Mắt Ninh Úc không hề chớp mắt mà tập trung vào nàng.
“Nàng sợ nhất là tạo nghiệp sát sinh, sợ nhất trở thành đao kiếm trong mắt thế nhân, sợ nhất… Trở thành gánh nặng của ta... Những thứ này, ta đều biết!”
Ninh Tương Y nghẹn ngào, không phản bác lại được lời nào.
Ninh Úc lại nói, “khi còn bé, nàng dạy ta tinh thông về tâm lý, còn nói với ta, tim người cũng sẽ xảy ra bệnh, còn nói mấy ví dụ trong đó có một cái triệu chứng tâm lý, ta cảm thấy rất giống nàng.”
Ninh Tương Y nháy mắt nhìn hắn, đột nhiên có chút bất an.
Nàng dạy hắn tinh thông tâm lý, có điều hắn lớn lên cùng với bản thân hắn quá thông minh nên có thể càng thêm như cá gặp nước, không ngờ tất cả bài học hắn đều áp dụng ở trên người nàng.
“Ta không có vấn đề gì!” Nàng nói nhưng vô cùng yếu ớt.
“Nàng có!”
Ninh Úc mạnh mẽ nhìn chằm chằm nàng, dưới sự uy hϊếp của hắn, sát khi hiện lên trên người lại vô cùng giống đại Nhϊếp Chính Vương khiến Ninh Tương Y muốn chạy trốn.
“Có một loại gọi là rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý, giống như nàng vậy! Nàng có một cơn ác mộng trong lòng. Không đυ.ng vào ác mộng kia, nàng chẳng có chuyện gì, thế nhưng một khi đυ.ng vào, nàng liền sẽ nhớ tới rất nhiều chuyện không nên nhớ tới, cảm xúc mệt mỏi, không có ý chí chiến đấu, thậm chí từ bỏ bản thân mình.”
Ninh Úc cố gắng hồi tưởng mỗi một chữ lúc trước nàng nói, suy một ra ba, từng bước phỏng đoán, hết lần này tới lần khác Ninh Tương Y không có gì có thể giấu giếm được cặp mắt kia.
Khi tay hắn lại một lần nữa vuốt lên tóc nàng, Ninh Tương Y cảm giác nàng ở trước mặt hắn gần như không thể che giấu thứ gì! Cảm giác trần trụi này, khiến nàng thật sự rất muốn chạy trốn!
Chỉ nghe hắn nói, “Bảo bối, gϊếŧ những người vô tội kia, gϊếŧ Thường Hi, sau đó, rất có thể biến thành đao kiếm không có lý trí, chính là điều nàng sợ nhất.”
Giọng nói hắn tựa như mơ hồ.
“Nàng vô cùng hi vọng tất cả mọi người sống tốt, thật giống như đang đền bù cái gì đó, ta mặc dù không biết được nguyên do, nhưng cũng sẽ không ép buộc nàng nói ra. Nhưng nàng bây giờ, đang muốn rời khỏi ta sao?”
Sự hiền hoà nhàn nhạt nguy hiểm, khiến khuôn mặt Ninh Úc có một vẻ đẹp yêu tà mang theo sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến trái tim Ninh Tương Y một chút hung hăng đập mạnh trong l*иg ngực! Dưới sự trấn áp của hắn, nàng gần như có cái gì đó bắt đầu khôi phục!
Nàng làm sai rồi sao? Nàng nguy hiểm như vậy, không đáng chết sao, còn sống tiếp nếu bị người nào đó lợi dụng… Để nàng biến thành vũ khí không có lý trí thì làm sao bây giờ??
Máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi... Nàng thật sự sợ cơn ác mộng tái diễn... Càng sợ liên lụy Ninh Úc, đem một kiếp sạch sẽ này của hắn cũng biến hắn thành kẻ đáng sợ..
Hốt hoảng, nàng sợ… Thật sự sợ!
“Hoàng tỷ! Nàng trả lời ta! Có phải nàng muốn rời khỏi ta hay không?!”
Ninh Úc giọng nói ngày càng cao, không ngờ trực tiếp doạ Ninh Tương Y bật khóc!
Nàng vốn thần kinh suy nhược! Viễn cảnh ở kiếp trước trước khi chết lại một lần nữa bao phủ nàng, nàng cảm thấy mình không sai, thế nhưng bị Ninh Úc hét lên như thế, nàng lại cảm thấy chột dạ, một chút sụp đổ khóc rống lên! Thậm chí toàn thân đều run rẩy!
”...” Ninh Úc có chút vội vàng không biết làm gì.
“Ngươi xấu tính! Ngươi dựa vào cái gì hung ác với ta! Ta cũng không làm gì sai!”
Ninh Tương Y vừa lau nước mắt vừa dùng con mắt đỏ bừng nhìn hắn chằm chằm!
Ninh Úc thấy nàng khóc đến mềm lòng, nhưng lại bị nàng làm tức chết! “Nói như vậy nàng thật sự muốn rời khỏi ta?”
Hắn kẹp chặt lấy eo của nàng, hung ác trừng nàng!
“Ai cho nàng lá gan này?”
Ninh Tương Y trong lòng sợ hãi, lại không cam lòng bị yếu thế ngẩng đầu.
“Ninh Úc, ta là tỷ tỷ ngươi! Ai ngươi lá gan la mắng ta như thế?”.
Ninh Úc hai mắt nhắm lại, “Thế nhưng, nàng cũng là nữ nhân của ta!”
