Sau khi chiêm ngưỡng khối băng trên tay gã tóc bạc, Dương Vũ có thể suy đoán ra gã này ắt hẳn là dị năng giả Băng hệ. Vì trên người của hắn, Dương Vũ cảm nhận được khí tức thuộc về dị năng giả.
Lúc này không biết đối phương là ai. Không rõ là địch hay là bạn. Huống hồ thực lực của đối phương lại cao hơn mình.
Giấu Tiêu Ngọc phía sau lưng, hắn cảnh giác nhìn gã tóc bạc. Một khi phát hiện có điều gì đó không ổn, hắn sẽ lập tức ra tay.
Không khí trầm mặc, cả ba đều im lặng. Từ biểu hiện khẩn trương của Dương Vũ, Tiêu Ngọc biết gã thanh niên tóc bạc trước mặt là người khó giải quyết, nếu không Dương Vũ sẽ khoong6 khẩn trương nghiêm túc đến thế. Cho0 nên, cô lẳng lặng đứng im sau lưng Dương Vũ.
“Ngươi làm tốt lắm.” Một lúc sau, gã tóc bạc lạnh lùng nói.
"Quá khen." Dương Vũ vẫn vô cùng cảnh giác, nhìn thanh niên tóc bạc.
"Không cần khẩn trương như vậy." Thanh niên tóc bạc bỗng xoay người nhìn về phía hai người Dương Vũ, cười lạnh lùng. Trên người hắn trước sau vẫn tán ra khí tức lạnh như băng.
"Dễ nhìn, đồng thời cực giỏi." Mặc dù không biết đối phương là địch hay bạn, nhưng không thể phủ nhận rằng, gã này có khuôn mặt vô cùng anh tuần, vẻ mặt lạnh lùng, làm người ta phải đố kỵ và không ít các cô gái mê đắm. Dĩ nhiên, nếu như hắn không có khí tức lạnh như băng kia.
“Không cần phải khẩn trương, ta không phải là địch, ta cũng nghĩ sẽ trừ khử bọn cướp này, có điều ngươi ra tay trước. Vậy cũng tốt, ta khỏi ra tay.”
Dương Vũ không nói gì vẫn cảnh giác nhìn hắn. Mặc dù gã kia nói hắn không phải địch nhân, nhưng hắn vẫn không tin tưởng hết, thêm vào đó thực lực của gã thanh niên vô cùng biếи ŧɦái. Nếu không lưu tâm để ý, không biết chừng sẽ bị đối phương một kích gϊếŧ chết.
“Có thể nói chuyện không?” Gã tóc bạc liếc Tiêu Ngọc, sau đó hướng về Dương Vũ nói.
“Có gì ngươi cứ nói.” Dương Vũ lắc đầu, hắn không muốn rời Tiêu Ngọc. Có thể nói hắn không dám để Tiêu Ngọc một mình, dù sao đối phương cũng lai lịch bất minh.
“Ha ha, ngươi lo lắng cho cô ấy sao?” Gã liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc, cười nói. “Ta không có ác ý với ngươi, chỉ muốn nói chuyện với ngươi thôi. Nếu như ta muốn tổn thương cô ấy, ngươi ngăn cản được sao?”
Dương Vũ lộ vẻ chần chừ. Trầm ngâm một chút cuối cùng lắc đầu. Nếu như thanh niên tóc bạc muốn làm thương tổn Tiêu Ngọc, quả thực không thể ngăn cản được.
"Như thế nào? Ta bảo đảm cô ấy sẽ không có bất kỳ tổn thương nào. Nếu ngươi tin lời ta, đi cùng ta tới nơi này." Chưa dứt tiếng, gã tóc bạc đã biến mất.
"Tốc độ thật nhanh." Ánh mắt Dương Vũ một lần nữa chợt co rút lại.
"Em ở yên đây, đừng đi lung tung, anh sẽ nhanh quay lại, biết không?" Dương Vũ nghiêm túc nhìn Tiêu Ngọc nói.
Tiêu Ngọc gật đầu, mặc dù gật đầu để Dương Vũ yên tâm nhưng trước sau ở đây một mình cô vẫn có chút sợ hãi, “Cẩn thận một chút!”, cô nói.
