Nếu Hoàng tử cưới công chúa, nhiều lắm chỉ bị thiên hạ chế giễu, nhưng Thái tử thì không được, bởi vì Thái tử là Hoàng đế tương lai, đại diện cho thể diện một quốc gia, không cho phép có vết dơ!
Vì sao?
Ninh Giác nhắm mắt lại, cuối cùng cười trào phúng.
“Làm Thái tử, thật sự là một gánh nặng, khi còn bé, ta vì vị trí này lo được lo mất, bên cạnh ta tất cả mọi người vì ta ở vị trí này, đều tôn trọng, nhưng nếu ta không làm Thái tử, ngươi có thể mắt nhắm mắt mở với ta, để ta có thể theo đuổi nữ nhân ta muốn, ta thà rằng không làm cái Thái tử này!”
Ninh Kham tối sầm mặt lại.”
“Phụ hoàng!”
Ninh Giác đột nhiên hô to một tiếng! Ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hắn!
“Các ngươi đều cảm thấy được làm Thái tử là vinh quang, lúc sinh ra đời giao phó cho ta cái gánh nặng này, nhưng đã từng hỏi qua có muốn hay không chưa?”
Ninh Kham bị hắn kêu giật mình! Thật lâu không nói nên lời... Chẳng lẽ làm Thái tử… Không tốt sao?
Hắn nhìn đứa bé trước mặt này, là hài tử được hắn ký thác hi vọng nhất, hắn từ nhỏ đã nghe lời như vậy, ưu tú như vậy, khiêm tốn lễ nghĩa, không kiêu ngạo không cầu thả, lúc trước hoàng hậu phạm sai lầm, hắn lại vì mình là Thái tử nghiêm nghị như vậy, thậm chí nói ra vị trí Thái tử, người người kính nể như vậy, nhưng tâm tư bên trong, kỳ thật đối với hắn thật ra vô cùng gian khổ.
Sau này hắn làm rất tốt, làm một bài thi vô cùng hoàn mỹ. Tiên Hoàng còn nói rằng đời thứ tư hắn là vị vua nhân từ của thiên hạ, Ninh Giác rất tốt, hiền lành nhân từ, được thiên hạ ủng hộ.
Nhưng cuối cùng lại xảy ra sai sót chỗ nào, lại loạn đến mức này?
Giữa hai người chỉ còn im lặng, thật lâu, Ninh Giác dường như cũng cảm thấy mình không nên bộc lộ cảm xúc ra ngoài thế này, cuối cùng thu lại sắc mặt, liền đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống nói.
“Phụ hoàng, Ninh Úc phải trở về, ta cho rằng, ít nhất phụ hoàng phải đối xử như nhau đúng không?”
Hắn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, “Ta đã không chiếm được, nếu vậy Ninh Úc cũng không nên có được, không phải sao?”
Hắn đã nói đến nước này, nếu Hoàng đế không muốn nhìn thấy huynh đệ vì một nữ nhân mà tự gϊếŧ lẫn nhau, thì phải cho hắn công bằng một chút, ngăn cản Ninh Úc đến gần Y nhi!
Về phần khác, hắn tự mình ra tay!
Ninh Giác nói xong, liền ra ngoài, Thường Hỉ thấy Thái tử vừa đi ra, vội vàng đi vào, liền thấy Hoàng đế mất hồn mất vía nhìn chằm chằm tay mình, trên mặt lại sầu khổ.
“Thường Hỉ.”
“Có nô tài.” Hắn vẫn luôn ở đây, hắn vẫn luôn là người trung thành nhất bên cạnh Hoàng đế như một con chó.
“Ngươi nói... Có phải Trẫm sai rồi không?” ánh mắt Ninh Kham hoảng hốt, dường như nhìn thấy chuyện rất lâu trước
“Lúc trước Tuyết Phi thà chết chứ không chịu bỏ hài tử, trẫm không nên mềm lòng... Sau này cũng không nên đưa nàng ra khỏi Lãnh Cung, còn lần trước, phải để nhi nữ uống xong chén canh!”
Thường Hỉ yên lặng nghe, không nói gì.
Ninh Kham tiếp tục nói, “Cái này hẳn là vì thuở thiếu niên trẫm gϊếŧ chóc quá nặng nên bị trừng phạt sao? Lại báo ứng trên hài nhi của trẫm?”
Thường Hỉ lúc này mới lên tiếng.
“Bệ hạ nói đều là đúng, nhưng nô tài cũng có một câu quan trọng muốn nói.”
“Ngươi nói đi.” Ninh Kham nhìn hắn, “Cũng chỉ còn có ngươi, là trẫm có thể tin tưởng một chút.”
Thường Hỉ nói, “công chúa quá mức ưu tú, nàng ưu tú, khiến Đại Dục mấy năm nay phát triển không ngừng, cái thiên hạ thịnh vượng hiện tại, công lao của nàng không thể xóa nhòa, cũng bởi vì nàng quá ưu tú, nam nhi trong thiên hạ đều không tự chủ được bị nàng hấp dẫn.”
Không phải sao, bất kỳ ai cảm thấy mình có một chút sức lực, đều không muốn buông nàng ra.
Thường Hỉ thở dài, “Nhưng chúng ta không thể đã chấp nhận những lợi ích mà nàng mang tới, mà còn căm hận những điều xấu nàng mang lại, chuyện phải thực hiện bây giờ là bốn nước thông thương, làm Ngân Trang xuyên quốc gia, còn có dịch trạm nam bắc, đường quốc lộ...