Dứt lời, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ khiến hắn vừa yêu vừa hận kia!
Ninh Tương Y liều mạng phản kháng! Nàng chỉ cảm thấy sau khi bị Ninh Úc trần trụi phân tích tâm sự, sau khi sợ hãi, lại phẫn nộ đến không hiểu!
Nhưng bọn họ hiện tại võ công ngang nhau, nhưng sức lực cơ thể Ninh Úc càng hơn nàng mấy lần! Nàng không ngừng muốn thoát khỏi, lại bị Ninh Úc một chút dè vào hàng song sắt trong nhà tù, cắn môi của nàng không hề hé miệng!
Đây là vấn đề quan trọng, nhất định phải hung hăng dạy dỗ nàng, không thể mềm lòng!
Ninh Tương Y cảm giác chính mình cũng không thể thở được, dần dần, sức lực phản kháng của nàng càng ngày càng nhỏ, trên môi có cảm giác đau, khiến nàng vừa khóc vừa mắng!
“Ninh Úc, người đáng ghét.. Ngươi… Quá đáng!”
Nàng thật vất vả mới thở một hơi lại bị chặn môi, ánh mắt Ninh Úc càng phát ra tĩnh mịch, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng kia, một chút cũng không nhường, gần như muốn hòa tan nàng!
Ninh Tương Y thật vất vả mới quay đầu tránh khỏi hắn!
“Quá... Đáng!!”
Có thể chờ nàng mắng xong hôn lại hay không?! Ninh Tương Y hai con mắt như muốn phun lửa!
Nhưng chậm rãi… Ninh Úc hôn càng có vẻ hiền dịu, vẻ hiền dịu kia, như có thể xoa dịu tất cả nổi sợ hãi của nàng, hoảng hốt, và phẫn nộ…
Ninh Tương Y dần dần an tĩnh lại, hôn lại hắn, giống như đang hấp thụ năng lượng trên người hắn…
Ninh Úc từ từ nhắm hai mắt, hôn nàng ngọt ngào như thế, nhưng cuối cùng sự ngọt ngào kia đột nhiên trở nên đắng chát, khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn hiển hiện đau khổ!
Tay hắn nắm thật chặt eo Ninh Tương Y, sức lực lớn kia, gần như muốn đưa nàng nhập vào thân thể mình!
Hắn buông môi nàng đã bị chà đạp đến sưng đỏ ra, chống lấy trán nàng thở nói.
“… Không được rời bỏ ta!”
Giọng nói lạnh lùng, mang theo sự chua xót dây dưa tận xương… Biến thành sợi tơ, thẩm thấu quấn chặt lòng nàng!
Sự chua xót kia dần dần sâu sắc, khiến nàng đột nhiên cảm thấy đau lòng khóa loi nhịn! Chỉ có ôm hắn, nàng mới có sức lực đứng.
Nàng suy nghĩ muốn nói một câu, ta không muốn rời khỏi người đi... Nhưng…
“Y Y…”
Ninh Úc mở mắt ra, cúi đầu nhìn nàng, hắn khẽ nhăn mày, lại kiên định, mỗi chữ mỗi câu nói.
“Ta biết tình cảnh bây giờ khiến nàng rất khó xử, cũng biết nàng sợ hãi sẽ tổn thương ta, sợ hãi cuối cùng biến thành kẻ điên không có lý trí, thế nhưng…”
Giọng nói hắn run lên, nắm thật chặt tay nàng, đưa tới ngực.
“Thế nhưng nàng từ nhỏ đã muốn ta tin vào nàng, nhưng nàng lại không thể tin tưởng ta sao? Ta cam đoan, bất luận như thế nào, ta sẽ không để nàng bị biến thành dạng kia, ta tuyệt đối cũng sẽ không bị nàng gϊếŧ chết, ta tin tưởng nàng, nàng cũng tin tưởng ta, được chứ?”
Ninh Tương Y nháy mắt, bị hắn bắt lấy tay không thể thu trở lại, thật giống như nàng cũng bị ánh mắt hắn chăm chú nắm được, không có đường trốn.
Ở dưới tầm mắt nóng rực của Ninh Úc lui không thể lui, Ninh Tương Y chỉ cảm thấy phòng tuyến tâm lý của mình bị tan rã từng khúc! Hồi lâu... Nàng mới run rẩy nói ra điều bản thân sợ hãi.
Đây cũng là lần đầu tiên, nàng biểu đạt sợ hãi của nàng với người ngoài.
“Ta sợ…”
Nàng sợ, cái này có thể tin hay không, có tin hay không cũng không quan trọng!
Nàng vì yêu hắn, nên một chút cũng không muốn tổn thương hắn...
Nghĩ như vậy, nàng gần như năn nỉ nói, “để ta đi đi... Ta không muốn tổn thương ngươi… Van xin ngươi!”
Ninh Úc nắm thật chặt tay nàng! Một chút cũng không nhường!
“Đừng rời bỏ ta!” Hắn yêu thương nhìn nàng, “Hãy xem như vì ta mà ở lại, được chứ?”
Ninh Tương Y mím miệng, “… Ta thật sự sợ hãi.”
Ninh Úc nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, “Đừng sợ, mặc kệ đã từng xảy ra chuyện gì, nàng đã có ta, ta sẽ bảo vệ nàng. Nhưng nàng rời đi, ta sẽ mất đi tất cả...”
- ---------------------------