Ninh Tương Y coi như không nghe được chế giễu, nói.
“Thái hậu, người nên ngẫm lại, nếu mấu chốt chuyện này người không giúp chúng ta một tay, sau này lúc người và Hoàng đế giao chiến, Đại Dục ta đi giúp địch nhân của người thì làm thế nào?”
Đổng Loan Nghi nghe chỉ cười, cũng không đáp một lời.
Nếu muốn đối đầu với nàng, cũng phải có năng lực gì mới được.
Giống như hiểu ý nghĩ của nàng, Ninh Tương Y giả bộ kinh ngạc nói, “Người bình thản ung dung như thế, vậy là đã sớm chuẩn bị rồi sao?”
Nàng nhíu mày, lại cười xấu xa nói, “Để cho ta thử đoán xem... Gần đây, ta mang theo Bạch Quý đi hết các danh y ở Nguyệt Thành, bọn họ đều bó tay toàn tập, độc dược lợi hại như thế thật đúng là chưa từng nghe thấy, ta ở Đại Lục cũng chưa nghe nói qua, nhưng Ngọc Kỳ, ta vẫn biết một vài chuyện, ví như như hỏi về dùng độc, thiên hạ này còn có ai có thể qua được người? Thái hậu?”
Đổng Loan Nghi lúc này mới khinh miệt nói, “Nói miệng không có bằng chứng, chuyện của Bạch Quý thì có liên can gì đến Ai Gia? Công chúa không nên ngậm máu phun người.”
Ninh Tương Y cúi đầu cười khẽ, “Ta cũng chỉ là phỏng đoán thôi, phỏng đoán tất cả chuyện này, là có người của Ngọc Kỳ giúp sức cho Liễu Kình, điều kiện là sau này lúc Ngọc Kỳ nổi loạn, Liễu Kình sẽ điều binh hồi báo giúp một trong hai, tưởng tượng như vậy không phải rất bình thường sao?”
Thấy sắc mặt Đổng Loan Nghi có chút đóng băng, Ninh Tương Y nói tiếp, “Nói ra thật xấu hổ, ta vốn là muốn tìm Ngọc Kỳ Hoàng đế xin giúp đỡ, dù thế nào hắn cũng là Hoàng đế một nước, nhưng chút độc dược nhỏ này cũng không đáng là gì, chỉ là tiện gặp được Thái hậu trước, ta mới nghĩ đến muốn xin người giúp đỡ, cũng không có ý hoài nghi gì, người đừng hiểu lầm.”
Đổng Loan Nghi âm thầm cắn răng, cảm thấy Ninh Tương Y này thật sự thông minh, chỉ dựa vào nguồn hạ độc cũng có thể hoài nghi đến mình, thật đúng là khó giải quyết!
Nếu nàng không đồng ý ra tay giải độc, nàng chắc chắn sẽ phải đi tìm Tư Vô Nhan, mà Tư Vô Nhan trời sinh thông minh, nghĩ ra cách giải độc cũng không khó.
Nàng sau khi nghĩ thông suốt, nhẹ giọng nói, “ mặc dù không biết nguyên nhân Bạch Quý trúng độc là gì, nhưng nếu Ai Gia ra tay tất nhiên dễ như trở bàn tay, chỉ là không biết công chúa, muốn dùng cái gì để báo đáp qua lại với Ai Gia?”
Ninh Tương Y thản nhiên nói, “Cách báo đáp duy nhất, chính là lúc Ngọc Kỳ nổi loạn, Long Thành Doanh tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào!”
Đổng Loan Nghi thần sắc nghiệm lại, có chút do dự, vì từ đầu Ninh Tương Y không đến, lúc Ngọc Kỳ nổi loạn nàng còn có thể được Liễu Kình trợ lực, nhưng hiện tại nàng vừa đến, muốn nàng cứu Bạch Quý đã không nói, ngay cả sự trợ giúp của Long Thành Doanh cũng mất đi, nàng làm sao đồng ý?
Ninh Tương Y yếu ớt nói, “ Thái hậu đa trí, nên hiểu rằng, lúc Ngọc Kỳ nổi loạn, Long Thành Doanh không nhúng tay vào mới là cách giải quyết tốt nhất.”
Thấy Đổng Loan Nghi còn đang do dự, lại lộ vẻ không vui, Ninh Tương Y cười nói, “Người đáp ứng thì tốt, nếu như cự tuyệt, ta đi tìm Tư Vô Nhan, chỉ sợ đến lúc đó Long Thành Doanh không chỉ không đếm xỉa đến người, mà còn giúp địch nhân của người cũng khó nói.”
Đổng Loan Nghi đôi mắt sắc bén đột nhiên nhìn chằm chằm vào Ninh Tương Y, nhưng Ninh Tương Y lại không chột dạ chút nào, lúc hai người đối mặt, không khí đều giống như đóng băng.
Hồi lâu, Thái hậu lấy một cây quạt lông che mặt, nhẹ nhàng nói, “Công Chúa đến từ Đại Dục, có ai đã nói qua với ngươi, ngươi rất ngông cuồng hay không?”
Trắng trợn uy hϊếp nàng như thế, đây vẫn là lãnh địa của nàng! Thật sự nghĩ nàng không dám gϊếŧ người sao?
Ninh Tương Y nhíu mày, dường như không cảm giác được không khí căng thẳng, “Ngông cuồng như vậy sao? Chỉ là có chút to gan thôi, thật giống như ta trừ việc tìm ngài xin thuốc, có dám tìm người mượn binh đâu! Cái ngông cuồng này của ta, sau này không biết nên làm thế nào đây?”
Ninh Tương Y làm bộ buồn rầu.
