"Đúng rồi, chuyện ngày đó là sao?" Bỗng nhiên khuôn mặt Hỏa Phượng Hoàng đầy nghi hoặc nhìn Dương Vũ hỏi.
"Cô nói nói là cái này sao?" Dương Vũ đưa tay phải ra, búng tay một cái. Sau đó, một ngọn lửa bùng cháy lên từ ngón tay của Dương Vũ.
"Đúng, làm sao anh có thể khống chế đặc dị công năng? Hơn nữa, dường như ngọn lửa của anh so với tôi còn cao cấp hơn một chút?" Vẻ mặt Hỏa Phượng Hoàng kinh ngạc nhìn ngọn lửa nơi đầu ngón tay của Dương Vũ. Trên người của nàng mặc dù cũng có lửa, nhưng chỉ khi chính mình tức giận mới có thể bộc phát ra.
Bình thường thì cho dù Hỏa Phượng Hoàng dùng biện pháp nào, nàng cũng không thể điều khiển được ngọn lửa trên người mình. Dường như ngọn lửa trong cơ thể của nàng chỉ tồn tại ở dạng bị động. Mà những lúc nàng tức giận kích phát nó ra, Hỏa Phượng Hoàng cũng không thể khống chế được ngọn lửa kia. Hiện tại, thấy Dương Vũ có thể khống chế ngọn lửa một cách thuần thục, Hỏa Phượng Hoàng vô cùng kinh ngạc.
"Công năng đặc dị?" Dương Vũ khinh thường mỉm cười, "Tôi không có ý gì, nhưng công năng đặc dị chỉ là một dạng biểu hiện cấp thấp mà thôi."
"Không phải công năng đặc dị, vậy là cái gì?" Hỏa Phượng Hoàng liền vội vàng hỏi.
"Dị năng! Cái này của tôi gọi là dị năng, mà của cô cũng là dị năng! Không phải là loại công năng đặc dị gì đó đâu."
"Dị năng?", Hỏa Phượng Hoàng nhướng mày, "Nhưng mà sao của anh, nếu so với của tôi thì sao lại không giống?"(Sao có thể giống được?)
"Đây chính là vấn đề về năng lực cao thấp. Đúng rồi, trên người của cô hiện tượng này xuất hiện khi nào?"
"Đại khái vào khoảng ba năm trước đây." Hỏa Phượng Hoàng trầm ngâm một chút, sau đó nói. Tiếp theo, Hỏa Phượng Hoàng đem những chuyện phát sinh khi dị năng bắt đầu thức tỉnh, từ đầu chí cuối nói hết ra. Vốn là thân thể của Hỏa Phượng Hoàng cùng người bình thường không có gì khác biệt cả. Chẳng qua, sau đó đã xảy ra một sự việc làm cho dị năng của nàng thức tỉnh.
Thì ra ba năm trước đây, Hỏa Phượng Hoàng chỉ là một học sinh trung học. Nhưng bởi vì cha của nàng là bang chủ Tân Bang, nên thân phận của nàng rất là nhạy cảm. Mỗi một ngày đều có những bang phái xã hội đen khác muốn bắt cóc Hỏa Phượng Hoàng, ngay lúc đối phương muốn đem nàng ra thủ tiêu, dị năng của Hỏa Phượng Hoàng đột nhiên thức tỉnh.
Giống như lúc ban đầu Dương Vũ vừa thức tỉnh, sau khi dị năng thức tỉnh, lực lượng trên người Hỏa Phượng Hoàng đột nhiên tăng lên, đem toàn bộ dây thừng đang trói nàng đều đốt sạch, thậm chí lúc ấy Hỏa Phượng Hoàng còn gϊếŧ sạch toàn bộ nhóm người bắt cóc mình.
Lúc ấy là lần đầu tiên Hỏa Phượng Hoàng gϊếŧ người, nhưng nàng không chút sợ hãi, chỉ có phẩn nộ. Sau đó nàng bỏ chạy trở về. Không lâu sau chính nàng dẫn người trực tiếp đi san bằng tiểu bang phái đó. Sau này, Hỏa Phượng Hoàng phát hiện ra, ngọn lửa trên người mình chỉ khi nào lâm vào trạng thái phẫn nộ mới xuất hiện.
Nghe nàng kể rõ như vậy, Dương Vũ khẽ gật đầu, mặc dù Hỏa Phượng Hoàng nói rất đơn giản, nhưng Dương Vũ không cần nghĩ cũng có thể biết. Trên thực tế, sự tình phát sinh rất nghiêm trọng, nếu không, Hỏa Phượng Hoàng cũng không phẫn nộ đến như vậy, đem bọn họ toàn bộ tiêu diệt.
