Bảy Năm

Chương 5: Gặp lại trong quá khứ (2)

“Cảm ơn cô.” Âu Dương Thành chân thành mở miệng: “Tôi nói rồi tôi muốn cảm tạ cô, cô có yêu cầu gì không, tôi sẽ tận lực đáp ứng.”

Ánh mắt Lâm Tử Mạch từ từ nhìn về phía Âu Dương Thành, lẩm bẩm nói: “Anh để em suy nghĩ đã.” Chính cô cũng không rõ mình đang nghĩ gì nữa.

“Được, tôi chờ cô.” Âu Dương Thành vô cùng thành khẩn đáp. Đương nhiên, anh cũng không có khả năng đáp ứng yêu cầu gì của cô, cô gái này mang đến cho anh cảm giác vui vẻ kì lạ, cô cũng đã giúp anh hai lần, anh cảm nhận được cô là người lương thiện và chân thành, anh tin cô sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý nào.

Lâm Tử Mạch chăm chú nhìn Âu Dương Thành, ánh mắt lướt qua người anh, nhìn về phía mặt hồ nói: “Vậy trước tiên anh có thể im lặng ngồi cùng em được không.”

“Được.” Âu Dương Thành nói. Anh thực dễ dàng đồng ý với cô, cũng không để ý cô muốn làm gì.

Lâm Tử Mạch nhìn cái ghế dựa bên hồ, chần chờ một chút, lại nói với Âu Dương Thành: “Có ghế dựa bên hồ đó, em dẫn anh qua đó ngồi nhé.”

Âu Dương Thành gật đầu. Cô thuần thục vươn tay trái, cầm lấy tay phải của Âu Dương Thành, dẫn anh đi về phía cái ghế đó.

Khi cô nắm lấy tay mình, Âu Dương Thành thoáng nhíu mày, nhưng Lâm Tử Mạch không phát hiện ra, chỉ cúi đầu gọi Tiểu Cáp: “Tiểu Cáp, đi.”

Tiểu Cáp thực nghe lời cũng đến đó đi cùng đường với cô, lại nhảy lên ghế dựa bọn họ ngồi. Không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, khiến cô trở về năm 2000, Lâm Tử Mạch cố gắng nhớ lại cảnh tượng trước khi mình đến đây. Nghĩ đến cái mặt đá trên vòng cổ của Tiểu Cáp phát ra ánh sáng, cô giống như bắt được cái gì. Ôm Tiểu Cáp lên đùi, Lâm Tử Mạch cầm mảnh đá màu trắng có hình bát giác lên, cũng không có gì kỳ quái, nhìn qua thấy nó vẫn bình thường. Có lẽ là vì động tác cô giúp Tiểu Cáp đeo vòng cổ? Lâm Tử Mạch vội vàng tháo vòng cổ của Tiểu Cáp ra, sau đó lại giúp nó đeo vào. Đợi một lát. Không có luồng sáng nào xuất hiện, Tiểu Cáp cũng vẫn chỉ nhỏ như vậy. Lại thử một lần, hai lần, rất nhiều lần nữa. Nhưng vẫn vậy, không có chuyện gì xảy ra. Cành liễu vô tội rủ bên hồ nhẹ nhàng lay động, Lâm Tử Mạch thở phào một cái. Chẳng lẽ, cô thật sự phải ở lại năm 2000 sao?

Nghiêng người nhìn Âu Dương Thành đang ngồi bên cạnh, anh lẳng lặng ngồi, thân mình hơi nghiêng về phía trước, hai chân tách ra, hai tay tùy ý giao nhau, khoát lên đầu gối, ngửa đầu lên, hai mắt giống như đang nhìn mặt hồ, lại giống như chỉ là nhìn không khí. Anh suy nghĩ cái gì vậy?

