Sau khi làm rõ quan hệ với ông cụ, Chiến Hàn Quân không còn gì lưu luyến với biệt thự Ngọc Bích, vì vậy anh quyết đoán mang ba đứa nhóc của mình về vườn hoa Nhật Lịch.
Buổi tối ngày hôm đó, anh tự nhốt mình trong thư phòng, điên cuồng vẽ tranh.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Phong Mang gọi anh ra ăn sáng mới phát hiện anh đang tựa lưng ngủ quên trên xe lăn.
Chỗ nào trên mặt đất cũng là những bức tranh mà anh vẽ, trên mỗi bức tranh lại đều là khuôn mặt của Nghiêm Linh Trang.
Phong Mang nhặt chúng lên, sau đó nhẹ chân nhẹ tay đặt lên trên bàn.
Lúc ăn sáng, mấy đứa trẻ đều nhìn bố mình với ánh mắt tò mò hiếu kỳ. Chúng cảm thấy không hiểu sao bố mình lại trở lại với vẻ lạnh lùng như núi băng rồi.
“Bố ơi, dì hộ lý đâu rồi ạ?” Bé Thanh Tùng tò mò hỏi.
“Dì ấy bị đuổi việc rồi, sau này cũng sẽ không quay lại nữa” Chiến Hàn Quân thản nhiên nói Chiến Quốc dừng lại, hốc mắt ửng đỏ: “Bố, dì ấy đi đâu thế?”
“Không biết” Chiến Hàn Quân nói.
Chiến Quốc Việt ném cái dĩa trong tay mình: “Con ăn no rồi”
Chiến Hàn Quân biết Chiến Quốc Việt đang giận dỗi nhưng anh cũng không dỗ cậu bé mà lại buông bát đũa xuống, lựa chọn trốn tránh.
“Hôm nay bố phải đi làm, mấy đứa ở nhà nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời thầy giáo đấy nhé.
Sau đó, Chiến Hàn Quân vội vã ra ngoài.
Xe Rolls-Royce đang chạy trên đường cao tốc.
Chiến Hàn Quân đau đầu, đưa tay bóp bóp mi tâm, anh cảm thấy cả thể xác và tinh thần mình đều vô cùng mệt mỏi.
Vẽ phía Linh Trang, anh phải cố gắng kìm nén sự quyến luyến của mình với cô đã là lực bất tòng tâm lắm rồi, mà mấy đứa nhỏ… cũng cần có mẹ.
Lúc xe Rolls-Royce của anh tới trước cửa Á Châu, chuyện mà Chiến Hàn Quân sợ nhất đã xảy ra.
Nghiêm Linh Trang tựa như hòn vọng phu lắng lặng đứng ở cửa, mà hiển nhiên cô đã nhìn thấy xe của Chiến Hàn Quân vì cô đang bước chậm rãi qua đó.
Chiến Hàn Quân có chút hoảng loạn, khó khăn lắm anh mới dặn lòng mình để cự tuyệt cô, nếu cô cứ liên tục đến tìm anh, chỉ sợ rằng anh sẽ không kiềm chế nổi.
“Phong Mang, không cần để ý đến cô ấy”
Chiến Hàn Quân không thể để những nỗ lực lúc trước của mình trở nên vô ích được Lúc Phong Mang quay xe chuẩn bị rời đi thì Nghiêm Linh Trang lại không sợ chết mà chặn đầu xe.
May sao Phong Mang nhanh tay lẹ mắt lập tức phanh xe kịp mới không đυ.ng bay Nghiêm Linh Trang.
“Shít, người phụ nữ đó không muốn sống nữa rồi à?” Chiến Hàn Quân sợ tới mức suýt nữa mất hồn mất vía, cắn răng tức giận mắng.
Nghiêm Linh Trang đứng ở đầu xe, lẳng lặng nhìn Chiến Hàn Quân.
Nếu Chiến Hàn Quân không xuống xe, không nói rõ ràng với cô, cô sẽ không bỏ qua.
Chiến Hàn Quân nhíu chặt mày, sao cái cô này lại bướng bỉnh như vậy chứ?
Hai người cứ giằng co như vậy, người vây xem càng lúc càng nhiều. Những lời xôn xao của đám đông vang lên bên tai anh không ngớt.
“Mau nhìn đi, đây là con gái đã thất lạc tới tận chín năm của nhà họ Nghiêm đấy. Nghe nói trước đây chính là người yêu thanh mai trúc mã của cậu chủ nhà họ Chiến. Đáng tiếc, cô ấy đột nhiên mất tích nhiều năm như vậy, cậu chủ nhà họ Chiến lại lấy con riêng nhà họ Lạc làm vợ. Cô Nghiêm này nhất định là không cam lòng cho nên muốn cướp cậu chủ nhà họ Chiến về đây mà”
*Bỏ lỡ thì đã bỏ lỡ rồi. Đây chính là ý trời, cưỡng ép cũng vô dụng thôi”
“Xa cách nhau chín năm rồi, tình cảm có sâu đậm thế nào đi nữa cũng phai nhạt thôi”
*Cậu chủ nhà họ Chiến không muốn xuống xe gặp cô ta, rõ ràng là vì không thích cô ta nữa”
Nghiêm Linh Trang lắng lặng nhìn Chiến Hàn Quân, bốn mắt nhìn nhau qua cửa xe ô tô trong suốt, Chiến Hàn Quân đang cố gắng giả vờ mình cũng thờ ơ.
Trong ánh mắt của Nghiêm Linh Trang cũng là sự không cam tâm ngập tràn.
“Xuống xe” Nghiêm Linh Trang hét lên với anh.
Chiến Hàn Quân lên tiếng, giọng nói lạnh như băng: “Xin lỗi, tôi không tiện”
Con ngươi của Nghiêm Linh Trang co lại: “Em lặp lại một lần nữa, xuống xe”
Phong Mang tháo đai an toàn, Chiến Hàn Quân đột nhiên đè tay anh ta lại, lắc đầu với anh ta.
Anh quyết tâm để cho Linh Trang cảm thấy không thể chịu đựng nổi.
Nếu không cho cô một bài học đau khổ thì cô sẽ không chết tâm.