Ninh Úc rất có hứng đùa cợt nàng.
“Ta có ích! Ta có tác dụng!” Diệp Khuynh Vãn hai mắt sáng lên, vội vàng nói.
Nhưng nàng há to miệng, không thể nói không ra vế sau, nói phụ thân nàng là quốc trượng, là Trấn Quốc Hầu? Nhưng so quyền thế, trong thiên hạ, ai hơn được nhϊếp chính vương?
Người ta nói Ninh Úc làm cọc ngầm cho nàng? Nhưng rõ ràng hoàng đế cũng phải sắp bị bãi miễn! Nàng còn có thể làm được gì?
Diệp Khuynh Vãn vắt hết óc, cuối cùng quyết định chắc chắn! Sợ hãi nói.
“Ninh Úc… có phải người bởi vì ta luôn hướng về Ninh Giác, cho nên ghen hay không? Ngươi muốn ta, ta sẽ cho ngươi được không, đêm nay liền cho ngươi!”
Diệp Khuynh Vãn vẫn cảm thấy Ninh Úc có tình ý với nàng, cho nên nàng luôn nói với Ninh Úc, nàng luôn nói với hắn yêu Ninh Giác như thế nào, trong lòng lại nghĩ rằng, đối với nam nhân mà nói không chiếm được mới là thứ tốt nhất, nhất là nam nhân như Ninh Úc!
Nàng muốn làm Hoàng hậu, lại muốn có Ninh Úc.
Bây giờ tình huống như vậy, vì giữ mạnh, nàng cũng không lo được nhiều, dung mạo của nàng tuyệt sắc như thế, Ninh Úc… Nhất định là tức giận! Bây giờ nghe thấy nàng hồi tâm chuyển ý, hắn nhất định sẽ tha thứ nàng!?
Diệp Khuynh Vãn càng nghĩ càng thấy phải! Ninh Úc muốn tạo phản thành công, chính là vì muốn đường đường chính chính có được nàng!
“Ninh Úc…”
Nàng càng nghĩ càng hưng phấn, cả người đứng lên dựa vào người Ninh Úc, “Nhưng thật ra là ta thích ngươi...”
Thế nhưng nàng đang định dựa vào Ninh Úc, nhưng Ninh Úc dùng hai ngón tay, chống tràn nàng đẩy ra, từ chối bị nàng tới gần. Đáy mắt là chán ghét không thể che giấu.
“Muốn cho bản vương à? Vậy bây giờ có thể, cởϊ áσ cởi dây lưng cho bản vương nhìn không?”
Diệp Khuynh Vãn sững sờ, cảm thấy Ninh Úc bởi vì luôn cực khổ chịu đựng không có được, cho nên cố ý nhục nhã nàng! Nhất định là như vậy! Nàng đã điên rồ, thực tế không chịu tiếp nhận sự thật Ninh Úc không yêu nàng!
Thấy Diệp Khuynh Vãn sắc mặt tái xanh, mặt giãy dụa, cuối cùng lại thật sự bắt đầu cởϊ áσ nới dây lưng! Người ở chỗ này đều kinh ngạc! Bọn họ không ngờ quý nữ xuất thân được quý tộc giáo dưỡng, vậy mà vì mạng sống, ngay trước mặt chồng mình thông đồng người khác không nói, còn phóng đãng rẻ mạt không chịu nổi!
Phượng bào màu đỏ từng lớp từng lớp rơi xuống, Diệp Khuynh Vãn sợ hãi đứng ở đó, mặt đỏ như máu!
Nàng nhìn Ninh Úc, chờ đợi Ninh Úc sẽ đến ngăn nàng lại, nói với nàng, hắn không tức giận, nàng vẫn là nữ nhân hắn yêu nhất!
Thế nhưng không có, Ninh Úc chỉ cười chế nhạo liếc mắt qua nàng, nhìn nàng cởi phượng bào xuống lộ ra bộ quần áo màu trắng bên trong, mới cười nói với Ninh Giác.
