Giọng nói hắn dùng nội lực như kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của người khác tê dại, hơn vạn người ở đây đang trong cảnh chém gϊếŧ đột nhiên có chút chần chờ, Ninh Úc đã bế Ninh Tương Y đi vào, Thái Thú khẽ cắn môi, cũng dẫn theo người đi ở phía sau, những người được Ninh Úc mang tới thì đi ở cuối cùng, khí thế hơn người!
Có lẽ là trên người Ninh Úc sát khí quá nặng, cũng bởi ý trong lời nói của hắn không phân biệt địch hay phe mình, khiến những người đang đánh nhau đều có chút do dự.
Mà khi Ninh Úc đi qua, còn có vài người chưa dừng tay, Ninh Úc không cần ra tay, những người đó liền bị những tên áo đen sau lưng Ninh Úc không cần phân địch ta gϊếŧ chết, một kiếm chặt đầu, máu phun ra lối đi, khiến cho tất cả mọi người đều bị đội ngũ gần hai trăm người làm thất kinh.
Đằng đằng sát khí!
Số lượng người bọn họ mặc dù ít, nhưng từng ánh mắt đều tinh tường, người mặc bộ áo đen, giống như một thanh kiếm màu đen, xen vào bên trong trận chiến của hơn vạn người, bước chân nhịp nhàng, im ắng khiến người khác cảm thấy sợ hãi!
Rốt cục, trước khi Ninh Úc tới gần, bọn họ đều vô thức tránh đi, nhường ra một con đường rộng, người cầm vũ khí trong tay, đều phải giấu ở sau lưng... Nếu như bị hiểu lầm bọn họ muốn đánh lén thì phải làm sao? Cho nên cho dù không muốn, nhưng khi Ninh Úc tới gần, bọn họ vẫn bỏ hết vũ khí xuống, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Cái cảnh tượng này cũng thật kỳ quái, chính là Ninh Úc đi đến chỗ nào, những người kia tránh ra tức khắc, dù do dự, cũng run run buông vũ khí xuống. Mà một khi có người bỏ vũ khí xuống, liền ảnh hưởng đến những người khác, người bỏ vũ khí xuống càng ngày càng nhiều, mà còn từng người đều không dám thở mạnh, sợ bị cái đội ngũ này chú ý..
Bên trong thành cấm quân do Thái hậu mang tới và trú quân Tuyết Thành từng người đầy bụi đất, trên người dính đầy vết máu, cũng không biết là mình hay là địch, nhưng người Ninh Úc mang tới thì khác, áo đen chỉnh tề, từng người tinh thần vượt trội, đi theo Ninh Úc sau lưng không hề chớp mắt, bọn họ im lặng hừng hừng sát khí, ý chí chiến đấu vượt trội! Cho dù bọn họ chỉ có hai trăm người, cũng không có ai dám động vào.
Thái Thú đi theo sau lưng Ninh Úc, cả mặt đều kinh ngạc, hắn cảm giác được những người áo đen sau lưng kia, ánh mắt đều đang lạnh lẽo nhìn vào hắn, khiến hắn không dám quay đầu, trên lưng lông lá dựng đứng, chỉ có thể cúi đầu nhìn vạt áo hơi nhếch lên của Ninh Úc phía trước.
Quần áo của Thủ Lĩnh cũng giống như thuộc hạ của hắn, đều là màu đen, chỉ khác là trên vạt áo có hình con rồng thêu bằng chỉ vàng! Con rồng dữ tợn, theo cử động của hắn dường như trở nên sống động. Đáng sợ! Hắn thậm chí không dám nhìn quần áo của đối phương.
Bên tai đều là tiếng ồn của đám người vứt vũ khí xuống, bịch bịch, lại khiến Ninh Úc không vui!
Hắn nghiêng mắt nhìn qua, một người tay đang chuẩn bị bỏ vũ khí xuống dừng lại, kỳ lạ, hắn nhìn lại liền hiểu ý Ninh Úc, cuối cùng chậm rãi, im ắng buông vũ khí xuống!
Có hắn làm ví dụ đầu tiên, tất cả mọi người run lên, mặc dù bọn họ lúc này đều đã cạn sức, nhưng sợ làm cho Ninh Úc bất mãn, cũng cẩn thận bỏ vũ khí xuống, sợ làm cho tên Diêm vương này nhăn mày.
Toàn bộ Tuyết Thành nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Bọn người Thái Thú cảm thấy không thể tưởng tượng nổi! Rốt cuộc đây là ai, vì sao có khí thế uy hϊếp như thế, sát khí lạnh thấu xương nháy mắt có thể đóng băng trận thành huyết chiến! Chưa từng nghe qua… nhìn qua cảnh này, đã đủ để người khác rung động cả đời!
Cho dù Ninh Úc đã đi xong đoạn đường hỗn loạn này, tất cả mọi người sau khi bỏ vũ khí xuống cũng không hề động đậy, Thái Thú vội vàng để lại một tên phụ tá để hắn thu xếp tàn cuộc, còn mình thì vẫn đi theo Ninh Úc, sợ hắn có bất mãn nào, lại giận cá đánh thớt thì Tuyết Thành nguy to!
