Nhưng mà, anh che dấu rất tốt biểu hiện kinh tởm của mình, ngón tay thon dài ưu nhã kẹp lấy ngón tay không an phận của Lạc Thanh Du, ánh mắt của Chiến Hàn Quân rơi vào tay cô, sau đó bàn tay to của anh ôm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Xúc cảm quen thuộc lại lần nữa trở về.
Ngón tay tỉnh tế, mềm mềm, yếu đuối lực của cô bị anh siết chặt Đáy mắt Chiến Hàn Quân bản ra vẻ mừng như điên.
Lạc Thanh Du cuống quýt kêu khổ, cô đều đã đổi thành cái bộ dạng chủ động dâng hiến không ra sao này rồi tại sao anh vẫn chưa đẩy cô ra?
Cô dứt khoát cuộn người mình lăn vào trong vòng tay anh, không mặc áo khoác, quần áo mỏng manh, hành động này thực sự không phải của một người phụ nữ đàng hoàng.
Đôi mắt Chiến Hàn Quân lập tức trở nên lạnh lùng Bạch Hiểu Phong vậy mà để cô bán nhan sắc cho khách, thật ghê tởm.
Nhìn thấy khí lạnh trong mắt Chiến Hàn Quân, Lạc Thanh Du cảm thấy chiến lược của mình đã phát huy tác dụng. Hai tay mạnh mẽ, †o gan ôm chặt lấy cố anh.
Giọng điệu mềm mại như nước nói: “Cậu Quân hôm nay đến đây, không phải vì kịch bản Tinh Nguyệt sao? Tôi biết Cậu Quân cậu hẹp Chiến Hàn Quân nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trong vòng tay anh, cô có biết trước mặt cô anh không hề có một chút sức phản kháng nào không. Mà cô lại giống như một con rắn quấn lấy anh.
“Chỉ là một cái kịch bản mà thôi, Chiến thị chúng tôi chưa từng để vào trong mắt?” Chiến Hàn Quân dùng sức ôm chặt Lạc Thanh Du.
“Tôi chỉ là tò mò Bạch Hiểu Phong thuê một cái trợ lý bảo bối gì mà có thể cướp đi chuyện làm ăn của Hàn Lâm?”
Lạc Thanh Du bị anh ôm sát, chỉ cảm thấy l*иg ngực bị đè ép hô hấp cũng bắt đầu không thoải mái.
“Cậu Quân, anh có thể thấy ngay là tôi đi cướp kịch bản của Hàn Lâm” Lạc Thanh Du chớp chớp đôi mắt vô tội nhưng lại âm thầm lộ ra dáng vẻ đắc ý.
Chiến Hàn Quân nâng cảm của cô lên nói: “Cô rất có năng lực. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô rằng chỉ có những kịch bản lôi cuốn ăn khách thôi là chưa đủ. Cô còn phải có những ngôi sao hàng đầu biểu diễn”
“Cậu Quân đừng lo. Nhà họ Bạch của chúng ta không thiếu ngôi sao hàng đầu đâu. “
Chiến Hàn Quân nở nụ cười: “Ngu xuẩn, chỉ có một cái hàng đầu thôi”
Lạc Thanh Du từ trong lòng anh chui ra, nụ cười thiếu chút nữa không duy trì nổi.
Chiến Hàn Quân sửa sang lại quần áo nhăn nhúm, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười kiêu căng ngạo mạn.
Nụ cười nhỏ này giống như thổi một ngàn bông hoa lê, lộng lẫy đến say lòng người.
Bạch Hiểu Phong rất phiền muộn, Chiến Hàn Quân là ngang nhiên đối đầu với anh ta.
Bạch thị đã lấy đi kịch bản, hiện tại còn muốn tranh giành minh tinh hàng đầu với Chiến thị.
€ó vẻ như còn một trận chiến ác liệt nữa sắp xảy ra Lúc này, cơ hội chuyển mình lại xuất hiện.
Chiến Hàn Quân đột nhiên nói: “Bạch Hiểu Phong, đưa cho tôi cô trợ lý xinh đẹp này, tôi tặng cho anh ngôi sao hàng đầu. Thế nào?”
Bạch Hiểu Phong và Lạc Thanh Du nhìn nhau.
Anh chàng này quả nhiên là một tên ý không trong lời nói a?
Bạch Hiểu Phong mỉm cười: “Rose, cậu Quân muốn đem cô đi, cô thật là may mắn đấy: Lạc Thanh Du hít sâu một hơi, Chiến Hàn Quân thật sự đến đây vì cô sao?
Anh đây là do nhìn trúng cô hay là anh đã nghi ngờ thân phận thật sự của cô?
“Có được sự yêu thích của Cậu Quân thực sự làm cho tôi thụ sủng nhược kinh đấy. Chỉ là tôi đã có hiệp ước với nhà họ Bạch, hiện tại tạm thời không thể rời đi” Lạc Thanh Du thà chết chứ không trở về bên cạnh anh, bị anh giam cầm.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Chiến Hàn Quân rơi vào Bạch Hiểu Phong: “Hiệp ước cũng không phải là văn bản bán thân. Phí bồi thường vi phạm hợp đồng dù nhiều hay ít tôi cũng trả thay cho cô ấy”
Mặt Bạch Hiểu Phong lộ vẻ khó xử: “Không phải là vấn đề phí bồi thường hợp đồng. Cậu Quân, Rose có năng lực vượt trội. Bạch Thị chúng tôi rất cần cô ấy!”
Lạc Thanh Du liên tục không ngừng phụ họa: “Chiến thị có rất nhiều nhân tài chen chúc ở đó. Tôi gia nhập Chiến thị chỉ sợ không có dụng võ thôi. Tôi thà là đầu gà còn hơn là đuôi phượng hoàng. Tôi ở lại Bạch thị càng vui vẻ hơn”
“Rose, cô là người phụ nữ đầu tiên từ chối tôi ở thủ đô này”
Và là một người duy nhất.