Hắn “Vụt” một tiếng rút kiếm ra chỉ vào người áo đen!
“Ta mặc kệ người dùng cách gì! Cứu nàng tỉnh lại nhanh!”
Người áo đen kia giật mình! Muốn lui về phía sau, lại bị sát khí trên người Ninh Úc trấn áp! Mồ hôi lạnh một chút chảy ra, trên miệng hắn vẫn đang mang nụ cười cứng đờ.
“… Không có… Ta cũng không có cách nào…”
Yết hầu hắn nhấp nhô, nuốt một ngụm nước bọt, “Chỉ có thể dựa vào chính nàng... Nàng… Là Cố Quốc công chúa danh tiếng vang dội, một chút ảo giác này... Chắc chắn không làm khó nàng đâu…”
Ninh Tương Y đột nhiên la lên một tiếng đau đớn, Ninh Úc giật mình vội vàng đi xem nàng, đã thấy nàng mồ hôi chảy càng ngày càng nhiều! Khuôn mặt nhỏ tái nhợt như thế sẽ chết đi!
Hắn nhớ vừa nãy Ninh Tương Y la lên, nói không muốn hắn gϊếŧ nàng… Hoàng tỷ vì sao lại mơ tới hắn muốn gϊếŧ nàng? Điều đó căn bản không có chút khả năng nào!
Ninh Tương Y máu bên trong miệng chảy ra, là vì Thu Hành Phong ở trong ngực nàng đột nhiên tỉnh lại, còn hung hăng đâm nàng một kiếm, khiến nàng kém chút chết đi! Sau đó giống như không quen biết nàng, điên cuồng đuổi gϊếŧ nàng!
“Ninh Tương Y, ngươi gϊếŧ đồ đệ của ta, lại gϊếŧ sự phụ ta! Ta muốn người đền mạng!”
Hai mắt hắn đỏ lên! Kiếm mỗi một lần vung lên đều để lại vết thương trên người nàng, mỗi một lần đều sẽ khiến nàng đau thấu tim gan!
Nhiều lần, Ninh Tương Y muốn chết đi coi như xong! Thế nhưng trong lòng nàng dường như có một giọng nói mơ hồ, khiến nàng một mực bò tới phía trước, muốn chạy trốn!
Ta muốn sống!
Ta phải sống!
Nhất định phải còn sống!
Nhưng phía trước là vách núi, đã không còn đường để trốn!
Nàng xoay người lại, Thu Hành Phong cười lạnh, trực tiếp một kiếm đâm mạnh xuyên bụng của nàng! Găm nàng trên mặt đất! Mặt của hắn, thật giống như sương mù bịt kín không thấy rõ.
“Không có người nào hi vọng ngươi còn sống, toàn thế giới đều ngóng trông người chết!”
“Không…”
Ninh Tương Y híp mắt, lúc này máu tươi không ngừng tuôn ra, nàng cảm giác mình gần như không thở được, thân thể cũng dần dần cứng đờ chết lặng!
“Ta phải sống.”
Vì cái gì đây?
Vì sao rõ ràng nàng cũng rất mệt mỏi, cảm thấy sống không còn ý nghĩa, nhưng vẫn muốn sống như vậy?
Lúc này, đột nhiên có một sự ấm áp bao trọn nàng, nàng đột nhiên cảm thấy có thể thở, toàn thân cũng không còn cứng đờ.
“Bởi vì,… Ta muốn nàng còn sống!”
Một giọng nói, phảng phất từ phía bên cạnh truyền đến, lại tiếp tục hét lên ở bên tai nàng! Khiến nàng nhắm hai mắt lại, không còn thấy gì.
“Chúng ta còn chưa thành thân.”
Đúng vậy… Nàng còn muốn thành thân, nhưng là… Cùng ai?
“Chúng ta, còn phải có những hài tử đáng yêu!”
Nàng… Muốn sinh hài tử cho một cô người… Người kia nói, hắn muốn một nam một nữ, nam hài và hắn cùng nhau bảo vệ nàng, nuông chiều nữ hài, giống như hắn yêu thương nàng.
Người kia...
Là ai?
Nàng lần nữa mở mắt ra, đã thấy có một người mặc cảm bào màu đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng không thấy rõ mặt của hắn, nhưng hắn lại dùng lưng mình, ngăn cản Thu Hành Phong tấn công nàng!
“Cẩn thận!” Nàng vô thức hộ!
“Đừng sợ..” Dáng vẻ của người kia dần dần rõ ràng, dung nhan hắn thật là đẹp.. Thật giống như trang đẹp nhất bên trong một chương vẻ đẹp, lại giống bông tuyết, ánh sáng mặt trời chiếu lên bông tuyết một chút óng ánh, lạnh lùng, lại hiền hoà.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái trên môi nàng, mà phía sau hắn, kiếm của Thu Hành Phong cũng hung hăng đâm xuống!
“Đều là giả thôi.”
Ở giữa môi với răng hoà quyện, giọng nói hắn tựa như ảo mộng, lại làm cho tim Ninh Tương Y bỗng nhiên nhảy một cái!
Hắn cầm tay nàng, chậm rãi đặt lên l*иg ngực của mình…
“Ta là thật.”
“Ninh Úc!”
Ninh Tương Y thở nhẹ một tiếng đột nhiên mở mắt ra, liền thấy Ninh Úc thật sự đang hôn nàng!