So với những chuyện này, tội làm loạn lòng người của nàng không có gì đáng nói, chỉ vì bệ hạ mắc kẹt trong đó, vì nó mà phiền lòng nên mới cảm thấy khó chịu, nếu người ngoài biết được, vì muốn bảo toàn cho Thái tử mà gϊếŧ công chúa, chỉ sợ sẽ mang lại hậu quả khó lường”.
Đúng vậy, hắn đã dự cảm Hoàng đế sẽ lại một lần nữa nảy sinh sát ý, nhưng hắn không muốn nhìn thấy cục diện như vậy, cũng chỉ hi vọng, hắn, Hoàng đế có thể hiểu một chút.
Hoàng đế thật lâu không nói gì, sau đó mới nói, “Lui xuống đi.” T
Thường Hỉ nghe lời lui ra, hắn rất lo lắng đối với việc Công chúa sắp trở về.
Hắn hi vọng mấy hài tử kia đều có thể sống thật tốt, bọn họ đều là hài tử ngoan, không nên rơi vào cục diện đau khổ.
Tư Vô Nhan tiễn Ninh Tương Y đến cửa thành, còn Ninh Úc đi cùng Thượng Minh Hi nói vài lời cuối cùng chuyện chính sự.
Ninh Tương Y nói, “Ta đã hứa với Quan Tại Kim, không gϊếŧ Thái hậu, hơn nữa còn hứa hẹn bọn họ có thể ở bên nhau, ngươi cần phải làm như vậy...”
Tư Vô Nhan bất mãn, “Vì sao chuyện ngươi hứa lại muốn ta làm?”
Ninh Tương Y chỉ cười, “Ai bảo người là Hoàng đế Ngọc Kỳ làm gì?”
Nhìn qua, da mặt này của nàng quả thực còn dày hơn tường thành!
Tư Vô Nhan im lặng, nhưng vẫn nói, “Cái nữ nhân điên kia ta đã giao cho Ninh Úc, nàng bên trong đã trúng cổ độc, thần trí không rõ, động cơ không rõ, cho nên người cẩn thận một chút.”
Ninh Tương Y gật gật đầu, “Yên tâm đi, mạng ta lớn, không chết được!”
Lúc này, ở chỗ xa Ninh Úc đang trò chuyện với Thượng Minh Hi có cảm giác gì đó bỗng dừng lại, quay đầu, nhìn về phía Ninh Tương Y cười một tiếng.
Ninh Úc cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Tư Vô Nhan, cái này ý nói ngươi còn muốn lôi kéo Hoàng tỷ nói bao lâu nữa?
Thượng Minh Hi bật cười, “Vương gia bình tĩnh một chút, bệ hạ không có ý gì xấu, hắn chỉ là… Muốn trò chuyện với công chúa lần cuối cùng thôi, dù sao hôm nay từ biệt, cũng không biết còn có cơ hội gặp lại hay không.”
Thương Minh Hi nói đến đây khẽ thở dài một cái, phía sau hắn là cửa thành Ngọc Hoa Thành, trước mặt là con đường rộng lớn, mà sau khi bọn người Ninh Úc rời đi, có thể gặp lại hay không, đúng là một chuyện không thể nói trước, cho nên từ xưa đến nay, ly biệt luôn là việc khó khăn nhất.
Giọng nói Tư Vô Nhan đột nhiên thấp xuống, hắn nhìn Ninh Tương Y, khuôn mặt Ninh Tương Y sáng rỡ nhỏ nhắn đang nhìn hắn cười, dường như không mảy may cảm giác được nỗi khổ ly biệt, dáng vẻ thật vô tâm, thật là khiến người ta muốn giận!
“Chẳng lẽ ngươi không thấy khổ sở sao?”
Tư Vô Nhan thật sự bị nghẹn ngào, rõ ràng là muốn mỉa mai nàng, nhưng lời nói ra, nghe lại phiền muộn như thế.
Ninh Tương Y sững sờ, cúi đầu suy nghĩ, “Chẳng lẽ bốn năm trước sau khi người gặp ta, trở về Ngọc Kỳ, còn suy nghĩ muốn có một ngày sẽ gặp lại ta sao?”
Tư Vô Nhan sững sờ, lúc ấy hắn nghe theo lời Ninh Tương Y, trở về Ngọc Kỳ chuẩn bị làm phản, chính mình cũng chưa biết sống hay chết, làm sao dám nghĩ ngày hai người có thể gặp lại?
“Chẳng phải đúng như vậy sao?”
Ninh Tương Y vỗ vỗ vai Tư Vô Nhan, bà cụ non nói.
“Thế gian này chính là như vậy, biến đổi thất thường và bất ngờ, người cho rằng có người có thể ở bên người thật lâu, nhưng rồi đùng một cái, hắn chết đi, rời khỏi ngươi
Người cho rằng có người đời này khó mà gặp lại, nhưng ngày nào đó của năm nào đó ở trên con đường nào đó, ngươi có thể gặp lại hắn.
Cuộc sống đầy rẫy những điều bất ngờ, lúc chia xa nếu quá mức khổ sở, giống như sinh ly tử biệt, lúc được gặp lại chẳng phải là rất xấu hổ sao?”
- ---------------------------