Ninh Úc không quan tâm nổi xung quanh, lúc này tất cả tâm can hắn đang lo lắng cho nữ tử trong ngực này, không thể phân cho người khác, lúc này thấy nàng vì mặc áo giáp, cho nên không thoải mái động đậy, một giây sau Ninh Úc liền dừng bước, lạnh lùng nhìn tên Thái Thú trên năm mươi tuổi sau lưng.
Thái Thú giật mình, bỗng muốn khóc!
Hắn cúi xuống lau mồ hôi động tác như tên tiểu nhân, “Đại nhân, không xa đâu, ngay phía trước, ở ngay phía trước.”
La Tiểu Thất hiểu rõ nhất đoán được ý của Vương gia, hắn nhanh chóng tiến lên, liền khoác tay lên vai tên Thái Thú kia hai đang chân run run. “Nhanh chỉ đường!” Cái tên chậm chạp, không thấy Vương gia đã tương đối bất mãn rồi sao?
Thái Thú thở nhẹ một tiếng, nhưng vẫn bị Ninh Úc nhìn chằm chằm, hắn cũng không dám nói thả hắn ra, mất thể thống cũng đành chịu, chỉ run rẩy chỉ về một hướng, La Tiểu Thất liền đẩy hắn đi thật nhanh!
Cả đội ngũ liền tăng tốc, cho đến đội bọn họ hoàn toàn biến mất ở cuối con đường, hơn một vạn người vừa bỏ vũ khí xuống hơn một vạn người mới bắt đầu thở mạnh, rõ ràng Ninh Úc không có làm cái gì, nhưng là bọn họ hết lần này tới lần khác đều có loại cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn.
Còn không phải là sống sót sau cái chết sao?
Phó tướng Thái Thú nhớ tới trước đó khi đứng trên của thành, nhìn thấy cái đội ngũ đáng sợ này, đã dễ như trở bàn tay đánh đối phương cho liên tục bại lui, một chiêu gϊếŧ mấy ngàn người, khiến toàn bộ chiến trường tiếng kêu la thảm thiết!
Vừa nãy hắn thật sự sợ, sợ những người này không có lý trí, không để ý cảnh cáo, vẫn ra tay đánh nhau, đến lúc đó, khiến nhân vật lớn kia trong cơn tức giận, gϊếŧ sạch một vạn người trong thành cũng không phải là không thể.
Thái hậu không dám tin vào hai mắt của mình!
Những trận nổ vừa rồi, nàng ở sau cùng đại đội, rõ ràng rất an toàn, nhưng bản thân lại cảm nhận được như thế nào là tai hoạ ngập đầu!
Nàng đang ngồi trên kiệu không nhúc nhích, nhưng thật ra là cả người đang khϊếp vía! Cả cơ thể đều không động đậy được, chỉ có thể nhìn người của mình kêu thảm rút lui, thất bại thảm hại, không có tôn nghiêm chút nào.
Cuối cùng, vào ánh sáng sau cùng của trời chiều, hắn nhìn thấy Hải Thanh đứt một cánh tay! Máu tươi không ngừng lọc chảy xuống, phong ấn huyệt đạo cũng vô dụng.
Hải Thanh bị thương rất nặng, tinh thần không còn rõ, nhưng nhìn Thái hậu đến, chống đỡ một hơi đứng lên!
Thái hậu vội vàng sai người trị thương cho hắn, sau đó run run hỏi hắn chuyện gì xảy ra!
Khoảng cách xa, tia sáng lại dần dần chìm xuống, nàng mặc dù cảm nhận được sát khí chấn động trời đất, những căn bản không biết là ai gây nên, chẳng lẽ là Ninh Tương Y? Không thể nào, trong thời gian ngắn như vậy, nàng không thể nào làm ra được bước này!
Hải Thanh còn lại một cái tay nắm chặt tay Thái hậu, hai mắt hắn đỏ ngầu, hiển nhiên cảnh lúc nãy đối với hắn cũng bị choáng ngợp kích động!
“Quái vật! Không… Sát thần!”
L*иg ngực của hắn đập mạnh kịch liệt, nghĩ đến cảnh tượng hủy diệt trước đó, trong mắt co rụt lại, toàn thân lộ vẻ sợ hãi!
“Là một đội người áo đen… Bọn họ từ hướng đầm lầy chạy tới… Vừa đến, liền tàn sát quân ta... Là người của Ninh Tương Y! Vô cùng lợi hại!”
Hắn dừng một chút, nhớ tới nam nhân như quỷ thần kia, toàn thân phát run!
“Nam nhân cầm đầu... Rất đáng sợ, rất đáng sợ!”
Nói xong, hắn liền hôn mê bất tỉnh, hiển nhiên là thể xác và tinh thần đều bị thương!
Thái hậu nhìn đại quân đã tan rã, đối phương lại có nhân vật đáng sợ như vậy, biết không thể đợi thêm, mặc dù cảm thấy cực kỳ nhục nhã! Thế nhưng những người này không thể tiếp tục cùng so chiến!
- ---------------------------