Lâm Tử Mạch cảm thấy rất đau lòng, cô chưa bao giờ biết, một người thành công, một người vĩ đại Âu Dương Thành cũng tỮg phải chịu suy sụp như thế này, tuy rằng biết tương lai anh sẽ trở thành một người khỏe mạnh, nhưng nhìn thấy anh kiên cường khi đôi mắt không thể nhìn thấy ánh sáng, cô vẫn không chịu được mà đau lòng.

Vậy mà vừa rồi cô còn muốn vứt bỏ anh để trở về, cho dù lúc này anh không biết cô, nhưng cô làm sao có thể bỏ mặc anh được chứ? Cô hẳn là cần ở lại chăm sóc anh! Lâm Tử Mạch cứ nhìn nửa khuôn mặt cô đơn của Âu Dương Thành như vậy, âm thầm nói với anh từ trong lòng: “Mấy ngày này, em nhất định phải chăm sóc anh chu đáo! Có lẽ trở về, chính là lúc em nên rời đi, nhưng em may mắn có được cơ hội này.” “Cơ hội mới, một lần nữa bắt đầu, em nhất định sẽ làm những gì tốt nhất, lưu lại kỷ niệm tốt đẹp cuối cùng!”

Âu Dương Thành có lẽ cảm giác được Lâm Tử Mạch đang nhìn mình chăm chú, anh nhẹ nhàng ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, khép hờ ánh mắt lại, nói: “Nói ra yêu cầu của cô đi.”

Lâm Tử Mạch nghĩ nghĩ, nói: “Em có một vấn đề.”

Âu Dương Thành nhắm mắt lại, nói: “Tôi cũng chưa từng nói có thể trả lời vấn đề của cô.” Dừng một chút, lại mở to mắt ra: “Cô nói đi.”

Khóe miệng Lâm Tử Mạch khẽ cong lên, cho cô nói như vậy là đủ rồi: “Ánh mắt của anh còn có thể phục hồi, phải không?”

Thân mình Âu Dương Thành cương cứng một chút, không trả lời. Lâm Tử Mạch cũng không để ý, dùng giọng điệu kiên định tiếp tục nói: “Nói cho anh biết nhé, ánh mắt của anh nhất định sẽ tốt hơn, hơn nữa rất nhanh thôi, đầu tháng bảy khẳng định là đã tốt lắm rồi, anh nhất định phải tin tưởng em!”

Dường như Âu Dương Thành có chút hứng thú, mặt hơi nghiêng đi vài phần, trong giọng nói vẫn không chút để ý hỏi: “Ồ, tại sao cô biết, cô là bác sĩ sao?”

Lâm Tử Mạch cười thực vui vẻ, nhưng khi nói chuyện lại ra vẻ thần bí: “Em là thần tiên tỷ tỷ, đương nhiên cái gì cũng biết rồi!”

Sắc mặt Âu Dương Thành đen đi một chút, không hề lên tiếng nữa. Lâm Tử Mạch âm thầm cười trộm vài cái rồi mới nghiêm túc nói: “Vừa rồi chỉ là nói đùa mà thôi.”

Âu Dương Thành không quan tâm đến cô, cô cũng không quản, nhíu nhíu mày, nói tiếp: “Em muốn nói ra yêu cầu của mình, anh cũng đừng giả bộ không nghe được không.”

Âu Dương Thành cũng nhíu mày, thân mình nghiêng về phía cô, thật ra thói quen nhíu mày của Lâm Tử Mạch chính là bị ảnh hưởng bởi Âu Dương Thành.

Lâm Tử Mạch mỉm cười mở miệng: “Yêu cầu của em là em muốn làm hộ lý cá nhân của anh, ở tại nhà anh, cho đến khi —— đến khi ánh mắt của anh tốt lên.” (Hộ lý cũng có thể hiểu là y tá, người chăm sóc)

