Cô ra tay thay cho Anh Nguyệt.
Nghiêm Mặc Hàn lấy tay che mũi, tức giận nhìn Lạc Thanh Du trừng trừng: “Lạc Thanh Du, cô cho rằng ông đây không đánh phụ nữ sao? Nói cho cô biết, đừng có chọc giận tôi, một khi tôi đã giận thì đến người nhà tôi cũng không tha, chứ nói gì là cô”
Miệng thì nói là không tha, nhưng tay chân cũng không có hành động gì.
Lạc Thanh Du cũng thừa biết anh ta, bình thường không bao giờ đánh phụ nữ.
“Đừng lừa gạt tình cảm của Anh Nguyệt!”
Lạc Thanh Du cảnh cáo anh ta.
Nghiêm Mặc Hàn hơi thở vẫn còn hổn hển, nói: “Chiến Hàn Quân được phép lừa em gái tôi, tôi lại không được phép lừa em gái anh ta. Công lý ở đâu vậy?”
“Mẹ kiếp. Cô đừng có quá đáng. Lại động tay động chân với tôi thì đừng trách tôi không khách khí”
Lạc Thanh Du ngồi xuống đất, nhìn Nghiêm Mặc Hàn trong dáng vẻ vô cùng thảm hại: “Hãy cam đoan với tôi, anh sẽ không gặp Anh Nguyệt nữa”
Nghiêm Mặc Hàn nhổ nước bọt vào cô: “Hừm, nhiều chuyện, chó lo việc chuột”
Lạc Thanh Du bực bội, đá Nghiêm Mặc Hàn thêm một lần nữa.
Nghiêm Mặc Hàn bị đánh nhiều lần, võ cùng tức giận, nắm chặt tay, giơ nắm đấm trước mặt Lạc Thanh Du dọa dẫm: “Cô lại đây, ông đây vốn dĩ trước nay không đánh đàn bà, nhưng cô quá đáng lắm rồi. Nên đừng có trách tôi. Hôm nay tôi sẽ đánh cho cô tới mức cha mẹ cô cũng chả nhận ra”
Nói xong, Nghiêm Mặc Hàn lao tới đấm mạnh một cái.
Lạc Thanh Du nhanh chóng né được.
Nghiêm Mặc Hàn tiếp tục lao lên, còn chưa kịp ra đòn, Lạc Thanh Du đã nhảy lên, tránh đòn tiếp theo của anh ta.
Nghiêm Mặc Hàn sửng sốt: “Có bản lĩnh đấy”
Lạc Thanh Du vừa né đòn của Nghiêm Mặc Hàn, vừa nói: “Nghiêm Mặc Hàn, tôi không đến đây để đánh nhau với anh. Tôi đến là để nói với anh, anh nên nhanh chóng ký thỏa thuận hợp tác với nhà họ Chiến. Đề phòng đêm dài lắm mộng”
Nghiêm Mặc Hàn đấm không thương tiếc.
Anh ta lại là người được rèn luyện trong quân đội, ra đòn nhanh như gió, rất nhiều cú đấm giáng xuống mặt Lạc Thanh Du.
Lúc này, Lạc Thanh Du mặt mũi bầm dập, bọng mắt sưng đỏ, khắp người đau nhức.
“Nghiêm Mặc Hàn, anh như vậy cũng là đàn ông sao? Đánh phụ nữ còn ra cái gì nữa?”
Lạc Thanh Du chỉ có thể chọn cách khích tướng, công kích ép anh ta dừng tay.
Nghiêm Mặc Hàn cũng bị đánh rất nặng, mặt sưng như một cái đầu lợn.
Hai người nhìn nhau.
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Tôi nói lần cuối cùng, tôi không hợp tác với Chiến Hàn Quân”
Lạc Thanh Du lấy ra tấm danh thϊếp Giám đốc điều hành Công ty điện ảnh Nghiêm Thị của mình đưa cho anh ta, lấy quyền quản lý mà bố của Nghiêm Mặc Hàn trao cho cô để ra lệnh cho anh: “Tôi ra lệnh cho anh đi”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn tấm danh thϊếp, không thể tin nổi vào mắt mình: “Mẹ kiếp! Bố tôi có phải lẫn rồi không? Vị trí quan trọng như vậy mà đem giao phó cho người ngoài?”
Sau đó nhìn Lạc Thanh Du đầy ẩn ý, dò xét: “Cô đã cho ông ấy lợi ích gì vậy?”
Lạc Thanh Du giơ năm tay lên, đấm mạnh vào mũi anh ta.
Nghiêm Mặc Hàn lấy tay che mũi, kêu lên: “Sao lại đánh vào vết thương cũ?”
Lạc Thanh Du nắm lấy cổ áo sơ mi đang còn xộc xệch của Nghiêm Mặc Hàn chỉnh lại, dùng lực thắt lại cà vạt cho anh ta và trong chốc lát siết chặt lấy cổ áo: “Nghiêm Mặc Hàn, tôi không quan tâm anh hận Chiến Hàn Quân cỡ nào, nhưng anh hãy nhớ, nhà họ Nghiêm muốn vùng dậy được thì bắt buộc phải hợp tác với Chiến Hàn Quân”
Nghiêm Mặc Hàn từ dưới đất bò dậy, phủi bụi bám trên mông quần. Sau đó nhìn Lạc Thanh Du —— thật thảm hại “Lạc Thanh Du, mẹ kiếp, đừng có nhìn tôi kiểu đó. Mặt cô như vừa sống sót sau một vụ tai nạn xe hơi, nhìn cô tôi sẽ gặp ác mộng mất”
Sau đó quay lưng tức tối bỏ đi.
Sau lưng anh ta, Lạc Thanh Du tức giận nghiến răng trợn mắt: “Nghiêm Mặc Hàn, anh đúng là đồ vô dụng, bùn nhão không thể xây nổi thành tường!”
Nghiêm Mặc Thành hơi chừng bước lại, sau đó tức giận tiếp tục bước đi.