Đã nhiều ngày hắn tâm tình nóng nảy, Tuyết Sắc không dám đến dây dưa, trực tiếp thầm lặng biến mất.
Ninh Úc nghĩ thầm, cũng không biết cánh tay bị bóp nát kia của hắn có hồi phục không, nếu thương tích như vậy cũng có thể hồi phục, như vậy hoàng tỷ rất có khả năng cũng có loại năng lực thế này.
Ninh Tương Y nằm ở thạch thất, dưới thân chính là khối thánh thạch màu đen rất lớn kia.
Ninh Tương Y ghé mặt vào xem bên trên, phát hiện bên trong nó thật sự có một đồ vật sáng lên, cái kia chính là thạch tâm sao? Nghe nói là đi theo nàng cùng nhau xuất hiện?
Thực sự có ý gì đó!
Còn giấc mộng kia….. Giấc mộng kia thật sự là kiếp trước sao? Nếu thật là cảnh tượng kiếp trước thì tốt rồi, nàng khai sáng thái bình thịnh thế, mà không phải làm thế giới vỡ nát.
Hơn nữa người nàng ghét nhất cũng đều đã chịu trừng phạt, nàng cảm thấy mãn nguyện!
Nghĩ như vậy, Ninh Tương Y hôn “Chụt” một cái lên thánh thạch!
Hy vọng những việc ngươi dẫn ra đi xem đều là thật sự! Bất quá mặc kệ có phải sự thật hay không, có thể nhìn cảnh tượng kia, ta đều cảm tạ ngươi.
Hôn xong, một lúc sau, Ninh Tương Y liền nhìn thấy dưới thân thánh thạch có rất nhiều thứ toàn thân tuyết trắng, có hình cái nấm, hay đây là tuyết linh chi phụ hoàng nói, hai mắt Ninh Tương Y sáng ngời! Phụ hoàng được cứu rồi!
Nàng lấy không ít đặt ở không gian, một cục đá cuối cùng trong lòng đã rơi xuống đất!
Chuyến đi này đã đạt được mục tiêu, nàng vui rạo rực, ngoan ngoãn nằm lại trên giường đá chờ Ninh Úc, không thể không nói, tảng đá này làm nàng có cảm giác thân thiết không thôi!
Ninh Úc trở về nhìn thấy bộ dạng nàng như vây.
Ninh Tương Y ngồi trên giường đá đọc sách, hai cẳng chân trắng như tuyết hiện ra, bởi vì quần Ninh Úc cho nàng thật sự quá dài, cho nên ở bên dưới trường bào của Ninh Tương Y là không có mặc quần…… Từ từ, không chỉ không có quần, phần trên nàng cũng không mặc yếm…… Ninh Úc nháy mắt đỏ mặt!
Ngửi được mùi hương, Ninh Tương Y lọ ngẩng đầu, nhìn thấy Ninh Úc đã trở lại, trước mắt sáng ngời!
“Sao nhanh vậy! Hít hà” Nàng cái mũi nhỏ giật giật, hô lớn! “Ai nha! Gà nướng! Ta thích nhất ăn thịt gà nha!”
Ninh Úc vội vàng đi lên trước, hắn đi ra ngoài không chỉ tìm thức ăn, lại còn tắm rửa sạch sẽ, cả người toát ra thanh khí, lại biến thành nam nhất đẹp đẽ lạnh lùng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nhỏ!
Hắn đem Ninh Tương Y ôm vào trong ngực, quyết tâm không để nàng động một chút tay chân, mà để nàng dựa vào chính mình, hắn xé thịt gà thành từng miếng nhỏ, thổi cho nguội, đặt vào miệng nàng.
Sao lại có cảm giác quen thuộc như nuôi thú cưng vậy?!
Ninh Tương Y lắc đầu, nỗ lực ném đi ảo giác này! Nàng duỗi tay sờ sờ Ninh Úc cằm, mồm miệng không rõ hỏi.
“A…… Làm thế nào ngươi cạo được râu?”
Hay là Ninh Úc mang theo dao cạo râu?
Ninh Úc mặt hơi bối rối, không có trả lời, ngược lại lại đút một miếng thịt vào miệng nàng.
Thấy nàng ở trong lòng ngực hắn, một lúc lại sờ sờ chỗ này, một lúc lại nhìn chỗ kia, Ninh Úc có chút không được tự nhiên, thân thể dần dần có phản ứng, hắn không dám nói, nàng mới tỉnh lại, hắn muốn kiên nhẫn một chút.
Ai da…… Chăm sóc hoàng tỷ này giống như chăm một tiểu yêu tinh, Ninh Úc tỏ vẻ mong chờ đối với cuộc sống hôn nhân có vẻ khắc nghiệt của mình trong tương lai!
Ninh Tương Y đột nhiên nghĩ đến cái gì! Ăn ăn, lòng bàn tay vừa chuyển, liền lấy ra một món điểm tâm!
Ninh Úc thần sắc không thay đổi, chỉ tiếp tục đút nàng ăn thịt, rồi giờ dùng điểm tâm đầy dầu mỡ.
Ninh Tương Y ngồi dậy, cùng hắn hai mặt nhìn nhau.
“Xảy ra chuyện gì?” Ninh Úc chớp chớp cặp mắt mặc ngọc xinh đẹp kia, thanh âm quạnh quẽ lại ôn nhu đến phảng phất có thể mềm thành nước.!