Thấy nàng tỉnh lại, hắn chẳng những không rời đi! Ngược lại còn hôn thật sâu!
Ninh Tương Y bị hắn ôm thật chặt, bị hắn dùng sức hôn mạnh, hôn đến không thở nổi! Có trời mới biết.. Lúc Ninh Úc phát hiện thân thể nàng lạnh ngắt, hơi thở cũng sắp ngừng lại, hắn đã sợ hãi bao nhiêu?
Đến cùng là nàng sợ hãi cái gì, sẽ khiến cho nàng hận không thể chết đi? Nàng còn có hắn mà! Nàng tại sao phải sợ?
Nụ hôn kết thúc, Ninh Úc nghiêm túc trừng mắt nhìn nàng!
Ninh Tương Y vô thức rụt cổ một cái, lúc này cơ thể nàng dần dần có lại sức lực, trong ngực hắn trung thực như chim con!
“Ninh Tương Y, nàng đã sợ cái gì?!”
Ninh Tương Y bờ môi giật giật, muốn nói gì đó, lại không biết bắt đầu từ đâu!
“Ta mặc kệ nàng sợ cái gì!” Ninh Úc lớn tiếng, nghiêm khắc nói với nàng!
“Sau này gặp lại dạng chuyện này, trong lòng nàng chỉ cần nghĩ đến một chuyện! Đó chính là tin tưởng ta! Bất luận như thế nào, dù ta chết cũng sẽ không làm tổn thương nàng! Còn nữa, chỉ cần ta còn sống, sẽ là không ai có thể tổn thương nàng! Người không được, Thần Ma cũng không được!”
Ninh Tương Y bị hắn quát lớn đến sững sờ, nhưng sự bất an trong lòng giống như nháy mắt biến mất, nàng ở trong ngực hắn cọ cọ, có chút uất ức nói.
“Ta xin lỗi “
Không phải nàng cố ý muốn hoài nghi hắn, rõ ràng nàng nói phải quên…
Lúc này, một giọng nói đột ngột chen vào.
“Ha haa, tiểu nha đầu, ta rất hiếu kỳ ngươi vừa mơ cái gì, sao ở trong mơ, giống như có rất nhiều người muốn gϊếŧ ngươi vậy.”
Ninh Úc trừng mắt liếc hắn một cái, “Muốn ta bẻ gãy cái tay kia của ngươi không?”
Người kia thật biết điều sờ mũi một cái, tránh đi sang một bên.
Ninh Tương Y hiếu kì trừng mắt nhìn, không nghĩ đến người này có thật, mà lại, hắn giống như Ninh Úc, đều không bị quấy nhiễu..
“Ngươi thật sự là ca ca của ta?”
Ánh lửa chiếu đến mặt của người kia, hắn cười cười, “Không thể giả được!”
Ninh Tương Y lại nhìn xung quanh, nơi này giống như là một cái hang động tự nhiên, tứ phía đều là vách núi cao, xung quanh có không ít cây cối, rõ ràng rất nhiều năm không ai đặt chân qua…
“Chúng ta tiến đến rồi?”
Người kia nghe vậy lập tức ủ rũ, “Đúng rồi… Đã đến, bởi vì lối ra đã sụp đổ, có người muốn cho chúng ta chết ở đây.”
Xem ra đều là tên mù loà kia giở trò quỷ!
Ninh Tương Y nghiến răng nghiến lợi, “Nếu hắn đưa tới đây, người nhất định cũng là người dòm ngó bảo tàng, nếu không tên mù sẽ không cần để người chết tại đây! Ngươi có mục đích gì, ai phái ngươi tới?”
Hắn tựa hồ có chút oan uổng, hồi lâu mới thấp giọng nói...
“Ta không phải đến cướp bảo vật với ngươi...”
Hắn cau mày, giọng nói nhỏ hơn.
“Truyền Thuyết lúc trước nói trong thánh địa... Dựa vào bảo vật, có thể nghiên cứu ra loại thuốc khiến thần kinh con người tỉnh táo… Ta muốn cái đó...”
Trong lòng Ninh Tương Y bắt đầu không để ý hắn nữa, ai ngờ đối phương lại thấp giọng nói.
“… Mẹ ta... Bởi vì bị người khác tra tấn quá lâu, điên rồi, nghe nói thuốc kia... Có thể khiến người ta khôi phục thần trí.”
Ninh Tương Y vốn muốn cười, nhưng đột nhiên nghĩ đến gì đó, lo lắng hỏi.
“Khôi phục thần trí? Có ý gì?”
Nam tử kia liếʍ môi một cái, “Đã từng có người thấy, trong thánh địa một đứa ngốc bẩm sinh đã được chữa khỏi! Cho nên thuốc kia, đối với mẹ ta chắc chắn có tác dụng!”
Tay Ninh Tương Y đột nhiên nắm thật chặt áo Ninh Úc.
“Thật chứ?”
Hắn dùng sức gật đầu!”Bảo tàng Tuyết Tộc không phải là vàng bạc châu báu, mà là bọn họ mượn bảo vật của trăm năm trước từ trên trời rơi xuống, nghiên cứu chế tạo không ít vật hữu dụng, khiến thần kinh tỉnh táo, chẳng qua trong đó là một loại thuốc thôi!”
- ---------------------------