Ninh Úc cứ như vậy đi rồi nhưng tất cả mọi người ở đây vẫn chưa phục hồi được tinh thần, hồi lâu sau, mọi người đều không khỏi lộ ra biểu tình như sống sót sau tai nạn, Tuyết Liên càng là lôi kéo Ninh Tương Y ngó trái ngó phải!
Mới vừa rồi Nhϊếp Chính Vương đỡ nữ nhi một phen, không có động tay chân làm hại nữ nhi của nàng chút nào chứ?
“Ta không có việc gì đâu… “
Ninh Tương Y đem khăn voan xốc lên, vui vẻ cười, “Ta cảm giác hắn giống như không nhận ra ta! Chúng ta còn phải bỏ thành đi nữa không?”
Tuyết Liên cơ hồ không chút do dự nói, “Đi.”
Nàng vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình nói, “Không thể kéo dài! Chúng ta cần phải mau dời đi, bằng không Nhϊếp Chính Vương lại đến vài lần nữa thì ta bị dọa đến ngất mất!”
“Nào có đến mức ấy…”
Ninh Tương Y trộm cười, bất quá trong lòng vẫn là thừa nhận, Nhϊếp Chính Vương…… Hắn tạo cho người ta áp lực thật sự là quá lớn! Chỉ cần hắn ở gần, cho dù hắn cố gắng kiềm chế đi chăng nữa, cũng làm mọi người loá mắt, như là có một sức lực nào đó đánh mạnh vào người.
Lúc này Phúc Nhai mới sực nhớ nói.
“Không xong! Ta đã quên tiễn hắn!”
Ninh Tương Y cười khúc khích, “Có lẽ bây giờ bọn họ đã ra khỏi cung rồi, không sao đâu, hắn vừa nãy còn đỡ lấy ta, nhìn qua cũng không phải một người không biết đạo lý……”
Phúc Nhai nhíu nhíu mày, vẫn hạ lệnh một cung nhân đi ra xem xét.
“Thôi, có việc gì sau này nói sau, chúng ta ngồi xuống đợi Phò mã tới đón đã! Tuy rằng… Ngươi ở chỗ này của chúng ta, không có điều kiện tốt như công chúa Đại Dục… Nhưng ta sẽ tận lực làm cho ngươi một hôn lễ hoàn chỉnh! Chờ người thành thân xong chúng ta lại rời đi!”
Phúc Nhai nói rồi nhìn về thê tử, lại nhìn Ninh Tương Y một cái, ôn hòa cười.
“Đương nhiên….. Mặc kệ ngươi gả chồng hay không, vĩnh viễn đều là công chúa của chúng ta!”
Lần này, Ninh Tương Y thật sự cảm động, nàng ngọt ngào cười, nhìn Phúc Nhai nói, “Vậy cảm ơn cha!”
Nói, lại có chút do dự nhìn về phía Tuyết Liên.
“Cũng… cũng cảm ơn mẹ!”
Nàng nói như vậy khiến hai người đều xúc động cười, bọn họ cho đến giờ cũng không có con nhưng đột nhiên cảm thấy, có con gái như Ninh Tương Y là được rồi. Nhưng có điều bọn họ yên tâm quá sớm, Nhϊếp Chính Vương thật sự đi rồi sao?
Hắn làm sao có thể rời đi?
Không quá một hồi, cung nhân mới vừa rồi được phái đi ra xem xét đang hốt hoảng vừa lăn vừa bò trở lại!
“Không ổn rồi! Nhϊếp Chính Vương đi tới phủ Phò mã!”
Ninh Tương Y ngẩn người! Hắn đi tìm sự phụ làm gì? Mà Phúc Nhai cùng Tuyết Liên lại đồng thời hô!
“Không xong rồi!”
Nhϊếp Chính Vương nhất định đã nhận ra Y Y!
Lúc này, Phúc Nhai nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nghiêm túc nhìn Ninh Tương Y nói. “Y Nhi, có một việc ta phải hỏi rõ ràng! Ngươi nhất định phải nói chính xác từ đầu đến cuối cho ta….”
Ninh Tương Y lúc này sốt ruột sự phự, nhưng nghe Phúc Nhai hỏi như thế, nàng vẫn là chịu đựng lo lắng, nhìn hắn.
“Chuyện gì ạ?”
Phúc Nhai thấy nàng vẻ mặt mơ hồ, không khỏi chậm lại ngữ khí, “Đối với những chuyện đã qua, người nhớ được nhiều hay ít?”
Ninh Tương Y nghĩ nghĩ, nàng hiện tại hình như là mười tám mười chín tuổi, mười sáu tuổi xuống núi…… Như thế tính ra…
“Những chuyện trước kia xảy ra khi ta mười sáu tuổi trên cơ bản đều nhớ rõ.”
Phúc Nhai có chút kỳ quái, hắn luôn cảm thấy Y Nhi nếu nhớ rõ những chuyện trước năm mười sáu tuổi, thì không có lý nào lại sợ hãi Nhϊếp Chính Vương như thế, khiến bọn họ hỗn loạn……
Hắn lại hỏi, “Ở trong lòng người, Nhϊếp Chính Vương rốt cuộc là người như thế nào?”
“Hắn không phải là người xấu luôn muốn đuổi gϊếŧ ta sao?”
Ninh Tương Y nhíu nhíu mày, lại có chút uất ức nói, “Thực xin lỗi, bởi vì ta mà Nhϊếp Chính Vương mới giận chó đánh mèo tới Tuyết Tộc, là ta liên lụy các ngươi…”
Sao lại như vậy, chuyện này ở đâu ra!