Âu Dương Thành nghe vậy, lặng im một lát, sau đó tay phải nắm lấy thành ghế dựa, hơi nheo mắt lại, thản nhiên, chậm rãi phun ra vài từ: “Nói lý do.” Tuy rằng biết anh không nhìn thấy, nhưng lúc này anh đang nheo mắt lại rất giống như đang nhìn cô, rất giống như khi mắt anh còn bình thường, Lâm Tử Mạch bỗng chốc sinh ra hoảng hốt. Nhưng cô rất nhanh thu hồi cảm xúc, còn cẩn thận đáp lời: “Lý do thì có rất nhiều. Thứ nhất, em thất nghiệp, bây giờ em có một hy vọng mãnh liệt là mình có được công việc cam đoan ăn no mặc ấm. Làm nhân viên hộ lý của anh, ít nhất không lo ăn ở. Thứ hai, em cảm thấy anh cần một nhân viên hộ lý. Bởi vì bây giờ anh không tiện làm nhiều việc, đến đầu tháng bảy mới hồi phục, tuyệt đối không thể thiếu nhân viên hộ lý được. Nói cho anh biết này, em có thể chăm sóc người khác rất tốt đó nhé, làm bạn trai của em không biết có bao nhiêu… Ồ, xin lỗi, em lỡ lời.” Lâm Tử Mạch ngừng nói, ngây ngô cười rụt lại hai ngón tay đang dựng đứng lên. Cô đột nhiên nhớ ra Âu Dương Thành trước mặt mình là của bảy năm trước, mà không phải bảy năm sau, trước đó cô luôn nhắc nhở anh mình từng có bao nhiêu bạn trai hạnh phúc thế nào. Cô luôn ở trong hoảng hốt mà quên đi chuyện này.

Âu Dương Thành thấy cô dừng lại, đáp lại không chút lưu tình nào: “Nói không ít, nhưng lý do không chấp nhận được.” Lâm Tử Mạch hiểu tính cách của Âu Dương Thành, biết được vào lúc này, bình thường anh sẽ không cho phép người lạ đến gần. Cô cũng tinh tường biết được mình chỉ người xa lạ với anh, hơn nữa biết rõ mình mà tiếp cận anh, khẳng định sẽ bị anh từ chối.

Nhưng cô vẫn quyết tâm ở lại bên cạnh anh, ít nhất cũng muốn ở lại cho đến anh đôi mắt anh chữa khỏi. Dù sao, đây là lúc mà anh cần người khác chăm sóc nhất. Về chuyện xuyên qua thời không, cô tạm thời không để ý tới nữa. Âu Dương Thành lãnh đạm cũng không thể làm hao hụt chí khí của Lâm Tử Mạch, cô vẫn tự tin mười phần như trước, bởi vì cô còn có đòn sát thủ.

“Đừng nóng vội mà.” Cô nghiêm trang nói: “Đúng rồi, vừa rồi là mẹ anh gọi cho anh đúng không. Anh nói xem, nếu mẹ anh lại gọi điện đến muốn Trình Tử báo cáo tình trạng của anh thì làm sao bây giờ? Nghe anh và mẹ mình nói chuyện thì khẳng định bên cạnh anh không có nhân viên hộ lý, cái chị Trình Tử kia có lẽ cũng không trở về. Anh chọn người mới gặp là em đây có thể đóng giả làm Trình Tử, nguyên nhân căn bản chính là trừ bỏ em, trong một thời gian ngắn khẳng định là anh không tìm được người nào thích hợp như em đâu.” Lâm Tử Mạch dừng một chút, nhìn thoáng qua Âu Dương Thành đang lắng nghe mình, tiếp tục nói: “Vì vậy em cho rằng, mình cần phải giúp hoàng tử ếch, em chính là người được ông trời gửi xuống, là công chúa giáng trần để cứu giúp anh đó!”

