“Chuyện là như vậy.” Liễu Duyệt mỉm cười, Tiểu Diệp và Vương tỷ đang ở trước đại sảnh.
“Nói như vậy, hai người kia không phải là kẻ xấu, mà là đồng nghiệp của chị?” Tiểu Diệp vỗ vào ngực, lộ vẻ mặt kinh sợ, nhìn Liễu Diệp nói.
“Đúng vậy, hai người không cần phải lo lắng nữa.”
“Chỉ có như vậy mà cả tối hôm qua làm em cứ nơm nớp lo lắng, đề phòng.” Tiểu Diệp thở phào nhẹ nhõm. “Mới nãy, người kia nhìn có chút quen thuộc.” Sau khi thay đổi trang phục, Tiểu Diệp không nhận ra Dương Vũ, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc.
“Đúng rồi, bọn họ ở phòng nào?”
“506.” Tiểu Diệp mỉm cười, biết Tôn, Dương không phải là kẻ bắt cóc, tâm tình khẩn trương của nàng cũng giảm đi.
“Cảm ơn!” Liễu Duyệt chào hỏi Dương Lập Minh, trong thang máy bước ra đi tìm bọn Tôn, Dương.
“Xin chào, ngài là Tôn tiên sinh sao? Tôi là Liễu Duyệt.” Liễu Duyệt mỉm cười đưa tay phải ra.
“Xin chào.” Tôn Dương cười một chút, đưa tay ra nắm nhẹ tay Liễu Duyệt, mời hai người họ vào.
“Chuyện bên kia đã xong?” Tôn Dương hỏi.
“Đã xong, tối hôm qua, chúng tôi nhận được điện thoại. Sau đó, đã cử người đi giải quyết rồi. Hiện tại, tôi có nghi vấn không biết có nên hỏi không?”
Tôn Dương gật đầu.
“Bọn họ là ai vậy? Tôn tiên sinh…”
“Chuyện này các người đừng dính vào, chỉ cần xử lý thi thể ba người kia là được, những chuyện khác giao cho tôi xử lý đi.” Tôn Dương cắt câu hỏi của Liễu Duyệt.
Liễu Duyệt lộ ra vẻ xấu hổ, tiếp tục nói: “Tôn tiên sinh còn chuyện gì cần chúng tôi hổ trợ nữa không?”
“Không có.” Tôn Dương không muốn những chuyện này bị lộ ra ngoài. Hắn không tin, cảnh sát ở đây có thể hổ trợ được, nên kiên quyết nói.
“Vậy chúng tôi xin phép cáo từ trước.” Liễu Duyệt cáo từ.
“Không tiễn.”
Ra khỏi khách sạn, Liễu Duyệt nổi giận, bước lên xe.
“Sư huynh rốt cuộc tên kia thân phận là gì vậy?” Liễu Duyệt muốn điều tra manh mối từ Tôn Dương, nàng chưa kịp mở miệng đã bị hắn từ chối. Điều này làm cho nàng nổi giận.
“Anh cũng không biết, cấp trên nói người này thân phận không đơn giản, báo chúng ta tốt nhất không nên trêu chọc hắn.” Dương Lập Minh ngồi trên xe, thân phận của Tôn Dương hắn cũng không rõ ràng lắm.
“Về cục, em muốn nghiên cứu ba thi thể kia một chút.” Liễu Duyệt hậm hực nói. Nhìn bộ dạng Liễu Duyệt đang cáu kỉnh, Dương Lập Minh không nói thêm gì nữa, hắn không muốn chọc Liễu Duyệt đang tức giận, đây thực là một chuyện đáng sợ.
“Đúng rồi, sư huynh, Tôn Dương không phải có hai người đó sao? Chúng ta chỉ thấy có một người?” Liễu Duyệt thắng gấp, xém chút là đầu Dương Lập Minh đập vào kính chắn gió phía trước.
“Lần sau em muốn dừng xe, có thể cho anh biết trước một tiếng được không, để anh chuẩn bị? Lần nào cũng như vậy.” Dương Lập Minh bất đắc dĩ nói.
