Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1647: Giải thoát cho anh

Chương 1647: Giải thoát cho anh

Đôi con ngươi mờ mịt nước mắt đó, Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân với vẻ ủy khuất.

Cô hiếm khi ý thức tỉnh táo, khi cô nhìn thấy Chiến Hàn Quân và cô ngủ trên giường riêng, cô chỉ nghĩ rằng Chiến Hàn Quân chán ghét cô rồi.

Xét cho cùng, trong thế giới quan của Linh Trang, vợ chồng ngủ trong phòng riêng là biểu hiện của sự bất hòa về tình cảm. Hơn nữa, Chiến Hàn Quân trước đây rõ ràng rất bài xích việc vợ chồng phân giường ngủ riêng.

Chiến Hàn Quân nhìn thấy Linh Trang khóc như mưa, liền vội vàng chạy tới, vừa định ôm lấy cô, nằm đấm nhỏ của cô duỗi ra: “Anh đi, anh đi đi.”

Chiến Hàn Quân cứng ngắc đứng đó, không tiến cũng không lùi.

“Em sao vậy?” Anh quỳ xuống, nghỉ hoặc nhìn Linh Trang đột nhiên xúc động.

Ánh mắt của Linh Trang rơi vào trên tay của cô, đôi bàn tay đã từng trắng nốn xinh đẹp kia giờ chỉ còn da bọc xương.

Cô khẽ co tay lại, cố giấu tay trong tay áo.

Cô thực sự trở nên quá xấu xí.

Ngay cả bản thân cô cũng ghét nhìn thấy bản thân mình, chưa kể Chiến Hàn Quân, đứa con trai kiêu hãnh trời sinh.

Lại nhìn Chiến Hàn Quân, mặc dù gầy gò, hốc hác và mệt mỏi nhưng anh vẫn đẹp trai và quyến rũ.

Linh Trang cố nén một nụ cười cay đắng với sự tự ti, Dư Thiên An nói đúng, là cô làm liên lụy anh “Em xin lỗi” Cô xin lỗi anh Chiến Hàn Quân cũng không biết rằng thế giới nội tâm phong phú của Linh Trang đang bị bao phủ bởi sự hổ thẹn, và chỉ cảm thấy rằng lời xin lỗi này chính là lời xin lỗi của cô vì hành vi đã làm tổn thương anh vừa rồi.

Anh nằm tay cô, những góc cạnh sắc bén của người đàn ông đều trở nên mềm mại: “Bé cưng, em có thể làm mọi thứ, nhưng chỉ duy nhất không thể đẩy anh Quân rời khỏi em. Như vậy anh sẽ rất buồn”

Ý thức của Linh Trang lại bắt đầu xuất thần. Vào lúc này, trong đầu tràn đầy suy nghĩ về cách giải thoát cho Chiến Hàn Quân .

Khi Chiến Hàn Quân vào bếp, Linh Trang đã bay vào phòng khách như một bóng ma.

Nhẹ nhàng mở cửa chống trộm bay ra ngoài.

Khi Chiến Hàn Quân nhận ra tiếng ồn ào trong phòng khách không bình thường, sắc mặt biến sắc, bước vào phòng khách nhanh như một cơn gió.

Nhìn thấy cửa chống trộm trong phòng khách đang mở toang, trong lòng Chiến Hàn Quân cực kì lo lẳng, tìm Linh Trang trong phòng nhưng không thấy bóng dáng của Linh Trang, vội vàng đi ra ngoài Linh Trang đang trôi nổi không mục đích trong một thị trấn xa lạ. Đôi mắt uể oải nhìn xung quanh, cô ấy đang tìm kiếm một nơi có thể khiến cô ấy giải thoát siêu sinh.

Cô nghĩ đến, cô đã chết rồi, anh Quân sẽ không cần phải tuân theo đạo nghĩa chăm sóc cô nữa. Cô được giải thoát, và anh cũng được giải thoát.

Nghĩ đến đây, Linh Trang đột nhiên bật cười.

Trên cầu sông Bảo Lam, dòng nước hỗn loạn chảy về phía đông, Linh Trang đứng trên cầu từng bước đi tới mép cầu.

Chiến Hàn Quân đuổi kịp, nhìn thấy Linh Trang đang đi về phía lan can với nụ cười trên môi, anh cảm thấy vô cùng bối rối.

Cho đến khi nhìn thấy tay Linh Trang nắm chặt lan can, sắc mặt Chiến Hàn Quân lập tức tái mét”Nghiêm Linh Trang, em định làm gì?”

Chiến Hàn Quân đau lòng hét lên. Linh Trang sửng sốt, rùng mình một cái, Linh Trang quay lại nhìn anh, Chiến Hàn Quân chưa bao giờ thấy cô cười một cách quyến rũ như vậy.

Nhưng trái tim anh lạnh lùng hơn bao giờ hết. Anh từ từ đến gần Linh Trang, nhưng Linh Trang đột nhiên trở nên lo lắng và mảng anh: “Anh không được phép đi qua”

Chiến Hàn Quân đỏ hoe cả mắt: “Được rồi, anh sẽ không đi qua. Đến đây. Được không?”

Linh Trang lắc đầu: “Anh Quân, em đã viết cho anh một thỏa thuận ly hôn, anh được tự do rồi. Anh có thể đi. Em không muốn làm liên lụy đến anh”

Sự đau buồn của Chiến Hàn Quân chảy ngược thành sông. Khuôn mặt điển trai trở nên vặn vẹo và méo mó vì đau đớn: “Linh Trang, sao em có thể tàn nhẫn với anh như ậ sao em có thể từ bỏ anh? Chúng ta l*иg ý, chúng ta sẽ cùng nhau già đi và không bao giờ chia lìa. Em đã từng nói, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng sẽ không bao giờ rời bỏ anh, sao em có thể nói mà không giữ lời?”

Linh Trang lắc đầu, nước mắt lưng tròng: “Em muốn ở bên anh, nhưng em…”