“Nhìn đi, đây chính là nữ nhân người thà rằng bỏ rơi Ninh Tương Y cũng phải giữ lại.”
Hắn mặt mày đắc ý, không ai đoán được tâm tư của Ninh Úc, không biết hắn làm như thế, rốt cuộc là muốn nhục nhã Ninh Giác, hay vì bất bình cho Ninh Tương Y…
Không ai biết, hắn nhìn Diệp Khuynh Vãn, đột nhiên nghĩ đến Ninh Tương Y lúc trước mang một thân y phục đỏ, giống như ánh sáng mặt trời, sau đó tự dưng cảm thấy Diệp Khuynh Vãn mặc đồ đỏ quá xấu, quả thực làm bẩn màu sắc này! Cho nên muốn khiến nàng cởi ra, chỉ thế thôi.
Ninh Giác nghe vậy, giương mắt nhìn Diệp Khuynh Vãn một chút, sắc mặt không vui không buồn.
Vẻn vẹn một chút, Diệp Khuynh Vãn liền dừng lại, sắc mặt trắng bệch đứng ở nơi đó.
Phượng bào trên mặt đất thật giống như đang giễu cợt nàng có bao nhiêu ngu ngốc!
Nàng cuối cùng đã rõ, Ninh Úc căn bản không yêu nàng, Ninh Úc chỉ là đang đùa cợt nàng!
“Vì sao?”
Nàng không hiểu, nhìn qua mặt Ninh Úc, “Ngươi… Ngươi rõ ràng đối xử tốt với ta như vậy! Rõ ràng chỉ đối tốt với mình ta như vậy!… Chẳng lẽ tất cả thật sự chỉ vì lợi dụng ta? Ta không tin!!”
Nàng muốn rách cả mí mắt, lớn tiếng chất vấn! Người chung xung đều dùng ánh mắt chán ghét và chế nhạo khiến nàng sắp nổi điên!
“Không thể nào! Ngươi...Ngươi rõ ràng thích ta mà! Ninh Úc!” Diệp Khuynh Vãn lại một lần nữa quỳ trước mặt hắn, lần này, nàng khóc không để ý hình tượng chút nào! Vô cùng hốt hoảng níu lấy vạt áo hắn nhanh chóng nói.
“Chúng ta đã từng có nhiều quá khứ như vậy! Ta thường xuyên đến thăm người, vì ngươi tự tay làm canh, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?!”
Ninh Úc hơi không kiên nhẫn, hắn nhìn nữ nhân này.
“Thích ngươi? Bản vương sẽ đem người mình thích đưa đến trên giường nam nhân khác sao?”
Thật sự là buồn cười, cho hắn là thánh hay sao? Hắn đã thích ai, thà rằng chết! Cũng không bao giờ trao nàng cho người khác.
“Còn nữa!”
Hắn mặt lạnh giật lại vạt áo! Ánh mắt chán ghét kia rơi ở trên người nàng tựa như tra tấn!
“Bản vương ghét nhất đồ ngọt! mỗi lần ngươi bưng thứ buồn nôn kia đến để bản vương ăn, bản vương sẽ càng chán ghét người thêm! Bản vương đối xử với ngươi khác biệt, là vì bản vương đặc biệt – căm ghét ngươi!!”
Hắn đưa chân đạp lăn Diệp Khuynh Vãn!
“Ngươi đã không chọn, vậy thì mỗi kiểu chết đều thử một lần đi!”
Dù sao trong tay hắn có Linh dược, cam đoan nàng chưa nếm thử xong sẽ không chết được!
“Không!”
Diệp Khuynh Vãn hét thảm, muốn túm quần áo Ninh Úc, lại bị người khác kéo ra! Mũ phượng của nàng bởi vì nàng giãy dụa rồi hung hăng đập xuống đất! Nàng vốn là nhân vật chính đêm nay! Là nữ nhân tôn quý nhất toàn bộ Đại Dục! Đây không phải kết cục của nàng!