Dương Vũ gật đầu, lắc mình đi theo hướng gã tóc bạc.
"Thực lực của ngươi quả không tệ, không biết ngươi có hứng thú gia nhập vào tổ chức chúng ta?" Chuyển qua một góc ngoặc, gã tóc bạc dường như biết Dương Vũ đã tới, bộ dáng bình thường, đưa lưng về phía Dương Vũ nói.
"Ngươi là ai?" Dương Vũ bình thản hỏi.
"Ta là ngươi như thế nào, ngươi không cần biết, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có hứng thú gia nhập tổ chức của chúng ta không?" Gã tóc bạc bình thản hỏi.
"Ngươi là ai, tổ chức của ngươi là gì ta còn chưa biết, làm sao có thể gia nhập đây? Ít nhất ngươi cũng phải nói ra để ta suy nghĩ một phen chứ.” Dương Vũ hiện tại chỉ muốn biết gã tóc bạc này là ai.
"Ha ha, xem ra ngươi nếu không biết sẽ không bỏ qua đúng không?" Gã tóc bạc xoay người nhìn Dương Vũ. “Hi vọng ta không hù chết ngươi.”
"Hù ta?" Dương Vũ cười một tiếng, “Ta không sợ bị hù dọa, nhưng ta tin điều có thể hù dọa ta vẫn chưa xuất hiện.”
"Ngươi cũng là một dị năng giả, ngươi không biết ở thế giới này có các loại tổ chức nào sao?" Gã tóc bạc nhìn Dương Vũ hỏi.
Dương Vũ gật đầu, thực ra hắn cũng đã được nghe qua tên một số tổ chức, nhưng trước mắt chỉ mới tiếp xúc qua cục an ninh quốc gia mà thôi.
“Vậy ngươi cũng đã nghe qua tổ chức Long Tổ Hoa Hạ chúng ta?” Gã bình thản nói.
"Long Tổ?" Dương Vũ hoảng sợ, vội vàng hỏi lại sợ mình nghe không rõ. "Long Tổ Hoa Hạ là một trong những tổ chức cường đại thần bí nhất trên thế giới." Gã tóc bạc không trả lời Dương Vũ, mà nói thêm.
"Ngươi là người của Long Tổ?" Dương Vũ run rẩy hỏi.
"Đúng vậy, ta là một thành viên bình thường của Long Tổ.. Không biết ngươi có hứng thú gia nhập vào tổ chức chúng ta hay không. Nếu có hứng thú ta đề cử ngươi." Gã tóc bạc bình thản nói.
"Thật sự là Long Tổ?" Dương Vũ kiềm nén kích động. Cái tổ chức thần bí này luôn là giấc mộng trong lòng Dương Vũ. Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy một thành viên của Long Tổ.
Sự kích động trong lòng Dương Vũ không thể dùng từ ngữ để diễn tả, hình dung ra được. Giống như một người cho dù là nằm mộng cũng muốn mình gặp minh tinh, có một ngày, minh tinh kia xuất hiện trước mặt, cái loại kích động như thế phù hợp với tâm trạng hiện giờ của Dương Vũ.
"Cảm thấy sợ hãi sao!" Gã tóc bạc vẫn như cũ bình thản nói.
"Có điều thực sự đáng tiếc, ta đã người của cục an ninh quốc gia." Dương Vũ lắc đầu, cố gắng làm cho tâm trạng bình tĩnh lại, rồi nói: "Có chút rắc rối, hiện tại ta là thành viên của cục an ninh quốc gia. Cho nên...."
"Chỉ cần ngươi gia nhập vào tổ chức Long Tổ chúng ta, những thứ khác sẽ có người giúp ngươi lo liệu ổn thỏa..." Gã tóc bạc nói.
"Có thể cho ta suy nghĩ kì càng một chút không?" Dương Vũ có chút do dự.
"Tốt vài ngày nữa ta sẽ tới tìm ngươi." Vừa dứt lời, ảo ảnh chợt lóe, gã tóc bạc đã biến mất.