quỷ dị này ngột ngạt đến mức khó thở thì bỗng nghe Chúc viên ngoại hét lớn với con trai đang ở bên:

"Văn Tài ngươi thật chẳng ra gì! Đầu óc ngu si đần độn như một khúc gỗ Du vậy!"

Lời này vừa xuất, cả nhà Chúc gia hoảng loạn một trận, đặc biệt là vị thiếu công tử Chúc Văn Tài, nghe lão gia trách mắng, càng kinh hoàng thất thố. Khắp cả đại sảnh, chỉ có hai người lão đạo và Tỉnh Ngôn, thấy Chúc viên ngoại nhìn quanh mắng hắn, không nhắc gì yêu quái, mà lại bắt đầu giáo dục con cái, không khỏi có chút mơ hồ, ngơ ngác đứng đó. Đợi một lúc sau, thấy Chúc viên ngoại không nói gì tiếp, lão đạo mới nhịn không nổi xuất ngôn hỏi:

"Chúc viên ngoại, ngài nói một chiêu gì đó, rốt cuộc là gì? Sao còn không mau dở ra xem?"

"Tiên trưởng, chiêu này của ta đã xuất rồi!"

"Ách!..chỉ, chỉ là câu giáo huấn không đâu vào đâu đó à?" Lão đạo càng thêm không vui, "Chúc viên ngoại! Ngài liệu có phải thấy ta là người cõi tiên mà tùy ý hí lộng hay không?"

"Đạo...đạo...trưởng, ngài...không thấy được...trong đại sảnh này, có gì dị dạng sao?..đấy...đấy..đấy..."

Khiến Tỉnh Ngôn cảm thấy có chút kì quái chính là, đối diện chất vấn của lão đạo, Chúc viên ngoại lại lắp ba lắp bắp đáp không đúng vấn đề, còn bắt đầu cả người phát run, răng va chạm lập cập không ngừng!

Nhìn biểu hiện của Chúc viên ngoại, lão đạo và Tỉnh Ngôn không khỏi ớn lạnh xương sống, vội lén lén lút lút cẩn thận quan sát xung quanh.

Đợi khi ánh mắt của hai người già trẻ đã quét qua đại sảnh mấy vòng, nhưng quả thật nhìn không ra có quái dị gì; Thanh Hà lão đạo và thiếu niên Tỉnh Ngôn bất giác đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt người đối diện.

Ngay khi hai người đưa ánh mắt qua Chúc viên ngoại đang hồn bất phụ thể, phát hiện răng của lão càng lập cập, nhất thời không nói được lời, chỉ đưa tay chỉ vào bức tường mặt Đông.

Lão đạo và Tỉnh Ngôn định thần, chuẩn bị tư tưởng thật tốt nhìn cảnh tượng khủng bố, rồi mới dám thận trọng chuyển hướng nhìn về bức tường mặt Đông đại sảnh theo hướng tay Chúc viên ngoại chỉ, trên bức tường vôi đó, vẽ một cây Hải Đường nở hoa rực rỡ, trên một nhánh Hải Đường, có một con Anh vũ đậu, lông xanh mỏ đỏ, thần thái sinh động như sống, thật là kì diệu.

Đang lúc hai người khẩn trương quan sát, đột nhiên không ngờ con Anh vũ trong tranh bỗng xòe cánh há mỏ, kêu lên quái dị:

"Yêu quái! yêu quái!"

Âm thanh phát ra, lão đạo và thiếu niên liền kinh hãi toát mồ hôi lạnh!

Chỉ là, sau chốc lát kinh hồn không định, lão đạo lại bật cười một tiếng, thuận tay vơ lấy kiếm gỗ Đào ở cạnh, quay đầu nói với Chúc viên ngoại:

"Thì ra một con điểu yêu thành tinh! Không cần sợ như thế, đợi lão đạo đến bắt nó đem nướng nhắm rượu!"

Thanh Hà lão đầu nhân này, thấy yêu điểu trong tranh thân thể nhỏ bé,như không chịu nổi một kiếm gỗ Đào của lão, liền khôi phục đảm khí, nóng lòng muốn thử.