"Cô nói, lửa của cô chỉ những lúc phẫn nộ mới xuất hiện?" Dương Vũ khẽ cau mày hỏi. Hỏa Phượng Hoàng gật đầu.
"Kỳ quái." Chân mày Dương Vũ nhăn lại, căn cứ kiến thức hiện tại của Dương Vũ, hắn biết tình huống của Hỏa Phượng Hoàng thuộc về trạng thái nửa thức tỉnh. Hay nói khác hơn, dị năng đang ở ranh giới của sự thức tỉnh, thời điểm Hỏa Phượng Hoàng lâm vào phẫn nộ, dị năng liền biến thành trạng thái thức tỉnh, nhưng một khi cô tỉnh táo lại, hỏa dị năng lại biến về trạng thái chưa thức tỉnh!
Có điều, đối với tình huống như Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ vẫn có biện pháp để giải quyết.
"Anh vừa mới nói tới dị năng, đó là cái gì?" Hỏa Phượng Hoàng tò mò hỏi.
"Dị năng chính là..." Sau đó, Dương Vũ đem kiến thức ít ỏi của mình về dị năng nói ra hết cho Hỏa Phượng Hoàng.
"Vậy các anh hẳn đều là những dị năng giả rồi?" Hai mắt Hỏa Phượng Hoàng sáng lên nhìn Dương Vũ nói. Theo lời nói của nàng "các anh" chính là người thanh niên đêm đó cùng Dương Vũ .
"Không sai, chúng ta đều là những dị năng giả. Cho nên, cô cũng biết đêm đó mình lổ mãng đến cỡ nào chưa?" Liếc mắt nhìn Hỏa Phượng Hoàng, giọng nói của Dương Vũ có chút trách cứ.
Nghe Dương Vũ trách cứ, Hỏa Phượng Hoàng cũng không giận, chỉ ngượng ngùng cười một tiếng, "Tôi có thể biến thành một dị năng giả chân chính được không?" Vẻ mặt Hỏa Phượng Hoàng đầy mong chờ nhìn Dương Vũ hỏi, vừa nghĩ tới thực lực đêm đó Dương Vũ phô bày, Hỏa Phượng Hoàng quả thật động tâm.
"Có thể, nếu như cô được người giúp kích hoạt thì hoàn toàn có thể trở thành một dị năng giả. Có điều, nếu như không có người hỗ trợ, có thể trong một ngày gần đây nó cũng sẽ thức tỉnh hoặc rất có thể cả đời cũng không thể nào thức tỉnh được." Dương Vũ thản nhiên nói.
"Vậy anh có thể giúp tôi hay không?" Vẻ mặt mong chờ của Hỏa Phượng Hoàng nhìn chằm chằm Dương Vũ, chần chừ hỏi lại.
"Cái này..." Dương Vũ hơi trầm ngâm, dường như có điều gì đó do dự. Có điều, hiện tại trong lòng Dương Vũ thì đang cười khoái chí. Nãy giờ nói nhiều như vậy, Dương Vũ chỉ chờ mỗi câu nói kia của cô.
Mặc dù trong lòng Dương Vũ vô cùng cao hứng, nhưng không thể nào biểu hiện ra ngoài, nếu không thì...
"Không được sao? Chỉ cần anh chịu hỗ trợ, anh yêu cầu chuyện gì tôi đều nguyện ý!" Hỏa Phượng Hoàng cắn chặt răng, kiên định nói. Xem ra Hỏa Phượng Hoàng đã bức thiết muốn có một thân dị năng cường đại lắm rồi.
"Phải không?" Nghe Hỏa Phượng Hoàng nói, trên mặt Dương Vũ chợt lóe lên hào quang, sau đó nhìn chăm chú từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, như đang muốn đánh giá thân thể của Hỏa Phượng Hoàng, đồng thời nói: "Có phải là bất kì chuyện gì cũng đáp ứng không?"
Nhìn ánh mắt hau háu của Dương Vũ, trong lòng Hỏa Phượng Hoàng đầy tức giận. Cô đang nghĩ, Dương Vũ đang có ý đồ thân thể cô, có điều sau đó, Hỏa Phượng Hoàng khẽ cắn răng, sắc mặt kiên định nói: "Chỉ cần tôi có thể làm được, chuyện gì tôi cũng đáp ứng anh."
"Tốt!" Nghe được câu nói của Hỏa Phượng Hoàng, quang mang trong đôi mắt Dương Vũ biến mất ngay tức khắc, khôi phục lại thần sắc bình thường