Nói xong, Ninh Úc đưa tay nhận chậu nước trong tay Bạch Khải Du.
Bạch Khải Du chẳng qua được chăm sóc Ninh Tương Y trên một đường, nhưng Ninh Úc, lúc còn rất nhỏ đã bị Ninh Tương Y coi như nô ɭệ, đừng nói là chuyện rửa mặt kiểu này, khi còn bé nắm lấy hắn kỳ lưng cho nàng cũng là chuyện thường xảy ra.
Bạch Khải Du sững sờ, chậu nước liền bị Ninh Úc cướp đi, trong tay hắn không còn, đang thấy không phục, đã thấy Ninh Úc lấy khăn rửa mặt cho Ninh Tương Y, thái độ thân mật kia, động tác thành thạo giống như đã làm qua trăm ngàn lần, khiến Bạch Khải Du nhìn, tâm trạng chìm xuống, cuối cùng chỉ còn lại chua xót.
Ninh Úc vì nàng, có thể không để ý đến tôn nghiêm một Vương gia, ôn nhu tỉ mỉ lau mặt cho nàng, nam nhân như vậy, hắn lấy cái gì để hơn đối phương?
Bạch Khải Du đứng yên thật lâu, nhưng không ai chú ý tới hắn.
Ninh Tương Y còn muốn ăn, nhưng Ninh Úc cảm thấy nàng đã ăn quá nhiều, hơn nữa còn ăn không ít thứ không tốt, cho nên muốn bế nàng đi đánh răng!
“Đừng! Tiểu Ninh Úc, ngươi muốn lật trời có phải không! Ta còn muốn ăn thịt bò kho tương! Đưa cho ta!”.
Ninh Úc mặt không biểu cảm giơ cao đĩa thịt ở trong tay, sau đó La Khải chạy đến trước ánh mắt tức giận Ninh Tương Y lấy đĩa đi, cái khuôn mặt nghiêm túc không lộ ra một nụ cười lấy lòng.
“Công chúa, trên người ngài có vết thương, đại phu nói, ngài không thể ăn những thức ăn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng ngài đã ăn quá nhiều...”
Ninh Tương Y lộ ra biểu cảm nhăn nhó, vừa ngậm ngón tay, vừa uất ức ủy nói.
“Nhưng nó ăn rất ngon…”
Biểu cảm kia, vừa đáng yêu có bao nhiêu, mà muốn có bao nhiêu đáng thương vừa đáng thương bấy nhiêu.
La Khải xin lui, nhưng Ninh Úc còn cứng nhắc!
“Không được, đi đánh răng!”
Vấn đề nguyên tắc, không phải nàng nũng nịu là có thể giải quyết.
“Tiểu Ninh Úc!”
Ninh Tương Y trừng mắt trừng trừng! Rất nhanh lại thua hắn, bất lực rêи ɾỉ, “Ngươi không đáng yêu gì cả... Đệ đệ trước kia nghe lời ta đi đâu rồi? Có phải bị người ăn rồi không?!”
Một bên đám người đều và làm chuyện khác nhưng từng tai người đều vểnh lên nghe lén, nghe vậy tất cả đều đang cười trộm, chỉ có công chúa mới có lá gan hô to kiều này, “Tiểu Ninh Úc, Tiểu Ninh Úc”, bọn họ phải giả vờ như không nghe thấy, nín cười thật vất vả!
Ninh Úc mặt không biểu cảm, lúc nghe được thuộc hạ cười trộm mình rốt cục mặt đen lại, Hoàng tỷ làm quá ầm ĩ, vì muốn bảo tồn chút tôn nghiêm cuối cùng sót lại của hắn ở trước mặt thuộc hạ, hắn một tay đè Ninh Tương Y lại!
Ngay khi mọi người cảm thấy Vương gia sắp làm lớn chuyện, Vương gia tức giận muốn dạy dỗ công chúa!
Ninh Úc nhìn khuôn mặt nhỏ của Ninh Tương Y kia đột nhiên hoảng sợ, uy nghiêm sót lại nháy mắt tan thành mây khói.
“Vậy… Không ăn thịt bò, ăn điểm tâm cũng không được sao?”
Đám người cười ngất!
Thất bại của phu quân! Đây chắc chắn là thất bại của một phu quân!
Bạch Khải Du không nhìn nổi, hắn còn chưa làm thức ăn cho khỉ nhỏ, cho nên quay người đi về lều của mình, kết quả bị một nữ tử chặn lại trên đường đi.
Lê Tú một mặt xoắn xuýt nhìn qua bên kia, “Ngươi nói bọn họ vì sao đều thản nhiên tiếp nhận như vậy, rõ ràng Vương gia và công chúa có quan hệ như thế, những người kia vì sao cũng không dám nói gì, còn muốn tác hợp cho công chúa kia...”
Hắn làm sao mà biết.
Bạch Khải Du tay nắm rèm lều vải dừng lại, nghe đối phương bên kia cười vang, trên trán gân xanh nổi lên.
Hắn nhìn chằm chằm Lê Tú, hồi lâu mới nói, “ khuyên người không nên tính toán khổ cực, chết như thế nào cũng không biết.”
Nói xong, liền đi vào lều vải, bỏ lại Lê Tú đứng tại chỗ, có chút không cam lòng dậm chân!
Thêu áo cưới cho loại nữ nhân này, nàng cảm thấy khó chịu!
Ninh Tương Y được Ninh Úc đút từng miếng, những người khác cũng không dám nhìn Vương gia, đều chú ý đi nơi khác, lúc này, Lê Tú giống như cố ý đi giúp Tiểu Thất nấu canh, Ninh Tương Y lúc này mới chú ý đến, bên cạnh Ninh Úc lại có nữ nhân!