Lời nói của cô là trêu đùa nhưng giọng điệu lại thật sự nghiêm túc, giống như những điều này chính là sự thật. Âu Dương Thành không nhịn được khẽ cong khóe miệng. Lâm Tử Mạch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Âu Dương Thành, thấy anh bật cười, không khỏi thất thần. Bảy năm trước, Âu Dương Thành quả nhiên còn chưa đánh mất nụ cười của mình. Có vẻ như Âu Dương Thành đã sớm nghĩ đến Lâm Tử Mạch sẽ tìm lý do này, hoặc là cũng đã sớm lo lắng đến vấn đề này, cho nên vẫn chưa suy tư, liền gật đầu. Nhưng anh cũng có điều kiện: “Cô có thể ở nhà tôi, nhưng cô chỉ cần phụ trách nhận điện thoại của mẹ tôi, quét tước vệ sinh và chuẩn bị ba bữa, tôi sẽ trả lương cho cô. Những việc khác cô không cần quan tâm. Hơn nữa, cô chỉ có thể ở lại nửa tháng, nửa tháng sau, tôi sẽ nói với mẹ là Trình Tử đã trở về Mỹ, đến lúc đó cô phải rời đi.”

Lâm Tử Mạch không chút suy nghĩ, lập tức đáp ứng. Trước tiên cứ ở lại đã, chuyện khác thì từ từ tính tiếp, lại nói, cô chỉ muốn chăm sóc anh thôi, những chuyện bí mật vẫn có thể làm được. Tiểu Cáp ở bên cạnh kêu một tiếng, giống như muốn nhắc nhở Lâm Tử Mạch không được quên nó. Lâm Tử Mạch nhìn nhìn Tiểu Cáp, kỳ quái, vì sao năm 2000 Âu Dương Thành cũng không nuôi Tiểu Cáp. Ôm lấy Tiểu Cáp, cô nhẹ nhàng nói với Âu Dương Thành: “Còn có chú chó nhỏ Tiểu Cáp của em nữa, có thể cùng sống ở đó không?” Âu Dương Thành vẫn thực thích Tiểu Cáp, có lẽ không ghét chó đâu. Nhưng lúc này lại nhìn thấy anh không có nửa điểm thích thú gì với Tiểu Cáp, lạnh lùng nói: “Chính cô xử lý, cam đoan nó chú ý vệ sinh.”

Lâm Tử Mạch gật gật đầu nói: “Em cam đoan, Tiểu Cáp sẽ thực chú ý vệ sinh.” Âu Dương Thành không nói nữa, đứng dậy hướng về Minh Thành Cảnh Uyển mà đi, Lâm Tử Mạch ôm lấy Tiểu Cáp, vội vàng đuổi theo.

Âu Dương Thành đi rất chậm, anh chỉ dựa vào trí nhớ để đi trên đoạn đường này, anh chính là muốn chứng minh, cho dù không nhìn thấy gì, anh cũng không phải là một người vô dụng. Anh hoàn toàn có thể tự đi bộ được, hơn nữa có thể thích ứng với thế giới đen tối này.

Cho tới bây giờ anh cũng không phải là một người yếu đuối, đối mặt với đôi mắt mù này, anh càng không phải. Anh là một người, giống như có thể chiến thắng bóng tối.

Lâm Tử Mạch có thể cảm thụ được sự quật cường của Âu Dương Thành, vài lần trên đường anh vấp phải hòn đá nhỏ, cô đều muốn đi lên nắm lấy tay anh, nhưng cô vẫn cố gắng nhịn xuống. Anh cho rằng mình có thể, cho nên cô cũng tin tưởng anh có thể làm được. Cô chỉ chậm rãi đi phía sau anh, không nói gì, cùng với anh, dùng nửa giờ, đi hết đoạn đường cần mười phút đi bộ.

Biệt thự đã ở trước mắt, anh thành công. Cô đứng sau anh nở nụ cười. Đến cửa, Lâm Tử Mạch nói: “Em sẽ mở cửa.”

Âu Dương Thành không phản đối, Lâm Tử Mạch liền tiến lên nhận lấy chìa khóa trong tay anh. Vừa đẩy cửa phòng ra, đã thấy một người bước ra từ trong bếp, tháo tạp dề trên người xuống, cười khanh khách nói với bọn họ: “Đã về rồi à, nhanh vậy sao?”

Lâm Tử Mạch và Âu Dương Thành đều ngốc ngây ngẩn cả người.