Diệp Khuynh Vãn miệng bị bịt lại, Ninh Úc lúc này mới cảm thấy không khí hơi yên bình, thuộc hạ đưa khăn ướt tới, hắn cẩn thận sát khuẩn chính tay mình, giống như người Diệp Khuynh Vãn có như bệnh dịch.
Thấy Ninh Giác vẫn một dáng vẻ hồn siêu phách lạc, Ninh Úc không nhịn được mỉa mai, “Nữ nhân của ngươi thật sự làm cho người khác buồn nôn!”
Ninh Giác đột nhiên cười, đúng, ông trời sắp đặt ban cho hắn viên ngọc sáng, hắn lại dùng minh châu đổi lấy con cá thối!
Lúc này lòng hắn xám như tro, đã không cần gì khác, “Ninh Úc... Được làm vua thua làm giặc, trẫm không còn lời nào để nói.”
Hắn cúi đầu xuống, trên thân đều là tử khí muốn chết..
“Chỉ cầu sau khi trẫm chết... Người có thể đem trẫm, chôn cùng Y nhi…”
Đây là thỉnh cầu cuối cùng của hắn, kiếp này bỏ lỡ, hắn liền mong mỏi kiếp sau, hắn thề rằng, hắn kiếp sau nhất định sẽ không đối xử với nàng như vậy! Hắn nhất định sẽ không phụ lòng nàng...
Ninh Úc cười một tiếng quỷ dị. c
“Yên tâm, bản vương nhất định sẽ làm cho Hoàng hậu của ngươi, được chôn cùng ngươi!” Ninh Úc thấy Ninh Giác một dáng vẻ an tâm, ác liệt nói, “À mà, Diệp Khuynh Vãn mới là Hoàng hậu của ngươi!”
Ninh Giác sững sờ, kinh hoàng!
“Ninh Úc!”
Thế nhưng hắn đưa tay đã muộn, Ninh Úc đã đứng dậy bỏ đi, góc áo hắn cũng không bắt kịp.
Cấm quân nháy mắt bao vây nơi này, bắt đầu quét sạch.
Người thuận thì tha người chống thì chết, Ninh Úc đứng ở cổng Chiêu Dương Điện, nghe tiếng ồn ào sau lưng, nhìn lên trăng sáng trên trời, lạnh lùng nghĩ.
Ninh Giác nghĩ đến thật tốt, hắn thật sự cho rằng, ông trời sẽ đem một bảo bối, liên tiếp ban cho cùng một người sao?
Ninh Úc thừa nhận hắn đố kị với Ninh Giác! Vì sao hắn lại có vận mệnh tốt như vậy? Có một nữ nhân như Ninh Tương Y ngu ngốc vô hạn hi sinh cho hắn?
Nếu khi còn bé, hắn cũng có thể có một người đối xử với hắn như vậy, hắn nghĩ… Hắn thà phụ lòng thiên hạ, cũng sẽ không phụ nàng...
Lập tức, Ninh Úc cười lạnh, hắn cảm thấy cử chỉ mình thật điên rồ, lại sinh ra ý nghĩ buồn cười như thế!
Thế giới này âm u tàn nhẫn, vặn vẹo ghế tởm! Muốn sống sót, tốt nhất chính là đem tất cả sinh mạng mọi người nắm trong tay!
Nghĩ lại những năm sống trong Lãnh Cung kinh khủng như thế nào, hắn đã sớm gϊếŧ sạch Lãnh Cung! Không để một người nào sống!
Cho nên hắn không cần những người làm bộ làm tịch đồng cảm, càng không cần ấm áp!
Hắn chỉ cần người khác sợ hắn! Muốn tất cả mọi người đều kính nể hắn! .
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
- ---------------------------