“Hừ hừ. Còn một người khác nữa, hắn là ai đây?” Liễu Duyệt nhìn Dương Lập Minh nói.
“Đừng nhìn anh như vậy, anh không biết đâu.”
“Thi thể này rõ ràng là bị trúng đòn nghiêm trọng mà chết, hai người còn lại là bị hỏa thiêu. Kỳ quái, hiện trường không có dấu hiệu thiêu đốt trên diện rộng, hai người kia làm sao mà bị chết cháy?” Nhìn ba cỗ thi thể kia, Liễu Duyệt nhíu mày.
“Từ những dấu hiệu trên thi thể, ngọn lửa thiêu đốt phải có nhiệt độ rất cao! Hơn nữa pháp y cũng đã nói, hai người này bị đốt cháy khi vẫn còn sống. Nhưng hiện trường lại không có bất kỳ loại nhiên liệu nào như xăng chẳng hạn. Như vậy, họ bị đốt cháy bằng thứ lửa gì? Dương Lập Minh tới gần hai thi thể, nhìn trân trân thi thể như hỏi Liễu Duyệt, lại như lầm bầm trong miệng.
Nói cho cùng, bọn người Liễu Duyệt chỉ là những cảnh sát bình thường, thâm chí chưa bao giờ biết, trên thế giới này có tồn tại hỏa dị năng.
“Thật kỳ lạ, không tìm thấy nhiên liệu, hiện trường cũng không có dấu hiệu thiêu đốt, vậy hai người này bị chết cháy như thế nào?” Chân mày Liễu Duyệt nhíu lại, mắt Liễu Duyệt bỗng lóe lên, nghĩ tới chuyện tình quỷ dị hơn nửa năm trước.
“Sư huynh, cái chết của bọn hắn có quan hệ gì với chuyện xảy ra nửa năm trước?” Nhìn Dương Lập Minh, Liễu Duyệt kích động nói.
“Hơn nửa năm trước?” Dương Lập Minh, nhướng mày, “Khả năng này không nhiều a? Nếu mà nói chuyện kia có liên quan…, hai người này bị hấp đến kinh khủng rồi, làm sao còn được cái vẻ “dễ nhìn” như thế này?”
“Nhất định là có liên quan ở điểm nào đó!” Liễu Duyệt cau mày, suy nghĩ hai người này có liên hệ với vụ kia không.
“Dương Vũ!” Liễu Duyệt nhướng mày, chợt nghĩ tới một người mà nàng có cảm giác mới nhìn thấy qua.
“Sư huynh, tối hôm qua, Tôn Dương kia có ở cùng Dương Vũ hay không?”
“Nói đùa à? Dương Vũ chỉ là một học sinh trung học, làm sao liên quan tới chuyện này được? Làm sao có quan hệ với Tôn Dương?” Dương Lập Minh cười, phản đối.
“Không đúng, Sư huynh thử nghĩ lại xem, chuyện lần trước Dương Vũ cũng có mặt ở đó. Hôm nay, chúng ta cũng đυ.ng phải Dương Vũ ở khách sạn đó! Chẳng lẽ đây chỉ là sự trùng hợp?” Liễu Duyệt phân tích.
“Dương Vũ không thể nào có liên quan tới vụ này được, đây chỉ là trùng hợp? Em không phải vừa nói như vậy sao?” Dương Lập Minh nhìn Liễu Duyệt, kỳ quái nói.
“Hắn sao lại đăng kí phòng? Nếu mà nói đăng ký phòng… hẳn sẽ ở cùng bạn gái của hắn sao? Làm sao có thể trùng hợp đến nổi ở cùng trong khách sạn đó chứ?”
“Huynh cảm thấy không thể nào xảy ra.” Dương Lập Minh không tin Dương Vũ có liên quan tới chuyện này.
“Có quan hệ hay không, điều tra qua là sẽ rõ.” Vừa nói, Liễu Duyệt hấp tấp ra ngoài. Ở phía sau, Dương Lập Minh lắc đầu, cũng theo ra.