Nếu Lê Tú biết Ninh Tương Y bây giờ mới phát hiện nàng, chắc chắn là muốn khóc.
“Nàng là ai?”
Ninh Tương Y nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, đột nhiên mềm giọng hỏi Ninh Úc.
Chuyện thành thân, Ninh Úc định cho Ninh Tương Y một bất ngờ, cho nên liền nói, “Không cần để ý đến nàng ta.”
Ninh Tương Y nhìn chằm chằm Lê Tú, khiến Lê Tú hết sức khó xử, một bộ dạng bứt rứt, giống như Ninh Tương Y hung ác lắm, nhưng trong trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ, công chúa nhất định là đang ghen tức, nghe nói bên cạnh Vương gia từ trước tới bây giờ đều không có nữ nhân, cho nên công chúa nhìn thấy nàng chắc chắn là ghen tức, khó chịu muốn nổi giận lên với nàng! Lúc đó Vương gia sẽ giúp nàng! Dù sao nàng cũng chưa từng phạm sai lầm.
“Nàng hình như không phải người Đại Dục, chúng ta phải dẫn nàng về Đại Dục sao?”
Ninh Úc gật gật đầu.
Lê Tú ở trong lòng càng thêm nhảy cẫng! Nổi giận đi, bên cạnh người mình thích đột nhiên có thêm một nữ nhân, làm sao có thể không tức giận? Vừa hay để Vương gia nhìn thấy bộ dạng nàng cố tình gây sự!
Thế nhưng Ninh Tương Y chỉ “A” một tiếng, liền tiếp tục vùi đầu ăn điểm tâm, bỏ Lê Tú đứng ở kia, vô cùng xấu hổ.
Ninh Úc phất tay để nàng xuống dưới, Ninh Tương Y không phản ứng chút nào, nhưng trong lòng lại rất kỳ lạ.
Kiếp này đúng thật là có rất nhiều chuyện khác nhau, không chỉ có những người không hiểu thấu muốn đối phó nàng, cả người không nên xuất hiện cũng xuất hiện rồi.
Ví dụ như Lê Tú này, nàng hẳn là đệ nhất trong tú phường của Ngọc Kỳ! Nhưng bây giờ lại đến bên cạnh Ninh Úc…
Lúc này Ninh Úc còn nói chuyện Tuyết Tộc, hắn không nói Tuyết Tộc nói cái gì, chỉ nói Tuyết Tộc dụng ý muốn hạ độc hắn, sau đó bị hắn phát hiện, đến nay hai người kia vẫn còn bị giam giữ dưới tay hắn!
Ninh Tương Y bất lực rêи ɾỉ, phụ hoàng bên kia còn không biết nên giải quyết như thế nào, ai còn để ý tới Tuyết tộc đột nhiên xuất hiện này, mà Ninh Úc còn nói, bọn họ căm hận nàng, bởi vì nàng không giúp Tuyết Tộc báo thù…
Ninh Tương Y chỉ muốn trợn mắt trừng ông trời một cái, đây là chuyện gì.
Không nghĩ ra thì khỏi cần nghĩ, dù sao người còn ở trong tay Ninh Úc, đến lúc đó nàng tự đi hỏi chuyện bọn họ.
Một đoàn người ra roi thúc ngựa, rất nhanh đã vào biên giới Đại Dục.
Trong lúc đó, lúc đi ngang qua Long Thành Doanh đã ổn định, Ninh Tương Y đem Bạch Khải Du trả về chủ cũ giao cho Bạch Quý, còn Bạch Quý nhìn Ninh Úc một chút, lại nhìn con trai mình một chút, cũng không có biểu hiện gì, chỉ nói tình hình của Liễu Kình rất bị thảm, còn nói, hắn đã cùng với Thái Thái mới tới của Triệu Thành bàn xong hiệp ước, lập tức sẽ mang binh trở về Triệu Thành.
Ninh Tương Y đối với cách xử lý của hắn rất hài lòng, cũng không đợi lâu, rất nhanh liền rời đi.
Nàng không biết là, sau khi bọn họ đi, Bạch Khải Du vẫn đứng trên sườn núi nhìn theo, nhìn theo nữ nhân kia, rời đi không có chút nào lưu luyến, thầm cười đau khổ…
Đúng thế, ngay từ đầu hắn trong mắt nàng là người thích hãm hại nữ nhân, xem thường nữ nhân, ấn tượng hư hỏng nhưng vậy, chỉ sợ nàng căn bản không ngờ được, hắn sẽ thích nàng?
Đi rồi... Cũng tốt.
Những cái ảo tưởng hư vô mờ mịt kia, cứ như vậy vỡ vụn đi.
Công chúa mỗi một lần về nước, đều không bình thường, nhưng chưa một lần nào, bầu không khí nghiêm trọng như thế.
Cả kinh thành đều đắm chìm trong một bầu không khí khẩn trương lại nguy hiểm, ngay cả dân chúng đều cảm nhận được áp lực này, không dám biểu hiện ra quá vui sướиɠ.
Ninh Tương Y vốn muốn để Ninh Úc đi Lũng thành! Hắn đã đem chuyện sửa đường giao hết cho Bạch Sinh, nghiêm chỉnh mà nói, cũng coi như đại tội.
Nhưng Ninh Úc làm sao bỏ Ninh Tương Y một mình đối mặt với lửa giận của Hoàng đế, cho nên có nói gì hắn cũng đi theo, cùng Ninh Tương Y đi gặp Hoàng đế.
Chiêu Dương Điện bầu không khí một mảnh u ám.
Ninh Tương Y nhìn mái vòm chạm trổ tinh xảo kia, đè xuống tiếng thở dài trong lòng, hỏi lại một lần.
“Phụ hoàng thật sự nói không muốn gặp ta?