Ninh Tương Y tinh tế đoan trang nhìn mặt hắn, lúc này Ninh Úc không có cảm giác tà ninh trương dương bén nhọn như kiếp trước! Lại nhiều hơn một chút sự quạnh quẽ ôn nhu sạch sẽ, thật giống như sen trắng núi tuyết, làm người ta không dời được tầm mắt.
Ninh Tương Y thở dài, mặc kệ là Ninh Úc 17 tuổi, hay là Ninh Úc 30 tuổi đều có vẻ đẹp như nhau!
Chỉ là Ninh Úc 30 tuổi, vẻ đẹp hắn toát ra ma lực, làm tim mọi người đập nhanh, mà Ninh Úc trước mắt, vẻ đẹp của hắn cùng sự ôn nhu lại chỉ đối với một mình nàng, loại cảm giác này…… Thật là tuyệt vời!
Ninh Tương Y cười xấu xa, đem điểm tâm đút đến miệng hắn.
“Xem ngươi một miếng cũng không ăn, ngươi cũng ăn đi.”
Ninh Úc không cảm thấy có vấn đề, mặt không đổi sắc cắn một nửa điểm tâm, lại đút một miếng thịt vào miệng Ninh Tương Y.
Ninh Tương Y phồng lên quai hàm, một bên ăn thịt, một bên quan sát cảm xúc trên mặt hắn, thấy hắn là thật sự không có chút khó chịu nhai nuốt điểm tâm xuống, Ninh Tương Y có chút kinh ngạc, Ninh Úc lại đem toàn bộ điểm tâm còn sót lại trong tay nàng đưa vào miệng.
Cảm giác ngọt ngào lan rộng trong miệng …Ninh Úc đã quen rồi.
Ninh Tương Y đột nhiên hỏi.
“Ninh Úc…Ngươi có thực sự là ghét đồ ngọt không?”
Sau khi Ninh Tương Y hỏi ra lời này, biểu tình có chút bất lực…… Nàng thật không phải một người có tư cách nuôi dưỡng người khác, nhiều năm như thế, thế nhưng đến khẩu vị của hắn nàng cũng không biết rõ, thực sự còn cho rằng, chính mình thích ăn cái gì, hắn liền thích ăn cái đó….. Thật sự rất thất bại quá……
Ninh Úc ngẩn người, sau đó không biết nên lắc đầu hay gật đầu, hắn trời sinh chán ghét đồ ngọt, chính là chỉ cần nàng nói, cho dù là độc dược hắn cũng sẽ mặt không đổi sắc mà ăn.
Thấy Ninh Tương Y mang bộ dạng tự trách, hắn mỉm cười, trong nháy mắt lại trở nên ôn nhu, đem nàng tiếp tục ôm vào trong l*иg ngực, lại đút nàng chút thịt.
“Sao tự nhiên nàng lại hỏi chuyện gì?”
Trên tay Ninh Úc có vết thương, cho nên lúc ôm nàng rất cẩn thận, giọng nói cũng ngọt ngào, mang theo không biết bao nhiêu là mềm mại.
“Chỉ là đột nhiên muốn xác định một chút thôi……” Ninh Tương Y rầu rĩ trả lời nói, lúc ăn thịt cũng không còn vui sướиɠ. Nàng không quên được, ở trong mộng, ở đại điện, Ninh Úc một chân đá văng Diệp Khuynh Vãn.
–bản vương ghét nhất đồ ngọt! Ngươi mỗi một lần đều bưng món ăn ghê tởm kia cho bản vương ăn, bản vương liền sẽ càng chán ghét ngươi một thêm một chút! Bản vương là đối với người khác biệt, bản vương đặc biệt Giờ chán ghét ngươi!!
Ninh Tương Y như thế tưởng tượng, không khỏi càng thêm uể oải, nàng tưởng rằng nói cho chính mình đó là mộng, Ninh Úc từ nhỏ bị nàng ép dùng điểm tâm nhiều lần như vậy, nếu hắn thật sự chán ghét đồ ngọt như thế, có phải hay không… Trước kia cũng chán ghét nàng?
Ninh Tương Y rùng mình một cái, nháy mắt ủy khuất.
Nhìn nàng tưởng tượng sự việc, đều nghĩ đến si ngốc, Ninh Úc đem thịt gà đưa đến bên miệng, nàng cũng không mở miệng, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, tựa hồ còn ủy khuất.
Ninh Úc mỉm cười, có đôi khi hắn thật sự hận không thể mở ra trong l*иg ngực tiểu yêu tinh kia nhìn xem, nhìn xem nàng mỗi ngày trong đầu có cái gì thú vị.
Hắn thở dài, cuối cùng nhẹ giọng nói. “Ta trời sinh không thích đồ ngọt.”
Quả nhiên! Ninh Tương Y khóc không ra nước mắt, quả nhiên không phải mộng! Làm sao bây giờ! Ninh Úc có phải sẽ cảm thấy nàng đối với hắn một chút cũng không có lòng! Nhiều năm như thế, thế nhưng nàng không hề để tâm đến chi tiết này!
Thấy bộ dạng nàng hoảng loạn, Ninh Úc nhịn không được cúi đầu hôn trán này.
“… Thế nhưng là mỗi lần nàng đút ta ăn điểm tâm, trên đó đều lưu lại hương vị của nàng, làm ta gấp không chờ nổi muốn đem điểm tâm ngón tay nàng cùng nhau nuốt vào, làm gì còn tâm trạng quan tâm nó ngọt hay không ngọt?”
- ---------------------------