Đổng Loan Nghi lắc lắc quạt lông, bộ dạng cao sang quý phái, nhưng nàng đã giận dữ, Ninh Tương Y hình như nghe sau tấm bình phong có tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ, nàng cười nhạo nói.
“Theo Ai Gia biết, ngươi bây giờ trọng thương vẫn chưa lành, ngươi nói xem nếu công chúa Đại Dục không cẩn thận chết ở chỗ này sẽ như thế nào?”
Đổng Loan Nghi bắt đầu thật sự suy nghĩ đến chuyện này, một khi Ninh Tương Y chết rồi, không ai xen vào việc của bọn họ, Long Thành Doanh vẫn sẽ ở trong lòng bàn tay của nàng, năm vạn quân là trợ lực không nhỏ! Lúc đầu người nàng muốn hợp tác là Bạch Quý, nhưng Bạch Quý lại cổ hủ, bất luận nàng đưa ra bao nhiêu thứ tốt cũng không chịu phản bội Đại Dục Hoàng đế, cho nên Bạch Quý không thể tỉnh lại được, Ninh Tương Y cũng không thể sống.
Ninh Tương Y nghĩ, đây chính là mỹ nhân rắn độc, rõ ràng đã chuẩn bị gϊếŧ nàng, những sắc mặt hay giọng nói một chút sát khí đều không có, tựa như chỉ đang hỏi thăm.
Nàng lắc đầu, cười lạnh.
“Ta cho rằng đây không phải ý kiến hay, nếu như ta chết tại chỗ này, thì Ngọc Kỳ nguy rồi!”
Nàng cứ như vậy gọn gàng dứt khoát uy hϊếp Đổng Loan Nghi, chính là đang nói với nàng, người dám làm tổn thương ta, toàn bộ Ngọc Kỳ đều không xong!
Nàng không sợ hãi như vậy, khiến Đổng Loan Nghi có chút chần chờ, nàng Là Thái Hậu cao quý một nước, tai mắt khắp nơi, tất nhiên biết Ninh Tương Y là vì không hợp với Đại Dục Hoàng đế mới bị đưa đến chỗ này, cho nên nàng đối với Ninh Tương Y liên tồn tại sự xem thường.
Ai không biết Ngọc Kỳ muốn đánh trận, nàng bị đưa tới lúc này, cho dù có chút bản lĩnh, nhưng cũng rơi vào nguy hiểm?
Nhưng lúc này nghe Ninh Tương Y mạnh miệng cứng rắn như vậy, nàng lại có chút do dự, có lẽ vì Ninh Tương Y thái độ quá mức thản nhiên, có lẽ… Là nàng quá ngông cuồng, chắc cũng thật sự có chút bản lĩnh.
Ninh Tương Y ném ra câu nói sau cùng.
“Đừng quên, trong tay của ta có một vật, phụ hoàng cũng cảm thấy rất hứng thú, nếu ta chết tại chỗ này, người nói phụ hoàng có thể tiếc quá hoá giận hay không?”
Nàng câu nói này khiến Đổng Loan Nghi hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ mạo hiểm! Không cam tâm cắn răng!
Mắt thấy con vịt đã đun sôi cứ như vậy bay đi, tâm trạng nàng rất bực bội.
Sau đó Đổng Loan Nghi nằm xuống, lập tức có người đến lau trán cho nàng, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, dường như không muốn nhìn thấy Ninh Tương Y.
“Đứa nhỏ này… Thật đúng là, khiến người khác không thích nổi…” Đổng Loan Nghi yếu ớt thở dài.
Cảm nhận được bầu không khí trong phòng bỗng nhiên buông lỏng, Ninh Tương Y sờ mũi một cái, cười làm lành không nói gì.
“Thôi!” Giống như quyết tâm hạ một quyết định nào đó, Đổng Loan Nghi nhỏ nhẹ nói, “ Cứu người cũng được, nhưng mượn binh là không thể được, ngươi cũng biết, doanh trại Phượng Nghi của ai gia và Doanh trại uy hách của Hoàng đế, luôn luôn ở trong tình trạng cạnh tranh.
Nếu như ta đem quân Phương Nghi cho ngươi mượn, doanh trại lại bị quân uy hách thừa lúc vắng mà công vào thì phải làm sao? Còn nữa, Bạch Quý sau khi tỉnh lại, vì tìm Ai Gia báo thù, âm thầm trợ giúp Tư Vô Nhan thì làm sao? Những chuyện này ngươi có muốn giải quyết cho Ai Gia hay không?”
“Đó là tất nhiên.”
Đổng Loan Nghi thẳng thắn thừa nhận hạ độc, Ninh Tương Y cũng không nhăn nhó, “Bạch Quý thì ngươi không cần lo lắng, hắn sau khi tỉnh lại sẽ không tìm ngươi, bởi vì hắn nghe lệnh ta.”
Đổng Loan Nghi không tin, “Hắn chỉ nghe lệnh của Đại Dục Hoàng đế.”
Đây cũng là lý do lúc trước nàng từ bỏ Bạch Quý, chính vì hắn ngoan cố không thay đổi, nàng mới có thể nhìn Liễu Kình xuống tay.
Ninh Tương Y đưa tay, xoay vòng tâm kim bài trên tay.
“Nhìn thấy không “Như trẫm đích thân tới” ý của ta, chính là ý phụ hoàng!”
Lần này, Đổng Loan Nghi đột nhiên ngồi thẳng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm tấm lệnh bài kia, thật đúng là lệnh bài thế thân của Hoàng đế! Vậy mà lại ở trong tay Ninh Tương Y?
Đồng thời ở trong lòng thấy may mắn, còn may vừa rồi không ra tay, công chúa này xem ra rất được Hoàng đế quan tâm, không động vào được...
- ---------------------------