"..Không phải tiên trưởng ơi, yêu quái tịnh không phải là con Anh vũ đó! Anh vũ đó là thật, không phải vẽ đâu. Chẳng qua người thợ ở trên cành Hải Đường đυ.c một cái lỗ trống nhỏ, sau đó từ mặt sau tường đưa một con Anh vũ vào, cho nó nhảy nhót trong đó, nhìn từ xa bức họa rất sống động. Hắc...kẻ mọn này phải tốn nhiều tiền mới làm được vậy!"

Nói đến chỗ đắc ý, răng của Chúc viên ngoại dường như cũng không còn đánh lập cập, lời nói lại lưu loát, xem ra còn hết sức tự đắc.

"Úi!, thì ra là như thế! Thật là thú vị à!" Tỉnh Ngôn nghe lời này của Chúc viên ngoại, cảm thấy đúng là rất thú vị.

"Không sai! Quả nhiên suy nghĩ độc đáo, không hổ là..ách!...Chúc viên ngoại!, ngài vậy là có ý tứ gì? Chẳng lẽ hôm nay mời ta đến là vì khoa trương bố trí trong nhà hay sao? Ngài đã mấy lần hí lộng ta, rốt cuộc là có dụng ý gì?"

Thì ra Thanh Hà lão đạo nhầm tưởng con chim sống thành yêu quái, cảm thấy xấu hổ, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận.

"Tiên trưởng chớ bực! đều do kẻ mọn này vừa rồi nói không rõ, kì thật không phải bức họa đó có vấn đề, mà là cái ghế dài ở trước bức họa vốn không phải được bố trí ở đó, chính là nó ở trong nhà ta mấy lần tác quái! Tiên trưởng xin làm ơn mở lòng từ bi, cứu toàn gia ta!"

Theo lời nhìn đến, lão đạo và Tỉnh Ngôn lúc này mới chú ý, trước bức họa cây Hải Đường, một cái ghế dài bốn chân đặt xéo ở đó. Cái ghế này dài chừng hai cánh tay, mặt ghế rộng rãi. Chỗ góc cạnh của ghế hết sức bóng loáng, rõ ràng đã trải qua rất nhiều năm; có điều khiến người ta kêu kì lạ chính là, màu sắc thân ghế hoàn toàn trắng nõn, xem ra chủ nhân siêng năng lau chùi, bảo dưỡng nó rất tốt.

Nghe ý tứ của Chúc viên ngoại, dường như cái ghế dài này vừa rồi không hề ở chỗ đó, lúc lão kêu lên câu đó, cái ghế này mới xuất hiện trước bức họa tường Đông. Bất quá lão đạo và Tỉnh Ngôn ban đầu cũng không có chú ý, không biết liệu có đúng như lời của Chúc viên ngoại hay không.

"Ngài nói, là cái ghế gỗ Du này đang tác quái?" Lão đạo có chút nghi hoặc hỏi.

"Chính là như thế! Tiên trưởng quả nhiên mắt sáng như đuốc; không gì khác ngoài cái ghế gỗ Du này cả!"

"Úy! Ghế gỗ Du rất đặc biệt à? Này...dùng gỗ Du chế thành ghế, kiên cố bền chắc, dùng lâu không hư, còn không dễ bị mọt, chính là vật liệu thượng đẳng để làm ghế...Ách!...một cái ghế gỗ Du thế này làm sao dính đến yêu quái gì? Viên ngoại không phải lại khoe sự huyền diệu của dụng cụ trong nhà chứ?"

Xem ra, trong lòng lão đạo. Chúc viên ngoại đã bị liệt vào dạng người thích nói chuyện giật gân rồi.

Chúc viên ngoại thấy lão đạo hoài nghi, cũng không giải thích, lại niệm câu chú vừa rồi:

"Đầu óc ngu si đần độn như một khúc gỗ Du vậy!!!"

Lão đạo nghe lão niệm lên câu chú không đầu không đuôi này, trong lòng buồn cười, đang định nói mấy câu châm biếm thì không ngờ, ngay khi giọng nói của Chúc viên ngoại vừa dứt, dị biến chợt hiện!