Phúc Nhai và Tuyết Liên đều cảm thấy nghe không hiểu! Lúc này bọn họ cuối cùng cũng ý thức được nơi cốt lõi của vấn đề, Y Nhi nói nàng nhớ ra, nhưng kỳ thật là căn bản không nhớ gì.
Lúc bọn họ còn đang rối rắm nghĩ ngợi, lại có người vội vã tới bẩm báo!
“Vương! Có lửa! Có người nổ tung cửa thành! Nhϊếp Chính Vương… người của Nhϊếp Chính Vương đã xông vào được rồi!”
“Báo cáo “
Đồng thời, lại vội vàng tới một người! “Không ổn rồi! Cửa hông cùng cửa sau đều phát hiện rất nhiều quân địch! Đã không giữ được!”
Tin dữ liên tiếp làm bọn họ đều quên mất chuyện Nhϊếp Chính Vương đi tìm Thu Hành Phong, làm sao bây giờ, Nhϊếp Chính Vương đây là muốn diệt quốc sao?
Hắn nhân lúc mọi người bất tri bất giác đem quân vây quanh Liên quốc?
“Làm sao bây giờ?”
Lúc này Tuyết Liên hoang mang lo sợ, nhìn trượng phu, lại nhìn Ninh Tương Y liếc mắt một cái, đột nhiên hạ quyết tâm!
“Các ngươi trước trốn đi, theo địa đạo chạy đi!” Nàng vội vàng nói, “Ta và Ninh Úc còn có thù oán, nếu ta nói cho hắn chân tướng chuyện lúc trước mẫu phi hắn chết, có lẽ còn có thể giữ chân được hắn một lúc!
“Làm sao đi như thế được!” Phúc Nhai lập tức không đồng ý!
Hắn nhìn Ninh Tương Y liếc mắt một cái, nhíu nhíu mày, “Ta luôn cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy, hắn không nhất thiết phải tới gϊếŧ người.”
“Chúng ta đều bị vây quanh rồi!”
Tuyết Liên không tin, nếu là người ta trọng binh áp trận đều không phải tới gϊếŧ người, thì kia là hắn tới làm cái gì?
Phúc Nhai nhìn Ninh Tương Y, vừa định nói chuyện, lúc này, lại có người tới! “Báo……“Người tới hiển nhiên vô cùng hoang sợ.
“Vương…. người đón dâu tới!”
Vài người ở đây đều ngây ngốc, không phải nói Nhϊếp Chính Vương đi tìm Phò mã sao, như thế nào mà Phò mã vẫn thuận lợi tới? Hay là Phò mã đánh bại Nhϊếp Chính lọc Vương, tới cứu công chúa?!
Tưởng tượng đến Thu Hành Phong với bộ dáng tiểu bạch thỏ đơn thuần, đánh bại học Nhϊếp Chính Vương….. Này thật là có điểm không dám tưởng tượng!
Mọi người liền gạt phắt cái suy nghĩ vô lý đó đi. Người bẩm báo cũng không rõ, hắn vừa thấy đội ngũ đến đón dâu tới, cảm thấy có chút kỳ quái liền chạy ngay đi thông báo, cho nên cũng không biết đã xảy ra cái lchuyện gì.
Ninh Tương Y nói, “Chúng ta đi ra ngoài nhìn xem đi?”
Cũng chỉ có như thế, hy vọng…. Thật là Thu Hành Phong đánh bại Nhϊếp Chính Vương?
Ba người ở dưới sự bảo vệ của cung nhân đi ra ngoài, vừa đến cửa bọn họ đã nghe thấy tiếng chiêng trống vang trời đang tới. Kỳ quái, hiện giờ đại quân áp trận, bên trong thành hẳn là một mớ hỗn loạn mới phải, tại sao còn có tiếng chiêng trống?
Mà lúc này, có một cung nữ vội vàng tới báo, nhìn đến Ninh Tương Y nàng trước mắt sáng ngời! Trực tiếp bổ nhào trước mặt Ninh Tương Y!
“Công chúa! Không xong rồi!”
Ninh Tương Y trong lòng không ổn, chẳng lẽ là sư phó cũng bị Nhϊếp Chính Vương đánh bai?
Nàng không khỏi hỏi, “Hay là Phò mã cũng bị bắt?”
Người tới hoảng sợ! “Phò mã bị khóa ở trong nhà, trước cửa đang là đoàn người mặc đồ đỏ, mà người mặc hỉ phục tới cưới công chúa, là Nhϊếp Chính Vương!”
Bổn công chúa kinh ngạc đến ngây người, phát ngốc! Hơ hơ! Là cái chuyện gì đây?
Cuộc sống này quả thực không thể hiểu nổi!
Ninh Tương Y quay ngoắt đầu muốn đi vào trong cung! Nhưng nàng còn chưa đi đã bị cung nữ vội vàng giữ lại!
Nàng bị thương nói, “Công chúa! Ngài không thể đi! Nhϊếp Chính Vương nói, nếu tới giờ lành mà người không xuất hiện thì cứ mười lăm phút liền chém mười người! Còn nói “vừa lúc làm ngày đại hỉ của các ngươi thêm rực rỡ tươi đẹp”!
Ninh Tương Y cũng không quay đầu lại! Mặc cho cung nữ ôm chân nàng cũng không quay đầu lại!
“Không! Ta không gả! Hắn sẽ gϊếŧ ta! Ta còn chưa muốn chết! Hắn đây là muốn làm cái gì? Giày vò ta sao?”
Phúc Nhai nghe vậy, đột nhiên rất muốn nói, Y Nhi, ngươi có phải đang hiểu lầm cái gì hay không?